Khi Tiến Bảo vào Tây trắc điện phục mệnh, hai chân đã mềm nhũn.
"Bẩm Điện hạ, đã xử lý sạch sẽ." Tiến Bảo hành lễ nói "Chỉ là trên rương còn chút vết máu, đã thấm vào trong, Trịnh công công nói sẽ thay một cái rương mới cho Điện hạ."
Tiết Yến lật một trang sách, ừ một tiếng.
Tiến Bảo thở dài một hơi.
Từ khi hắn theo Tiết Yến, chuyện khác không nói chứ năng lực chịu đựng thì bị ép phải thăng tiến vượt bậc.
Người kia đập đầu vào góc rương tự sát, máu chảy khắp sàn. Trước giờ Tiến Bảo chỉ thấy giết gà, có khi nào thấy người sống sờ sờ thình lình chết trước mắt như vậy?
...... còn là người đối nghịch với mình, hay đúng hơn là người bị chính mình tính kế.
Ban đầu, Thế tử Điện hạ tìm hắn dặn dò, nếu Điểm Thúy tới tìm hắn lấy chìa khóa, thì rề rà mấy ngày, kéo tới tháng Chạp mới đưa chìa khóa cho ả, nhất định phải để ả nghĩ có hai chiếc chìa khóa, không cần gấp gáp trả lại.
Kế đó, Điểm Thúy vừa đến tìm hắn đã bị tiểu tổ tông Tiết Yến phát hiện.
Tiểu tổ tông nghe xong đầu đuôi câu chuyện, biết Thế tử Điện hạ bảo hắn làm gì, thế nhưng lại khẽ cười.
"Vừa khéo." hắn nói với Tiến Bảo "Ta cũng có một việc cần ngươi đi làm."
Trong lòng Tiến Bảo lúc ấy rét lạnh, cảm thấy không phải chuyện tốt.
Quả nhiên. Tiết Yến sai hắn liên lạc với những tử sĩ ẩn nấp ngoài hoàng thành, bảo bọn họ tìm hoa hồng Tây Tạng và xạ hương.
Tiến Bảo định trực tiếp đến Thái y viện lấy, dù gì cũng chỉ là chút dược liệu bình thường, không đáng để mạo hiểm liên lạc với ngoài cung.
Nhưng Tiết Yến lại không đồng ý.
"Số thuốc này cần phải có lai lịch không rõ ràng mới được." hắn nói.
Tiến Bảo dĩ nhiên không dám hỏi tại sao, đành phải hỏi Tiết Yến, sau khi lấy thuốc phải làm gì.
Không ngờ, chuyện kế tiếp mà chủ tử muốn hắn làm càng khủng khiếp hơn liên lạc với tử sĩ ngoài cung.
"Giấu những thứ này vào phòng của Điểm Thuý." Tiết Yến đặt lên bàn mấy thứ kim chỉ không biết tìm đâu ra, ra lệnh nói "Phòng ả chắc chắn có một số thuốc giấu ở nơi tưởng như rõ ràng, nhưng lại không gây chú ý. Lư hương, hộp nữ trang, hộp trà này nọ, ngươi tìm một chút, tìm ra được thì gói một phần giấu vào phòng ả, rồi mang một ít về đây."
Chuyện này ... làm trong phòng của người ta sao?
Tiến Bảo bị dọa sợ hãi quá mức.
Nhưng mạng nhỏ của hắn, cả nhà già trẻ lớn bé đều nằm trong tay Tiết Yến.
Tiềm năng của hắn lại bị cưỡng ép bộc phát, thành công trót lọt theo chỉ dẫn của Tiết Yến.
Thế nên vào ngày hôm đó, hắn trơ mắt nhìn Tiết Yến và Quân Hoài Lang bố trí, từng bước bức chết Điểm Thuý trước mặt.
Trên tay Tiến Bảo cũng đã dính máu.
Tây trắc điện ngoài hắn ra thì không còn nô tài nào quản lý sự vụ. Hắn sợ tới mức chân không thể đứng thẳng, chỉ cảm thấy Điểm Thúy sẽ vào mộng đòi mạng hắn, nhưng vẫn cố hít sâu một hơi, giả vờ không biết gì, dẫn người xử lý thi thể, lại rửa sạch vết máu.
Dù sao, nếu lộ ra dấu vết, người chết đầu tiên sẽ là hắn.
Làm xong những chuyện này, Điểm Thúy cũng không tìm hắn đòi mạng, ngược lại là hắn, thấy máu, thi thể gì đó, cũng không còn sợ hãi nữa.
Nhưng mà Tiến Bảo vẫn có chút nghi hoặc.
Hắn thấy vẻ mặt chủ tử nhà mình bình tĩnh, thoáng nhìn tâm tình rất tốt, liền to gan hỏi "Nhưng mà, chủ tử, nô tài còn một chuyện không rõ."
Tiết Yến liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Tiến Bảo thấy ánh mắt kia không có hung ác, biết Tiết Yến ngầm đồng ý cho hắn hỏi, nhanh chóng nói "Ngày đó cung nữ kia đập đầu chết trong kho, cách chủ tử không xa. Chủ tử võ nghệ cao cường, rõ ràng có thể cản ả, sao lại mặc kệ ả chết? Nếu ả sống, đưa đến Thận Hình Ti, nói không chừng có thể hỏi ra chút gì đó."
"Hỏi không được." Tiết Yến hờ hững nói.
"Hả?" Tiến Bảo khó hiểu.
Tiếp đó, hắn nghe Tiết Yến nói "Người sai khiến Điểm Thúy ở trong cung, đây là địa bàn của bọn họ, không bó tay bó chân như Đông Xưởng. Bọn họ có rất nhiều cách khiến cung nữ kia chưa kịp nói đã chết ngoài ý muốn ở Thận Hình Ti, chuyện này cũng vì vậy mà qua đi. Nếu đã như vậy, chi bằng khiến ả sợ tội chết trước mặt Hoàng đế, khắc sâu ấn tượng trong lòng tên ngu xuẩn kia, để ông ta tiếp tục điều tra."
Tiến Bảo trước nghe hắn nói một câu 'Hoàng đế' theo sau lại thêm một từ 'ngu xuẩn', đều là những lời đủ bị chém một trăm cái đầu, Tiến Bảo lạnh cả sống lưng, lại không dám phản bác, chỉ coi như mình điếc rồi, không nghe thấy gì hết.
"Vậy ... Bệ hạ có thể tra được không?" hắn cẩn thận hỏi.
Tiết Yến qua loa nói "Ông ta không có bản lĩnh này, nhưng dùng để cảnh cáo là được. Người bên kia thận trọng, sẽ không tiếp tục nhét người vào."
Thì ra là vậy! Tiến Bảo hiểu ra.
"Chỉ tiếc, không thể tra ra người đứng sau." hắn thở dài.
"Sao không thể tra ra?" Tiết Yến liếc mắt nhìn hắn.
Tiến Bảo bắt gặp ánh mắt hắn, trong lòng rơi lộp bộp.
Toi rồi. Ánh mắt này, xem ra lại muốn mình làm chuyện rơi đầu rồi.
"... chủ tử còn gì căn dặn?" Tiến Bảo run rẩy lo sợ.
Tiết Yến cong môi, đùa một câu "Tiến bộ rồi."
Tiếp đó, hắn đặt một bao giấy nhỏ lên bàn, nói "Đây là thuốc bột lần trước ngươi trộm. Chờ đến Mười Lăm tháng này, thời gian địa điểm vẫn như cũ, đến nơi đó sẽ có người tiếp ứng ngươi. Bảo bọn họ điều tra lai lịch của phương thuốc này và cách đưa nó vào cung ... nói với bọn họ tìm một cung nữ trung thành nhanh nhẹn, dễ khống chế, không phản bội, nghĩ cách đưa đến bên cạnh Thục phi."
Tiến Bảo trố mắt đứng nhìn "Chuyện này ... có thể thành công không?"
Tiết Yến lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nói nữa.
Kỵ binh Yến Vân là tinh binh Yến vương mất hơn hai mươi năm để bồi dưỡng. Tuy đất Yến hiện giờ đã mất, kỵ binh Yến Vân lại được giữ nguyên, chỉ là chưa đến lúc sử dụng bọn họ, tạm thời gửi ở chỗ thuộc hạ cũ của Yến vương, thủ tướng trấn giữ Nhạn Môn Quan.
Mấy chục người theo hắn trở về đều là tử sĩ nuôi dưỡng vì kỵ binh Yến Vân, năm đó có nhiệm vụ dò thám tình báo quân địch, qua lại biên giới hai nước như vào chốn không người.
Đối với bọn họ, làm việc ở Trường An dễ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, những người này chỉ có thể ẩn trong bóng tối, hắn còn cần sự trợ giúp từ ngoài sáng, ngày sau mới có chỗ đứng trên triều đình. Cho nên những ngày qua hắn giấu tài, bày ra điểm yếu, chờ Đông Xưởng cắn câu mà thôi.
Thấy Tiết Yến không nói gì, Tiến Bảo cũng biết ý không hỏi tiếp. Khi hắn muốn lui ra ngoài, Tiết Yến gọi hắn lại.
"Còn một chuyện nữa." hắn thờ ơ nói.
Còn nữa?!
Tiến Bảo sắp sụp đổ mất rồi.
Hắn hận không thể quỳ lạy Tiết Yến. Trong tay người có biết bao nhiêu là thủ hạ lên trời xuống đất, không gì không làm được như vậy, xin buông tha tên nô tài cỏ rác như ta đi mà!
Tiết Yến như không thấy biểu cảm trên mặt hắn, nói "Hôm nay ngươi đi một chuyến đến Đông Xưởng, không cần nghĩ cách đi vào, chỉ cần thăm dò trước cửa là được, đám phiên tử sẽ phát hiện ra ngươi. Không cần ngụy trang, cứ giữ bộ dáng ngu xuẩn của ngươi hiện tại, biểu hiện càng ngu, ngươi càng an toàn."
Tiến Bảo "......"
Người còn có thể mắng trực tiếp như vậy!
"Sau đó nô tài phải nói gì với bọn họ?" Tiến Bảo không dám nhiều lời, cẩn thận hỏi.
"Nói chuyện xảy ra mấy ngày trước với bọn họ." Tiết Yến nói "Nói là ngươi vất vả lắm mới có cơ hội chạy ra ngoài. Nhờ Ngô công công vô tình nhắc tới, mới nghĩ đến việc cho người lục soát phòng, trời xui đất khiến mà tìm được dược liệu. Vì vậy mà ta được Thục phi yêu thích, tất cả đều là công lao của Ngô công công, tình hình hiện nay đã khá hơn nhiều, nên cần phải cảm tạ ông ấy."
Tiến Bảo trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Tiết Yến. Vẻ mặt hắn lạnh lùng khinh thường, mà miệng thì trôi chảy tuôn ra lời nịnh nọt, nhìn như vở hài kịch không nhất quán.
Nói xong, Tiết Yến liếc nhìn Tiến Bảo "Ngây ra đó làm gì? Đã nhớ chưa?"
Tiến Bảo lặp lại lời hắn nói một lần trong đầu rồi vội vàng trả lời "Đã nhớ rồi!"
Tiết Yến gật đầu "Chỉ cần đối phương nhắc nhở ngươi, nói ngày sau có thể dựa vào Thục phi, thì nhiệm vụ của ngươi hoàn thành."
Như vậy xem như mở đường cho một nhà Thục phi. Đông Xưởng yếu thế trong cung sẽ không bất mãn việc Tiến Bảo mật báo cho bọn họ, cũng sẽ không cự tuyệt kéo Thục phi và Quân gia vào phe cánh.
Như vậy, sau này Thục phi và Quân gia lại xảy ra chuyện gì, Đông Xưởng cũng sẽ suy xét giúp đỡ.
Về phần Đông Xưởng có ý định qua cầu rút ván hay không, nếu thật sự đến lúc đó, cũng không đến lượt bọn họ quyết định.
Tiến Bảo liên tục gật đầu, ánh mắt ngập tràn mong đợi nhìn hắn, chờ Tiết Yến giải thích nguyên nhân. Nhưng tầm mắt Tiết Yến đã quay về trên sách, chuyên chú tiếp tục đọc, hồi lâu cũng không có ý định giải thích cho Tiến Bảo.
Tiến Bảo tự rước nhục nhiều lần từ Tiết Yến sớm đã thành quen, thấy hắn không tính nói nữa, chỉ đành lui xuống.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiến Bảo đi mở cửa thì thấy Quân Hoài Lang tới, gật đầu cười với hắn "Không làm phiền chứ?"
Tiến Bảo vội hành lễ, nghiêng người mời y vào.
Quân Hoài Lang đi vào phòng, nhìn Tiết Yến đang ngồi trước bàn gần cửa, nói "Là cô mẫu bảo ta tới. Người muốn may cho ngươi một cái áo choàng, nên bảo ta đến hỏi kích cỡ của ngươi."
Tiết Yến trước nay không hiểu mấy thứ này. Hắn dừng một chút, đưa mắt nhìn về phía Tiến Bảo.
Những chuyện may vá này, Tiến Bảo cũng biết gì đâu. Hắn ấp úng, nói "Nô tài tìm người đo cho Điện hạ?"
Quân Hoài Lang cũng đã dự đoán được. Bên cạnh Tiết Yến không có cung nữ, trước đó Trịnh Quảng Đức làm y phục cho hắn cũng không để tâm, chỉ ước chừng số đo rồi đưa đến.
Đợt này cung Minh Loan bận đến tối tăm trời đất, Quân Hoài Lang không muốn lại phiền Trịnh Quảng Đức, nên khi đến còn mang theo thước cuộn. Thấy Tiến Bảo nói muốn tìm người, y liền đưa thước cuộn tới trước mặt hắn, nói "Ta có mang theo này. Áo choàng cũng không phức tạp, chỉ cần đo phần thân trên là được."
Tiến Bảo sững người nhận thước, quay đầu đã gặp phải ánh mắt của chủ tử hắn.
Màu mắt nhạt dễ khiến người khác trông hung ác, với lại chủ tử hắn vốn đã đáng sợ, hiện giờ đối diện với đôi mắt lạnh băng kia, tay Tiến Bảo có chút nhũn ra.
Chủ tử ghét nhất người khác chạm vào hắn, lúc trước bị thương nặng không nhấc nổi cánh tay cũng không cho Tiến Bảo chạm vào.
Tiến Bảo quý mạng, cũng tiếc thương tay mình, không muốn còn trẻ tuổi lại vì chút chuyện nhỏ mà bị chủ tử chặt mất đôi tay.
Hắn dời ánh nhìn thì bắt gặp Thế tử Điện hạ đang chờ hắn trả lời.
Chủ tử luôn hung ác như muốn đòi mạng hắn, nhưng chưa từng hung dữ với vị Bồ Tát sống này!
Tiến Bảo vội nhét lại thước cuộn vào tay Quân Hoài Lang.
"Điện hạ, nô tài còn có chút chuyện quan trọng, phiền người đo giúp Ngũ điện hạ!"
Nói xong, chân hắn như bôi mỡ, lanh lẹ cúi chào một cái rồi vọt ra ngoài.
Hắn quả thật có chuyện quan trọng cần làm, không hề nói dối mà!
Dẫu sao, hắn thà đi đối mặt với ác quỷ ăn thịt người không nhả xương Đông Xưởng, cũng không muốn ở lại đây, lấy số đo cho Diêm La sống này đâu.