“Mộc Vô Tu, vừa rồi tiểu huynh đệ cũng nói làm người phải quang minh lỗi lạc, vậy Lý Minh Khải ta sẽ nói thẳng với ngươi. Tháng trước, những huynh đệ trong Thanh Long bang chúng ta chết thảm, giờ ngươi giải thích đi.”

“Được, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta đừng che giấu nữa, có chuyện gì hôm nay nói rõ hết đi. Mộc Vô Tu ta dám thề với trời, chuyện ngươi vừa nói không liên quan gì đến chúng ta.”

“Thật sao? Vậy ngươi giải thích thế nào về cái lệnh bài này?” Lý Minh Khải vừa nói vừa móc một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, ném về phía trước.

“Đúng là thứ này của bang ta.” Mộc Vô Tu nhận lấy lệnh bài rồi nhìn kỹ một chút, hỏi: “Nhưng tại sao nó lại ở chỗ của ngươi?”

“Nói như vậy tức là ngươi đã thừa nhận rồi! Thứ này lấy được ở hiện trường, ngươi còn lời gì nữa không?”

“Đúng, để xem ngươi còn biện giải kiểu gì!” Lúc này người của Thanh Long bang cũng cao giọng giận giữ nói, đòi Mộc Vô Tu cho một lời giải thích.

“Một cái lệnh bài cỏn con thì tính cái gì? Ai biết có phải các ngươi lén trộm lệnh bài rồi cố ý sắp đặt cục diện này không?” Một nam tử áo đen sắc mặt khó coi, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nói tiếp lời Mộc Vô Tu: “Bang chủ, rõ ràng đây chính là quỷ kế của bọn họ, không nói đạo lý với bọn họ được đâu. Chuyện giang hồ thì để giang hồ xử lý, các huynh đệ cùng tiến lên, chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ hay sao?”

“Hừ! Mộc Vô Tu, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, chẳng lẽ bây giờ chút chuyện này ngươi cũng không làm nổi hay sao? Không nói nên lời thì muốn động võ, Thanh Long bang bọn ta cũng không phải người dễ bị ức hiếp!”

Thấy đám người sắp đánh nhau đến nơi, Liễu Y Nhiễm đứng một bên nhìn thấy rõ cái người tên Mộc Vô Tu kia không giống như đang nói dối. Chỉ có người áo đen là ngại thiên hạ chưa loạn mà đứng một bên châm ngòi thổi gió mà thôi. Nàng lập tức nghĩ ra một kế.

“Khoan đã!” Liễu Y Nhiễm hô to một tiếng, đám người kia đồng loạt quay đầu ra nhìn. Vẻ mặt Liễu Y Nhiễm vẫn thản nhiên mở miệng: “Các vị đại ca, oan gia nên giải chứ không nên kết. Ta thấy hai vị bang chủ đây cũng đều là người phóng khoáng lỗi lạc, nếu tùy tiện đấu võ khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì chẳng những làm tổn thương hòa khí, nếu ảnh hưởng đến tính mạng của các huynh đệ thì lại càng không đáng đúng không? Lý bang chủ, có thể cho tại hạ hỏi vài câu không?”

“Tiểu huynh đệ cứ hỏi đi.” Đúng là một người phóng khoáng.

“Xin hỏi trước khi xảy ra chuyện, quan hệ giữa hai bang thế nào?”

“Thật ra từ trước đến nay quan hệ giữa hai bang ta khá tốt!” Mộc Vô Tu đáp.

“Đúng vậy, vốn dĩ là rất tốt, chỉ tại đứa nữ nhi không biết cố gắng kia của ta.” Lý Minh Khải tiếp lời, than thở một câu, dáng vẻ tiếc rèn sắt không thành thép mà ảo não nói: “Nữ nhi của ta vốn có hôn ước với nhi tử của ông ta, nhưng đúng ngày thành hôn nó lại bỏ trốn, là ta không biết dạy con. Ta biết việc này là chuyện xấu giữa hai bang, mà cũng làm Mộc Vô Tu mất hết mặt mũi. Nhưng ông ta cũng không thể vì vậy mà ghi hận trong lòng, nhân lúc ta không có mặt mà giết chết huynh đệ trong bang của ta!”

“Ngươi nói sai rồi! Mộc Vô Tu ta không dám nói mình là anh hùng hào kiệt gì, nhưng cũng không đến nỗi tàn nhẫn độc ác như vậy. Con cháu đều có phúc của con cháu, không làm thông gia được, ta cũng tuyệt đối không ngấm ngầm hạ độc thủ như vậy. Huống hồ chúng ta còn là bằng hữu suốt mấy chục năm!”

“Nhưng rõ ràng hôm xảy ra chuyện ngươi đã hẹn gặp ta ở đình Phượng Hoàng, ta đợi suốt hai canh giờ đều không thấy bóng dáng ngươi đâu. Đến khi ta quay lại bang lại nhìn thấy thảm trạng như vậy, kế điệu hổ ly sơn này tốt lắm!” Lý Minh Khải nói đến đây tàn nhẫn đấm mạnh xuống bàn.

“Khoan đã, rõ ràng hôm đó là ngươi hẹn gặp ta ở Thanh Lương Tự, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, ta cũng chưa từng thấy ngươi đến chỗ hẹn!” Mộc Vô Tu nói xong móc từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Lý Minh Khải: “Ngươi tự xem đi, ta tuyệt đối không nói dối nửa lời, có thư làm bằng chứng.”

“Chuyện ta nói cũng là thật, ta cũng mang theo thư của ngươi đây!”

Liễu Y Nhiễm tiến lên nhận lấy thư xem thử thì đã hiểu rõ, đặt thư lên bàn rồi nói: “Mời hai vị bang chủ xem thử, so chữ viết một chút, hiển nhiên đây là chữ viết của cùng một người. Giờ hai người đã hiểu chuyện gì rồi chứ? Xem ra là có người mượn chuyện nữ nhi của ngài đào hôn để cố ý gây chuyện, làm cho hai người giết hại lẫn nhau. Nếu không phân rõ phải trái trắng đen, vậy sẽ đúng với tâm ý của người kia, ngồi làm ngư ông đắc lợi!”

“Ài... ta thật là già nên hồ đồ. Lão ca, nếu không phải vị tiểu huynh đệ này chỉ điểm, sợ là hôm nay chúng ta phải gặp nhau bằng binh khí rồi.” Lý Minh Khải lắc đầu thở dài.

“Lý lão đệ, đệ đừng nói vậy, chuyện này ta cũng có lỗi. Lúc trước còn âm thầm phân cao thấp với đệ nữa!”

“Ha ha, hai vị bang chủ, các ngài đâu có hồ đồ? Nếu hai người thật sự hồ đồ, làm sao hai phong thư này có thể xuất hiện trước mặt mọi người được?” Liễu Y Nhiễm cười nói, xem ra giao tình nhiều năm giữa hai người này không thể xóa được. Nhưng nếu không có nàng ngăn cản, sợ là đến khi hai bên đều tổn thất mới nhớ là mình có mang thư theo.

“Bang chủ, lòng người khó dò, ai biết được hai phong thư này có phải do mình ông ta viết hay không. Lỡ ông ta ngoài sáng thì hướng về ngài, sau lưng lại đâm ngài một nhát thì sao?” Người áo đen kia lại đứng ra làm khó dễ.

Chắc chắn là người này có vấn đề!

“Vị huynh đài đây là ai?” Liễu Y Nhiễm đè tay Lý Minh Khải lại, ý bảo ông ta đừng tức giận mà ra tay vội.

“Tiểu huynh đệ, đây là quân sư của ta.” Mộc Vô Tu đáp rồi quát lớn: “Tề Lương, đừng nói xằng bậy nữa!”

Quân sư sao? Liễu Y Nhiễm khẽ cười một tiếng, hỏi: “Vậy xin hỏi quân sư, nếu ngươi nói Lý bang chủ đây có ý định hãm hại, thì có thể giải thích là ngài ấy làm giả phong thư. Vậy còn phong thư của Mộc bang chủ thì sao? Hình như hơi bị thừa thãi rồi. Hơn nữa, nếu theo như lời ngươi nói, Lý bang chủ cũng có thể nói phong thư của Mộc bang chủ đây là giả mà. Nếu cứ như vậy, không phải sẽ khiến bọn họ trở thành kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt sao? Ngươi châm ngòi như thế, rốt cuộc là có rắp tâm gì?”

“Tên nhãi ngươi bênh vực Lý bang chủ như vậy, chẳng lẽ là rể hiền của ông ta?” Không ngờ người này lại ra một chiêu như vậy, khiến Liễu Y Nhiễm không khỏi bật cười thành tiếng.

“Lý bang chủ, người này nói ta là đối tượng khiến nữ nhi của ngài đào hôn này!”

“Ta nói này lão ca, tiểu nữ đến nay vẫn chưa về. Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy vị tiểu huynh đệ này, tuyệt đối không giống như lời Tề Lương nói.” Lý Minh Khải vội tiến lên nói, chứng minh mình trong sạch: “Tề Lương, vị tiểu huynh đệ này thật sự có lòng tốt, ngươi đừng ngậm máu phun người!”

Liễu Y Nhiễm cười, tiến lên ghé sát bên tai Mộc Vô Tu, nói: “Mộc bang chủ, tiểu nữ không thích nữ nhân! Mong rằng bang chủ đề phòng tiểu nhân bên cạnh!”

“Cái gì? Ngươi... ngươi là...” Mộc Vô Tu thấy nàng nháy mắt, vội nuốt nửa câu sau xuống, tiện thể cười ha ha: “Lý lão đệ, tiểu... tiểu huynh đệ này mà là con rể của đệ thì ta cũng nhận, ha...”

“Bang chủ!” Tề Lương còn chưa chịu từ bỏ ý định, hung tợn chỉ vào Liễu Y Nhiễm mà nói: “Rốt cuộc tên nhãi nhà ngươi đã nói gì với bang chủ? Rõ ràng là Thanh Long bang bọn họ đổ oan cho chúng ta, lúc nãy ngươi còn xen vào làm khó dễ. Bang chủ, sự thật thì khó nghe, đợi ta xử lý mối tai họa này đã!”

Hắn ta hét lớn xong, tay cầm loan đao đã tấn công Liễu Y Nhiễm. Hắn ta ra tay rất tàn nhẫn, có ý không lấy được mạng của nàng thì sẽ không bỏ qua!

“Ai nha, có kẻ muốn giết người!” Liễu Y Nhiễm gân cổ hô lên, lắc mình tránh ra sau lưng hai vị bang chủ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play