Quân Lệnh Hoan sửng sốt "Hả?"
Cô bé không biết vì sao Tiết Yến đột nhiên hỏi vậy. Có muốn không? Cô bé chưa từng nghĩ tới. Cô bé chỉ xem nó như nhìn những tinh tú trên trời, muốn ngắm lâu một chút rồi khắc ghi trong đầu, nhưng cô bé chưa từng nghĩ đến việc lấy nó xuống.
Lại nghe Tiết Yến nói "Muốn thì nói, ta lấy cho muội."
Cao lắm luôn á! Còn ở trên hồ nữa, sao lấy xuống được ta?
Quân Lệnh Hoan ngơ ngác hỏi "Lấy thế nào ạ ..."
Tiết Yến nhìn cô bé một cái.
Dù đây là muội muội của Quân Hoài Lang, hắn cũng không có nhiều kiên nhẫn để giải thích thêm câu nào cho một nhóc con. Hắn thấy trong mắt cô bé tràn ngập yêu thích, đây là một chuyện rất đơn giản, không cần phải nhiều lời.
Tiết Yến quan sát một chút, trên con đường dẫn đến hồ có nhiều cành cây đâm ngang, nếu không chú ý sẽ đâm vào trẻ con. Hơn nữa, bên hồ nguy hiểm, phải trông chừng thật kĩ để cô bé không ngã xuống.
"Chờ ở đây." hắn nói.
"Dạ!" Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Yến nhìn xung quanh không có ai nhưng đèn lại sáng tỏ, chỉ ừ một tiếng rồi xoay người đi về phía hồ nước.
Mà hắn vừa đi chưa bao lâu thì Nhị hoàng tử Tiết Duẫn Tắc dẫn đầu một đám công tử ồn ào lắm lời, tình cờ đi ngang qua đây để đến ngự hoa viên ngắm phong cảnh.
Từ xa, Tiết Duẫn Tắc nhìn thấy Quân Lệnh Hoan đang đứng một mình bên vệ đường, nhìn vào rừng mai.
Hắn dùng tay ra hiệu bảo bọn công tử xung quanh nhỏ giọng một chút.
Tiếp đó, bọn họ đến trước mặt Quân Lệnh Hoan "Ôi chao, không phải là Lệnh Hoan muội muội đây sao?"
Quân Ân Trạch bên cạnh cũng giả vờ mở miệng "Ca ca muội đâu? Sao lại để muội một mình ở đây?"
Quân Lệnh Hoan thành thật đáp "Ngũ hoàng tử ca ca bảo muội ở đây đợi huynh ấy."
Nghe xong, vẻ mặt mấy người thay đổi. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau có chút kỳ quái.
Tiết Duẫn Tắc đột nhiên nghĩ đến ngày hôm đó, Quân Lệnh Hoan đặc biệt chạy đến chỗ Tiết Yến, tặng rất nhiều vải cho hắn.
"Muội còn gọi hắn là ca ca?" Tiết Duẫn Tắc ghen tị đỏ mắt, cười quái dị, hỏi.
"Hả?" Quân Lệnh Hoan không hiểu.
Tiết Duẫn Tắc nói tiếp "Chẳng lẽ muội không biết? Hắn là quái vật biến thành, sẽ ăn thịt người."
Tiếp theo, gã ngồi xổm xuống, cười càng thêm kỳ lạ, hù dọa cô bé "Không biết sao? Ca ca muội cũng không biết. Hắn là sói tinh, giả dạng biến thành người, chờ có cơ hội, sẽ ăn sạch hai người để tăng tu vi của hắn lên."
Mấy tên công tử nhìn dáng vẻ sợ sệt lại chần chừ của Quân Lệnh Hoan, chợt cảm thấy thích thú. Một trong số đó còn nói "Hắn bảo muội ở đây chờ hắn, thật ra là hắn đang đợi đến nửa đêm. Sói tinh đều ăn thịt người vào nửa đêm đó."
Quân Lệnh Hoan lắp bắp nói "Nhưng mà ... Ngũ hoàng tử ca ca là người tốt ..."
Tiết Duẫn Tắc chậc lưỡi một tiếng, dứt khoát đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô bé, nửa dắt nửa kéo mà nói "Muội không tin? Nơi này không thể ở lâu. Muội theo bọn ta tránh xa một chút, ta từ từ nói cho muội biết."
Quân Lệnh Hoan mơ hồ ngẩng đầu, nhìn Quân Ân Trạch, người duy nhất mà cô bé biết trong đám người.
Ca ca này sống trong nhà mình, ngày thường luôn tươi cười niềm nở với mình, nhìn rất là tốt bụng.
Quân Ân Trạch cũng cười "Cùng đi với chúng ta đi, Lệnh Hoan, đi theo ca ca thì sợ gì chứ? Còn tốt hơn đi theo tên sát tinh không rõ lai lịch kia."
Quân Lệnh Hoan có chút ngờ ngợ, nhưng cái đầu sáu tuổi của cô bé vẫn chưa thể xử lý được thông tin phức tạp như vậy.
---------
Cổng lớn lãnh cung đóng chặt, cũng không hề khóa.
Tính ra thì cả triều này chỉ có Trương quý nhân từng vào lãnh cung, chưa đầy hai năm đã được thả. Hiện giờ nó đã bị bỏ trống hơn mười năm, không ai tu sửa, cũng không ai trông coi.
Một đội Kim Ngô vệ được huấn luyện bài bản đẩy cửa vào, bắt đầu tìm người trong lãnh cung. Lãnh cung chiếm diện tích rất lớn. Hậu cung của Hoàng đế tiền triều đã xây dựng cung điện này không hề yên ổn, đến khi người băng hà, gần mười phi tần đã bị đày vào lãnh cung.
Đội Kim Ngô vệ tản ra lục soát khắp lãnh cung.
"Chúng ta tìm ở đâu đây?" vừa bước vào, Tiết Duẫn Hoán đã bị một cơn gió lạnh thổi qua làm giật mình. Lãnh cung không có ánh nắng, lại không có địa noãn, trong sân cỏ dại mọc um tùm, tuyết đọng cũng không được dọn.
Quân Hoài Lang cúi đầu, tìm trên mặt đất.
Nơi này nếu không ai đến, ắt hẳn sẽ không có dấu chân trên đất. Dù tuyết tan rồi lại đông thành lớp băng khác, vô cùng cứng rắn, nhưng nếu có người đến, chung quy sẽ để lại một ít dấu vết.
Quân Tiêu Ngô thấy động tác của y, liền biết y muốn làm gì. Đội thị vệ này không có chỉ huy, vừa đến đã trực tiếp tìm kiếm theo mệnh lệnh, nhưng cứ tìm kiếm không có đầu mối thế này, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Hắn cầm lấy một ngọn đèn, tỉ mỉ soi trên mặt đất.
Quân Tiêu Ngô ở Ngọc Môn Quan tại Tây Bắc hai năm, am hiểu mấy việc này hơn Quân Hoài Lang từ nhỏ sống trong kinh. Chỉ chốc lát, hắn đã tìm được một dấu chân bị giấu kín, lập tức chỉ cho Quân Hoài Lang "Ca, huynh nhìn chỗ này!"
Quân Hoài Lang nhìn nhưng lại không rõ. Quân Tiêu Ngô giải thích nói "Là một dấu chân còn mới, đi đến vọng lâu ở phía Đông Bắc."
Quân Hoài Lang nhanh chóng men theo hướng hắn chỉ, đi về phía vọng lâu.
Tiết Duẫn Hoán vừa nhìn về phía đó, lẩm bẩm trong miệng "Không phải chứ ..."
Hắn lớn lên trong thâm cung, biết rõ những bí mật trong cung. Nghe nói tiền triều có một cung phi chịu không nổi thê lương lạnh lẽo trong lãnh cung, đã treo cổ ở vọng lâu phía Đông Bắc. Sau đó, cung nhân chỉ vội mang thi thể đi, lụa trắng vẫn treo ở đó, chưa từng gỡ xuống.
Ba người gấp rút chạy đến vọng lâu.
Vọng lâu này đã xưa cũ, cửa phủ một lớp bụi dày. Nhưng nhờ ánh sáng từ đèn lồng, bọn họ thấy trên tầng bụi ấy có in dấu tay rõ ràng.
Quân Hoài Lang nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
"Lệnh Hoan?" y cao giọng gọi.
Y liên tục gọi nhiều lần, chợt nghe thấy tiếng sột soạt, như tiếng động của mèo con. Quân Hoài Lang ngẩn ra, vội dẫn theo hai người chạy tới cầu thang chật hẹp lại âm u ẩm thấp, đến lầu hai thì nghe thấy tiếng thút thít nghẹn ngào nhỏ vụn phát ra từ đỉnh lâu.
Là Quân Lệnh Hoan.
Tim Quân Hoài Lang như thắt lại. Y kéo bước dài, nhanh chóng chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Dưới khung cửa sổ rách nát, ánh trăng soi xuống một dải ánh sáng. Quân Lệnh Hoan dính đầy bụi đất, cuộn mình dưới vầng sáng nọ, nghẹn ngào khóc.
Quân Hoài Lang bước tới, ôm cô bé dậy.
"Hoan nhi? Không sao hết, ca ca đến rồi." ôm người vào lòng, y như chạm vào khối băng lạnh. Cô bé hẳn đã chịu rét rất lâu ở đây, tay và mặt đều đỏ ửng.
Nhìn thấy y, Quân Lệnh Hoan mới hoàn hồn, chôn mặt vào ngực y, cuối cùng mới dám khóc thành tiếng.
Nhưng cô bé vẫn không nói gì, chỉ thút thít nghẹn ngào, làm trong lòng Quân Hoài Lang cũng phát run. Mà lúc này, dây thần kinh trên trán của Quân Hoài Lang đột ngột co giật, một cơn đau kì lạ ập đến.
Y chỉ đành liên tục vuốt ve lưng Quân Lệnh Hoan, nhẹ giọng vỗ về nói "Được rồi, không sao nữa rồi."
Phía sau y, Quân Tiêu Ngô bước tới, cởi áo choàng dày nặng trên người bọc kín tiểu cô nương trong lòng Quân Hoài Lang.
"Về trước đã, ca." hắn nói "Nơi này rất lạnh."
Sau đó, Quân Tiêu Ngô ôm lấy tiểu cô nương được bọc kín trong áo choàng từ trong lòng Quân Hoài Lang, an ủi y "Không sao đâu, ca. Sức đệ lớn, để đệ ôm Hoan nhi."
Quân Hoài Lang vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn muội muội trong lòng Quân Tiêu Ngô.
Ánh mắt y có chút đăm đăm, từng cơn đau nhói ngày càng mạnh ập đến trong đầu. Mắt y hoa cả lên, nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng.
Giống như thứ gì đó đã cắm rễ trong tâm trí y, chật vật muốn phá đất mọc ra.
Tiết Duẫn Hoán bên cạnh thấy y khác thường, tưởng y đau lòng quá độ, vội bước tới đỡ y dậy. Trước khi đi, hắn còn không quên run sợ nhìn lên xà nhà, không ngờ trên đó thật sự treo một dải lụa trắng đã đứt, loang lổ vết bẩn, sợi vải dãn thưa.
Tiết Duẫn Hoán rùng mình sợ hãi.
Quân Tiêu Ngô đi trước, hai người họ bước theo sau, rời khỏi vọng lâu ẩm thấp lạnh lẽo.
Cuối cùng cũng tìm thấy Đại tiểu thư Quân gia. Kim Ngô vệ từ lãnh cung nhanh chóng báo tin cho Hoàng đế, hậu cung bị chuyện này làm cho luống cuống cũng bình tĩnh trở lại.
Tiếp theo, đã đến thời gian cho việc hỏi tội.
Dưới hộ tống của đội Kim Ngô vệ, ba người đưa Quân Lệnh Hoan về đến điện Vĩnh Lạc. Lạc mất người trong cung quả thật là chuyện mất mặt, Hoàng đế bảo Linh Phúc truyền tin đã tìm được Quân Lệnh Hoan cho quần thần, để bọn họ an tâm mà tiếp tục yến tiệc, rồi lại gọi nhóm người Quân Hoài Lang vào hậu điện.
Trong hậu điện, Hoàng đế ngồi cùng các phi tần, còn cả phu phụ Vĩnh Ninh Công cũng đang lo lắng chờ đợi. Tiết Yến một mình quỳ dưới thềm, không ai nói chuyện.
Vừa thấy Quân Lệnh Hoan, hai phu phụ đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy Quân Lệnh Hoan co rúm chui trong lòng, phu nhân Vĩnh Ninh Công Thẩm thị lập tức rơi lệ.
Hoàng hậu bên cạnh phân phó nói "Mau truyền Thái y. Lãnh cung âm u lạnh lẽo như vậy, đừng để con bé rét cóng mà sinh bệnh."
Hoàng đế nhìn nhóm người Quân Hoài Lang, hỏi "Có tra được nguyên nhân không? Đứa bé còn nhỏ như vậy sao một mình chạy đến lãnh cung được?"
Quân Tiêu Ngô nhìn Quân Hoài Lang, thấy sắc mặt y tái nhợt, hàng mày nhăn lại, dáng vẻ như còn lạc lõng với thế giới bên ngoài, vội thay y đáp "Bẩm Bệ hạ, chưa hỏi rõ nguyên nhân."
Thanh Bình đế chau mày, nhìn về phía Quân Lệnh Hoan "Lệnh Hoan?"
Ông đang nghĩ cách làm sao để hỏi thật nhẹ nhàng, đã thấy Quân Lệnh Hoan nghe ông gọi, nức nở ngẩng đầu lên, lại đột ngột thấy Tiết Yến đang quỳ gối cách đó ba bước.
Đồng tử Quân Lệnh Hoan co rút lại, toàn thân run lên, ngay cả tiếng nức nở cũng không dám phát ra, chỉ hoảng sợ nhìn hắn.
Tức thì, sắc mặt của mọi người trong điện đều thay đổi.
"Tiết Yến, là ngươi?" Thanh Bình đế vỗ mạnh tay vịn, tức giận nói.
Trán Quân Hoài Lang vốn đang đau thắt, tiếng trách mắng của Thanh Bình đế khiến cơn đau càng thêm kịch liệt.
Y muốn đưa tay vỗ về Quân Lệnh Hoan, nhưng cánh tay lại run rẩy không nhấc lên được.
Mà bên kia, Tiết Duẫn Hoán với Quân Tiêu Ngô đều tức giận nhìn Tiết Yến. Tiết Yến vẫn chỉ quỳ ở đó, cụp mắt, mặt vô cảm, không lời giải thích.
Thanh Bình đế giận run người.
Tên nghịch tử này! Từ khi chào đời đã là sát tinh giáng thế, mười mấy năm qua chỉ mang đến cho ông vô số rắc rối. Đến bây giờ, bản chất khi trưởng thành chẳng những xấu xa, tính cách còn khiến người khác ghê tởm.
Quả thật là nỗi sỉ nhục của ông.
"Người đâu, lôi Tiết Yến xuống! Phạt ba mươi trượng, nhốt vào Phật đường tự kiểm điểm, đừng để trẫm nhìn thấy hắn nữa!"
Lập tức, Kim Ngô vệ tiến lên chấp hành mệnh lệnh.
Mà Tiết Yến vẫn không nói lời nào, nhưng trong lúc đứng lên, liếc nhìn Quân Hoài Lang một cái.
Quân Hoài Lang ngước mắt lên từ trong đau đớn choáng váng thì đụng phải đôi mắt màu hổ phách.
Màu hổ phách sâu không thấy đáy.
Tức thì cơn đau khó dằn trong đầu Quân Hoài Lang biến mất, trở nên rõ ràng chưa từng thấy. Một phần lớn kí ức vừa xa lạ vừa quen thuộc như chiếc đèn kéo quân lần lượt hiện trong tâm trí.
Cuối cùng y cũng nhớ lại tất cả nội dung cơn ác mộng hành hạ y mấy ngày nay, nó được lặp đi lặp lại hàng đêm, vô cùng rõ ràng.
Y cũng tìm ra nơi bắt nguồn của sự lạnh lẽo và cô đơn vô tận kia từ trong ác mộng.