Hai ngày sau, các hoàng tử tiếp tục việc học ở điện Văn Hoa.

Tiết Duẫn Hoán ngủ mê mệt hai ngày, hôm nay dậy thật sớm đến cung Minh Loan tìm Quân Hoài Lang. Lại không ngờ, hắn vừa đến cung Minh Loan đã thấy Quân Hoài Lang đợi sẵn trong tiền viện, bên cạnh còn có một người khác.

Không phải Phất Y, Phất Y không có dáng người cao như vậy.

Tiết Duẫn Hoán còn tưởng mình tới trễ. Lúc bình thường, hắn đến đều vừa kịp lúc Quân Hoài Lang thay y phục xong. Vì thế, hắn bước nhanh hơn, ở khoảng ngày càng gần, hắn mới thấy rõ Tiết Yến là người đứng cạnh Quân Hoài Lang.

Hai người đứng cạnh nhau. Quân Hoài Lang hà hơi sưởi ấm lòng bàn tay, dường như đang nói gì đó với Tiết Yến. Mà Tiết Yến đứng bên cạnh, hơi cúi đầu, mặt mày sắc bén lại thâm thuý, nghiêng tai nghe y nói chuyện.

Tuy không nói nhiều, vẻ mặt cũng lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại hệt như một con sói được thuần hóa.

Tiết Duẫn Hoán nhất thời có cảm giác không chân thật.

Nhưng hắn đã phản ứng ngay tức thì.

Hoài Lang yếu ớt như vậy, lỡ như bị sát tinh khắc thì làm sao! Mấy người trạc tuổi trong cung với con cháu thế gia quan lại, hắn chẳng thấy ai thú vị, chỉ có tiểu tử Quân gia hợp ý với hắn. Nếu bị Tiết Yến khắc chết, tìm đâu ra một Quân Hoài Lang khác để bồi thường cho hắn chứ!

Tiết Duẫn Hoán bước nhanh về phía trước. Hắn còn chưa kịp nói gì, Quân Hoài Lang đã thấy hắn trước, nâng mắt cười nói "Sao ngươi lại tới trễ như vậy? Ta sắp bị rét chết rồi."

Tiết Duẫn Hoán không phục "Ngày nào ta cũng đến vào giờ này." nói xong, hắn mở to mắt, hung hăng nhìn Tiết Yến, muốn cảnh cáo tên kia cách xa đoá hoa cao lãnh* của mình một chút.

*Nghĩa trên mặt chữ chỉ đóa hoa cao trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn từ xa. Nghĩa rộng hơn chỉ người hoặc vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý đẹp đẽ xa xôi không cách nào chạm tới.

Nhưng mà, vừa chạm phải đôi mắt của Tiết Yến, lời đến cửa miệng của Tiết Duẫn Hoán lại không thể nào nói ra.

Đôi mắt hổ phách nhạt màu, tuy lạnh nhạt thờ ơ, bình tĩnh không dao động, nhưng khi khẽ liếc hắn một cái, dường như có một loại uy lực đàn áp không tên, dập tắt lửa giận của hắn.

Lời của Tiết Duẫn Hoán bị kẹt trong miệng, ngượng ngùng dời ánh mắt.

Bỏ đi, ở trước mặt người ta nói sát tinh gì đó, không phải hành vi quân tử. Tiết Duẫn Hoán chỉ đành thở phì phò trong lòng, tự an ủi chính mình.

Quân Hoài Lang bên cạnh không nhìn ra sóng ngầm trào dâng giữa hai người. Nghe Tiết Duẫn Hoán nói, y không khỏi khẽ cười hai tiếng, nói "Vậy vẫn là do Ngũ điện hạ ra cửa quá sớm. Ta đã nói với hắn, sau này bảo hắn dậy trễ một chút, cùng đến điện Văn Hoa với chúng ta."

"Đi cùng mỗi ngày hả?" Tiết Duẫn Hoán nhìn trân trân, buột miệng nói "Hoài Lang, ngươi có phải không biết hắn là ..."

Quân Hoài Lang nhìn hắn "Là cái gì?"

Đối diện với đôi mắt trong veo lại lành lạnh của y, Tiết Duẫn Hoán tức thời nói không thành lời hai chữ 'sát tinh'. Hắn lắp bắp một lúc, e dè thấp giọng, không tình nguyện nói " ... thì là mỗi ngày phải dậy sớm đến điện Văn Hoa ôn bài, ngươi đừng chậm trễ thời gian của người khác."

Quân Hoài Lang bật cười "Mỗi ngày ngươi tới cũng đâu có sớm, sao biết được người ta muốn tới điện Văn Hoa ôn bài? Đừng nói nhiều nữa, ta đã nói rõ với Ngũ điện hạ rồi, đúng không, Ngũ điện hạ?" y nhìn về phía Tiết Yến.

Tiết Yến không coi ai ra gì đến mức nào, Tiết Duẫn Hoán cũng có chút hiểu biết. Trong cung, dù là dòng dõi quý tộc hay hoàng thân quốc thích, ai mà không giữ thể diện cho Tiết Duẫn Hoán hắn chứ? Càng đừng nói đến a dua nịnh hót, vuốt mông ngựa, Tiết Duẫn Hoán đã gặp nhiều rồi.

Nhưng chỉ duy nhất Tiết Yến, từ khi vào cung, chưa từng nhìn hắn một lần. Nhớ lại năm đó, hắn lần đầu tiên thấy Tiết Yến, gọi một tiếng, muốn tên này tiến lên đáp lời, nhưng Tiết Yến chỉ lạnh lùng liếc hắn rồi đi mất.

Khi đó, Tiết Yến vừa vào cung, trốn một đường từ đất Yến về đây, mấy vết thương đáng sợ trên mặt còn chưa lành. Chỉ liếc nhìn thoáng qua, lại thêm vết xước ghê rợn trên mặt, thoạt nhìn hắn như kẻ liều mạng vừa tàn nhẫn vừa hung ác.

Tiết Duẫn Hoán sợ đến mức rùng mình run rẩy.

Kể từ đó, hắn đã biết tên sát tinh này là đệ nhất thiên hạ không coi ai ra gì.

Nhưng giờ đây, Tiết Duẫn Hoán lại đang trơ mắt nhìn tên Tiết Yến lạnh như băng, không coi ai ra gì kia, như con ngựa hoang bị thuần phục, gật gật đầu với biên độ rất nhỏ. Tuy động tác ngạo mạn, Tiết Duẫn Hoán lại cảm nhận được một loại ngoan ngoãn đập thẳng vào mặt hắn.

Tiết Duẫn Hoán rùng mình kim tởm bởi tưởng tượng của bản thân, hắn di chuyển một chút, chen vào giữa Quân Hoài Lang và Tiết Yến, tách hai người ra.

Cứ coi như ngày nào Quân Hoài Lang cũng đi cùng Tiết Yến, thì vẫn phải cách xa hắn một chút! Mình là đích tử duy nhất của đương kim Thánh thượng, long khí hộ thể, nhất định phải bảo vệ tốt Hoài Lang mong manh yếu đuối khỏi sát tinh trước mặt!

Lần này, Quân Hoài Lang nhìn hắn một cái, cũng không ngăn tên quỷ ấu trĩ này.

Cả đoạn đường vẫn chỉ có hai người bọn họ nói chuyện, Tiết Yến im lặng đi bên cạnh, chỉ khi Quân Hoài Lang gọi hắn, nói chuyện với hắn, hắn mới trả lời một hai tiếng.

Bọn họ đi một mạch đến điện Văn Hoa.

Điện Văn Hoa rất lớn, cung thất dành cho các hoàng tử học tập cũng vô cùng rộng rãi. Vì sắp xếp vị trí cho cả thư đồng của các hoàng tử và bọn thái giám ở lại hầu hạ, khoảng cách giữa bàn học không nhỏ.

Vào trong điện thì ba người tách riêng.

Tiết Yến ngồi xuống vị trí của mình, Tiến Bảo tiến lên thuần thục giúp hắn chỉnh lý sách vở và bút mực. Đúng lúc này, có người tới cạnh bàn của Tiết Yến, cười nhẹ một tiếng.

"Ngũ đệ, hẳn là không có chuyện gì đúng chứ?"

Tiết Yến ngước mắt nhìn thì thấy Tứ hoàng tử Tiết Duẫn Hoằng mặc một bộ y phục bằng gấm trắng tinh, đứng bên bàn tươi cười như gió xuân.

Dù đối mặt với ánh mắt của Tiết Yến, Tiết Duẫn Hoằng vẫn bình tĩnh, cười nói "Ngày đó trong thọ yến của phụ hoàng, đúng lúc ta đang nghỉ trong trắc điện để tỉnh rượu, nghe nói đệ và Nhị hoàng huynh đều bị phạt, thật lo lắng."

Tiết Yến sắc mặt không đổi nhìn hắn, sau đó quay đi chỗ khác như không nghe thấy.

Người khác không nhìn ra, nhưng mánh khoé nhỏ này của Tứ hoàng tử không thể thoát khỏi mắt hắn. Bình thường người đến gây sự là Nhị hoàng tử ngu xuẩn kia, nhưng mỗi lần châm ngòi thổi gió xong lại đứng ngoài thờ ơ xem náo nhiệt đều là lão Tứ mặt người dạ thú này.

Mượn đao giết người, ở trong mắt Tiết Yến, là chút thủ đoạn không đủ trình độ.

Nhưng lần này, người này còn cả gan đến thăm dò thực hư?

Tiết Yến không có hứng so chiêu với hắn. Loại người này chưa cần kể đến những bản lĩnh khác, đầu tiên chỉ nói đến một chữ sợ, đi một bước xem ba bước, sợ bóng sợ gió, lằng nhằng thật sự.

Tiết Yến lật sách trên tay, xem như không thấy người này, một ánh mắt cũng không thèm bố thí.

Tiết Duẫn Hoằng lại không chút xấu hổ, vẫn cười cười còn thở dài lắc đầu "Ngũ đệ, tính cách lầm lì này của đệ cần phải sửa, cũng nên lấy lòng phụ hoàng nhiều một chút, miễn cho ..."

"Lão Tứ, nói gì với hắn đấy?"

Đúng lúc này, một giọng nói xuất hiện ở cửa, vậy mà lại là Tiết Duẫn Tắc.

Gã đứng ngay cửa điện Văn Hoa, phía sau có thái giám cung nữ mới đổi đi theo, cảnh tượng hết sức hoành tráng. Gã nâng cằm, cười đắc chí hài lòng, từ trên cao dùng nửa con mắt nhìn mấy người trong phòng học.

Nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, Quân Hoài Lang cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Nhị hoàng tử không phải bị cấm túc một tháng sao? Sao hôm nay đã được thả, còn đến điện Văn Hoa học tập?

Y nhìn thoáng qua Tiết Duẫn Hoán, thấy Tiết Duẫn Hoán cũng nghi vấn đầy mặt.

Sau đó, y nhìn Tiết Duẫn Tắc nghênh ngang đi vào.

"Nhị hoàng huynh?" Tiết Duẫn Hoằng cũng đúng lúc lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Tiết Duẫn Tắc.

Vẻ mặt của mọi người làm lòng tự trọng của Tiết Duẫn Tắc vô cùng thỏa mãn. Gã cao giọng, tuy là đang nói với Tiết Duẫn Hoằng, lại cố tình cho mọi người trong điện nghe thấy.

"Phụ hoàng nói một tháng, không lẽ thật sự giam ta một tháng?" gã đắc ý nói "Mẫu phi chẳng qua khóc lóc, ta lại nhân cơ hội cầu phụ hoàng, phụ hoàng liền đồng ý cho ta mỗi ngày vẫn được đi học, còn nhận lời ta, chỉ cho Ân Trạch một bài học, không qua bao lâu, còn sẽ để hắn trở về."

Tiết Duẫn Hoằng nghe vậy, trong lòng hiểu rõ. Quả nhiên, mẹ con Nhị hoàng tử đều ngu xuẩn như nhau. Bị cấm túc một tháng thì chẳng có gì ghê gớm, còn có thể tận dụng cơ hội bày vẻ đáng thương để giữ lại ấn tượng cho phụ hoàng.

Mà đáng sợ là như mẹ con hai người này, chịu không nổi một chút thua thiệt, vốn tự mình làm sai, còn đi làm loạn trước mặt phụ hoàng. Tình thân trong hoàng gia xưa nay luôn lợt lạt, mất đi chút cảm tình này, muốn đoạt lại cũng khó. Nói gì mà cho Quân Ân Trạch một bài học rồi gọi về, chỉ là cái cớ của phụ hoàng, thật ra phụ hoàng hẳn đã hết sức phiền hà hai mẹ con này.

Thông thường có loại người đối lập này, phụ hoàng sẽ phát hiện những đứa con tính cách ôn hòa, không tranh không đoạt thì có bao nhiêu an lòng.

Tiết Duẫn Hoằng đạt được mục đích, trên mặt không biểu lộ gì, vẫn ung dung thản nhiên cười nói "Phụ hoàng trước nay thương hoàng huynh, như vậy thì quá tốt rồi."

Tiết Duẫn Tắc đắc ý hừ một tiếng, liếc nhìn Tiết Yến.

"Nhưng mà thù của một số người, ta vẫn còn nhớ rất rõ." gã cố ý cao giọng, nói "Hi vọng sau này hắn cụp đuôi làm người, miễn cho xui xẻo lại chạm vào người ta."

Tiết Duẫn Hoằng giả vờ nghe không hiểu, bình thản cười cười. Quân Hoài Lang ngước mắt nhìn Tiết Duẫn Tắc, dù chưa nói gì, nhưng mày đã nhíu lại.

Tiết Duẫn Hoán nhanh nhạy thấy được.

Hắn tuy tôn trọng Tiết Yến nhưng cũng không hề gần gũi, không muốn liên quan tí gì tới hắn, nhưng Quân Hoài Lang lại quá tốt bụng, suốt ngày thích quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt của Tiết Yến, nếu mà mình mặc kệ, Tiết Duẫn Tắc lại chuyển sang bắt nạt Quân Hoài Lang.

Huống chi cái tên ngu đần trước mặt xém chút làm lạc mất Lệnh Hoan muội muội, cũng coi như có thù với Quân Hoài Lang. Mà có thù với Quân Hoài Lang, cũng là có thù với Tiết Duẫn Hoán này.

Tiết Duẫn Hoán lần đầu có loại ảo giác kiểu làm cha già nhọc lòng vì con cái.

Quân Hoài Lang chưa kịp nói, hắn mang theo bộ dạng uể oải mà vỗ mạnh lên mặt bàn, nói "Mới sáng sớm là ai ở đó la hét ầm ĩ? Hôm nay bổn hoàng tử hiếm khi muốn đọc sách, tên nào đến đây diệt hứng thú của ta?"

Khí thế của Nhị hoàng tử tức thì bay mất phân nửa.

Gã hằn học trừng mắt nhìn Tiết Yến, sau đó mang theo nụ cười trên mặt, quay qua lấy lòng gật gật đầu với Tiết Duẫn Hoán, nói câu đắc tội rồi, sắc mặt xám xịt trở lại vị trí của mình.

Tiết Duẫn Hoán lúc này mới thu về ánh mắt không mấy thiện cảm, nhìn về phía Tiết Yến và Quân Hoài Lang.

Tiết Yến hẳn là nên ở trung tâm cơn bão lúc này, lại như người ngoài cuộc, trầm mặc bình tĩnh xem sách trong tay, Tiến Bảo ở cạnh hầu hạ, cũng im như thóc, không dám nhúc nhích, còn Quân Hoài Lang vậy mà khen ngợi nhìn hắn, cười cười với hắn.

Tiết Duẫn Hoán nhất thời lại có cảm giác không chân thật.

Chuyện gì thế này?

Tiết Yến như sát thần đó, tuy là mọi người đều xem thường hắn, nhưng dáng vẻ trầm mặc hung hãn của hắn, cũng không có ai dám tùy tiện trêu chọc. Tên đần Nhị hoàng tử chỉ được cái miệng lưỡi nhanh nhảu, chứ thử cho gã với Tiết Yến động tay động chân, gã nhất định chạy nhanh hơn ai hết.

Sao chỉ trong phút chốc mơ hồ, mình bắt đầu ra mặt giúp Tiết Yến vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play