Trong cung xuất hiện vu cổ.

Dù triều đại nào, chuyện này cũng là tối kỵ. Phi tần lợi dụng vật này để hại người, dù đắc sủng thế nào, gia thế hiển hách bao nhiêu, đều khó thoát tội chết.

Đây là tội nặng nhất trong cung.

Mà chuyện hôm nay lại liên quan đến hoàng tử. Hoàng tử dùng vu cổ nguyền rủa phi tần, còn là mẫu phi trên danh nghĩa của mình. Trong hoàng gia xảy ra loại chuyện thâm độc này, một khi truyền ra ngoài, hoàng gia sẽ mất hết thể diện.

Vừa nghe lời này của Điểm Thúy, vẻ mặt Thanh Bình đế và Thục phi liền thay đổi.

Thục phi kinh sợ, buột miệng thốt lên "Sao có thể! Tìm thấy ở đâu?"

Thanh Bình đế không dám tin, tiếp đó giận tím mặt, chợt đứng lên, tức giận nói "Tiết Yến ở đâu, đưa hắn tới gặp trẫm!"

Nói xong, ông bước nhanh ra ngoài, Thục phi vội đuổi theo.

"Hoàng thượng, hẳn là có hiểu lầm gì đó, xin người trước bớt giận ..." Thục phi sửng sốt, đuổi nhanh đến bên người ông, gấp gáp nói.

Mấy ngày qua, nàng cũng xem như hiểu cách làm người của đứa trẻ này, biết hắn tuyệt đối không làm vậy. Hơn nữa, nàng và Tiết Yến không thù oán, những ngày qua sống chung cũng rất hòa hợp, hắn sao có thể dùng vu cổ nguyền rủa mình!

Nhưng mà, ai có thể bỏ thứ đồ tàn độc này vào phòng Tiết Yến chứ!

"Đã nguyền rủa lên người nàng rồi, nàng còn muốn bao che cho hắn?" Thanh Bình đế dừng bước, xoay người nổi giận quát.

Vẻ mặt thịnh nộ, ánh mắt lạnh băng, Thục phi vào cung mười năm cũng hiếm khi thấy ông giận dữ như vậy với mình.

Thục phi giật mình trước cơn giận của ông, sững sờ tại chỗ, không dám nói thêm lời nào.

Thanh Bình đế cũng mặc kệ nàng, phất tay áo, xoay người đi về hướng Tây trắc điện.

Một đám nô tài đuổi theo ông. Không qua bao lâu, đoàn người hùng hổ đã chen vào bên trong kho nhỏ ở Tây trắc điện.

Thục phi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đứng tại chỗ cũng không vững. Quân Hoài Lang vội đỡ lấy nàng, nhẹ giọng trấn an nói "Cô mẫu đừng sợ, sẽ không có việc gì."

Thục phi nắm lấy tay y.

"Tiết Yến không phải người như vậy, đúng không?" Thục phi gắt gao nắm chặt tay của Quân Hoài Lang, lẩm bẩm nói "Hơn nữa, bổn cung chưa từng đối xử hà khắc với hắn, hắn sẽ không hại ta như vậy."

Quân Hoài Lang nắm ngược lại tay cô mẫu.

Y biết, Thục phi đang sợ hãi. Cô mẫu sợ vu cổ sẽ hại tính mạng mình, lại sợ bị phản bội.

Tiết Yến quả thật sẽ không làm chuyện này, nhưng vu cổ là thật, phản bội cũng là thật. Chỉ là nguyền rủa và phản bội này, đến từ người có tình cảm sâu đậm hơn với Thục phi mà thôi.

Quân Hoài Lang đưa tay vuốt lưng cô mẫu, cũng không nói nhiều, dìu cô mẫu chậm rãi bước ra ngoài "Cô mẫu không cần sợ, Tiết Yến sẽ không làm chuyện này. Chúng ta đi xem thử, là ai hại hắn, còn muốn hại chúng ta."

Thục phi gật đầu, có y dìu lại dỗ dành, nàng miễn cưỡng ổn định tinh thần, theo y đến nhà kho Tây trắc điện.

Vừa bước vào đã thấy một đám người quỳ rạp bên trong, Linh Phúc nâng hộp quỳ gối bên cạnh, không dám động đậy.

Thanh Bình đế cầm một xấp giấy trên tay, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm. Tiết Yến đứng một bên, không nói gì.

Thấy Thục phi tiến vào, Thanh Bình đế giơ tay ném xấp giấy về phía nàng, nổi giận nói "Nàng nhìn đi, chuyện xảy ra trong cung của nàng, nàng còn không hay biết chút gì!"

Thục phi hoảng sợ trước biến cố đột ngột này, theo bản năng trốn sau người Quân Hoài Lang.

Nhưng xấp giấy chưa từng chạm đến người nàng. Quân Hoài Lang ngẩng đầu, thấy Tiết Yến lặng lẽ di chuyển chắn trước mặt Thục phi.

Xấp giấy kia toàn bộ đập vào người hắn.

Lưng hắn thẳng tắp, dáng người lại cao, bả vai rộng thẳng, tuy cô độc đứng đó, lại cho người khác cảm giác kiên định an lòng không thể nói bằng lời.

Tiếp đó, Tiết Yến lẳng lặng ngồi xổm xuống, nhặt xấp giấy trên đất, nhìn thẳng Thanh Bình đế, thờ ơ nói "Hồi phụ hoàng, đây không phải do nhi thần viết, là người khác mô phỏng bút tích của nhi thần."

Đây là lần đầu tiên Quân Hoài Lang nghe thấy Tiết Yến giải thích từ khi vào cung tới nay.

Y đã quen dáng vẻ luôn im lặng của đối phương. Hắn dẫu sao cũng là hoàng tử, dù Thanh Bình đế không bằng không chứng phạt hắn, vẫn sẽ không hại đến tính mạng hắn. Thời gian lâu dần, hắn như thể đã quen mà cam chịu.

Nhưng hôm nay hắn lại mở miệng.

Thanh Bình đế hiển nhiên không tin. Ông giận dữ nói "Không phải ngươi viết? Ngươi lấy gì chứng minh không phải ngươi viết?"

"Tuy kiểu chữ giống, nhưng thói quen dùng lực lại không giống nhau, vừa nhìn đã biết mô phỏng." Tiết Yến đưa xấp giấy đến trước mặt Thanh Bình đế, nói "Nếu phụ hoàng không tin, có thể đến thư phòng trong trắc điện xem một phần bài tập nhi thần tự viết."

Thanh Bình đế lại cười lạnh "Vậy những thứ này sao lại xuất hiện trong kho của ngươi?"

"Chìa khoá nhà kho không phải chỉ có thuộc hạ của nhi thần cất giữ." Tiết Yến lạnh nhạt liếc nhìn Điểm Thúy.

Đôi mắt nhạt màu kia có một loại sắc bén đặc thù. Chỉ một ánh nhìn lướt qua cũng khiến lưng Điểm Thuý lạnh toát, như thể những chuyện ngấm ngầm xấu xa mình từng làm đều bị nhìn thấu.

Hai chân nàng quỳ trên đất bất giác run lên.

"Thế nào, không lẽ người của Thục phi vu oan cho ngươi?" Thanh Bình đế cười lạnh như thể đang nghe được một trò cười.

Đúng lúc này, Thục phi vừa rồi sợ hãi không nói được gì lên tiếng.

"Bệ hạ, có thể cho thần thiếp xem trên đó viết gì không?" Thục phi hỏi.

Thanh Bình đế dừng một chút, đưa xấp giấy trên tay tới trước mặt nàng.

Trên đó liệt kê tội ác đối đãi hà khắc của Thục phi với Tiết Yến. Viết lưu loát mấy trang toàn là chuyện vô căn cứ, nhưng thời gian địa điểm lại vô cùng rõ ràng, như thể từng thật sự xảy ra.

Trang cuối cùng viết Thục phi bị nguyền rủa là gieo gió gặt bão.

Thục phi nhìn mấy xấp giấy toàn những lời hoang đường, đang muốn bênh vực Tiết Yến, lại nghe Thanh Bình đế trách móc "Thục phi, dù nàng bất mãn sắp xếp của trẫm, nói thẳng là được, cần gì ở sau lưng làm ra những chuyện này?"

Tuy ông không để tâm việc Tiết Yến chịu nhục, nhưng cũng không thích người giở trò sau lưng. Đặc biệt là người như Thục phi, ông liếc mắt đã có thể nhìn thấu tính tình đơn thuần, nhưng không ngờ sau lưng lại âm hiểm đến mức này.

Chẳng lẽ dáng vẻ ngây thơ của nàng trước mặt mình đều là giả vờ?

Đây là điều Thanh Bình đế kị nhất.

Nghe Thanh Bình đế quở trách, Thục phi không dám tin mà nhìn ông. Nàng mở miệng, muốn giải thích, nhưng khi đối diện ánh mắt trách móc kiên định của Thanh Bình đế, lời đến bên miệng lại không thể nói ra.

Quân Hoài Lang cảm giác được bàn tay nắm lấy mình của cô mẫu đang run rẩy.

Quân Hoài Lang mượn ống tay áo che chắn, khẽ vỗ tay cô mẫu để an ủi. Nhân cơ hội, y lên tiếng "Bệ hạ, thần vốn không nên can dự vào chuyện này ... nhưng có thể cho thần xem hình nhân kia một chút không?"

Thanh Bình đế nhíu mày "Xem thứ dơ bẩn đó làm gì? Trẫm sẽ sai người thiêu nó, tránh gây ra tai hoạ."

Quân Hoài Lang lại lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa, vừa thuyết phục vừa từng bước dẫn dắt.

"Hồi Bệ hạ, hình nhân do người may ra, dù là vải, đường may hay chế tác, đều có thể nhìn ra manh mối. Hơn nữa trên hình nhân còn viết sinh thần bát tự và tên họ, viết chữ trên vải không hề dễ, có thể lộ rõ thói quen của người viết. Thần và Ngũ điện hạ đã học tập cùng một khoảng thời gian, cũng xem như quen thuộc với bút tích của hắn."

Kiếp trước làm quan dưới trướng Thanh Bình đế mấy năm, Quân Hoài Lang cũng mò được vài mẹo nhỏ, biết nói thế nào để ông nghe lọt tai.

Quả nhiên, nét mặt Thanh Bình đế dịu xuống, phất tay nói "Xem đi, nhớ cách xa một chút."

Quân Hoài Lang gật đầu đáp vâng, lại nhẹ vỗ về Thục phi, mới tiến lên phía trước. Khi đi ngang qua Điểm Thuý đang quỳ, y dừng bước, như vô ý mà hỏi "Điểm Thúy cô cô, chìa khóa nằm trong tay người nhiều ngày, người chưa chạm vào xấp giấy và hình nhân đó phải không?"

Điểm Thúy vội vàng lắc đầu, phủi sạch quan hệ "Nô tỳ cũng không biết có vật này, đương nhiên chưa từng chạm vào! Hôm nay trước khi Hoàng thượng và nương nương đến, nô tỳ ngay cả cửa kho của Tây trắc điện cũng chưa bước vào, sao có cơ hội chạm vào vật dơ bẩn kia!"

Quân Hoài Lang cười cười "Người đừng sợ, không chạm vào là tốt rồi."

Lúc này thề thốt phủ nhận, lát nữa khi bằng chứng như núi, nàng mới càng khó chối cãi.

Quân Hoài Lang đến trước hộp đựng hình nhân, cúi người tỉ mỉ kiểm tra.

Trong phút chốc, cả kho chìm vào an tĩnh, bọn nô tài cũng không dám thở mạnh. Quân Hoài Lang im lặng nhìn một hồi, đột nhiên 'Ồ' một tiếng, nghi hoặc nói "Mùi hương trên hình nhân này sao lại quen như vậy?"

Nói rồi, y đưa tay muốn lấy hình nhân ra khỏi hộp.

Nhưng vừa mới nửa chừng, y còn chưa đụng tới hình nhân kia, đã bị một bàn tay khác cầm lấy cổ tay.

Quân Hoài Lang ngẩng đầu, thấy Tiết Yến nắm cổ tay y, từ trên cao nhìn xuống.

"Phụ hoàng đã nói, ngươi cách xa một chút." hắn nói.

Tiết Yến là người sẽ nghe theo lời của Thanh Bình đế sao? Ánh mắt Tiết Yến rõ ràng đang nói với y, là hắn không cho phép y đụng vào hình nhân vu cổ này.

Quân Hoài Lang nhất thời không biết nói gì.

Y sống lại một lần, xem như cũng thông thấu mấy chuyện thần thánh siêu nhiên hơn người thường, vốn không sợ mấy thứ do người tạo ra này. Hơn nữa, y hiếm khi diễn kịch, bây giờ đã tính kỹ từng bước, kịch đang diễn tự nhiên trôi chảy, sao Tiết Yến lại đến chen ngang?

Y liếc mắt trách Tiết Yến, lại đưa tay bên kia ra.

Không lấy thứ này ra thì làm sao so sánh mùi hương cho Hoàng thượng và Thục phi xem? Y đặc biệt dùng mấy viên hương liệu của Tây Vực do Thục phi ban cho trên người Điểm Thuý, chính là vì lúc này.

Nhưng Tiết Yến lại đưa tay giành trước, cầm lấy hình nhân vu cổ.

Quân Hoài Lang có chút không phục.

Lúc ta muốn cầm, ngươi ở trước mặt Hoàng thượng cũng phải cản ta, nhưng lúc ngươi tự cầm, sao không chút nào kiêng kị?

Nhưng việc đến nước này, Quân Hoài Lang buộc lòng diễn tiếp theo kế hoạch ban đầu.

Y chỉ đành đến gần tay nắm hình nhân của Tiết Yến, ngửi ngửi.

"Đúng vậy, mùi hương này rất quen." y nói "Rất giống túi thơm mà ta tặng cho Điểm Thúy cô cô."

Điểm Thúy đang quỳ bên cạnh giật mình.

"... chuyện này, Điện hạ chắc ngửi nhầm rồi?" nàng luống cuống sờ bên hông, treo ở đó đúng là túi thơm Quân Lệnh Hoan làm cho cung nhân cung Minh Loan.

"Hương này sao có thể lưu lại trên đồ vật? Hơn nữa, ai cũng đều có túi này!" Điểm Thúy gấp gáp nói.

"Điểm Thúy cô cô là đại cung nữ mà cô mẫu dẫn theo từ trong nhà, lớn lên cùng cô mẫu, sao có thể giống với những người khác?" Quân Hoài Lang nhìn Điểm Thúy, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Quả nhiên, khi nghe xong, Điểm Thúy chột dạ bắt đầu run lên.

"Hương này do ta đặc biệt lựa ra từ trong kho, là Tồn Hương đan mà Tây Vực tiến cống, chỉ cần đeo trên người, cả người sẽ toả hương, vật từng chạm qua cũng giữ mùi đến nửa tháng. Cả cung chỉ có trên người Điểm Thúy cô cô." Quân Hoài Lang cụp mắt nhìn nàng, nói "Trịnh Quảng Đức, ngươi biết thứ này. Ngươi lấy túi thơm trên người Điểm Thuý cô cô xuống, so sánh một chút."

Trịnh Quảng Đức vội run rẩy tiến lên phía trước.

Điểm Thúy hoảng sợ, lấy hai tay che túi thơm bên hông không muốn giao. Nhìn trận giằng co này của hai người, mọi người ở đây đã hiểu, Điểm Thuý có điều mờ ám.

"Điểm Thúy cô cô, hay thứ này là do ngươi làm?" Quân Hoài Lang cười lạnh trong lòng, trên mặt lại ra vẻ kinh ngạc hỏi "Ngươi vừa rồi nói, hôm nay ngươi chưa từng chạm vào tà vật này mà?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play