Buổi tối hôm nay, Tiến Bảo thắp đèn cho Tiết Yến, thu dọn y phục xong, mà vẫn chậm chạp không đi.

Dưới ánh đèn, Tiết Yến đang xem một quyển binh thư, thấy trước đèn có cái bóng cứ lắc tới lắc lui, mắt cũng không nâng, tay lật một trang sách, hắn nói "Còn chưa cút?"

Đáp lại là tiếng cười hì hì của Tiến Bảo.

Tiết Yến ngước mắt khó hiểu nhìn hắn.

Liền thấy Tiến Bảo quỳ xuống trước mặt, xấu hổ cười nói "Nô tài tạ ơn cứu mạng hôm nay của chủ tử."

Hắn luôn cho rằng vị chủ tử này là ác quỷ ăn thịt người, không ngờ là mặt lạnh nhưng trong lòng ấm áp, còn xả thân cứu một nô tài mạng cỏ rác như hắn.

Dưới ánh đèn, đôi mắt nhạt màu của Tiết Yến khẽ liếc nhìn hắn, rồi lại rơi vào trang sách.

"Lúc đó, có người của Đông Xưởng đang theo dõi, là Tiểu Ngụy Tử trong viện cũ của ta." hắn nhẹ giọng nói, giọng điệu hết sức lạnh lùng "Có lẽ nơi này của Thục phi không thể cài người vào, hôm qua ta đến điện Văn Hoa, Đông Xưởng đã biết nên cho người ở đó theo dõi ta."

Nói đến đây, Tiết Yến lạnh lùng cong môi, nhìn Tiến Bảo "Diễn cho hắn xem. Dù ta có bị mấy vị hoàng tử ức hiếp, vẫn có thể xả thân cứu một tên hoạn quan, nếu phía Đông Xưởng biết được, sẽ càng tín nhiệm ta vài phần."

Dù sao Đông Xưởng cũng đều là hoạn quan. Loại người này thoạt nhìn vênh váo tự đắc, nhưng thật ra lại rất tự ti nhạy cảm, diễn loại kịch này cho bọn hắn xem là thích hợp nhất.

Tiến Bảo trợn tròn mắt. Hắn nhìn ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của Tiết Yến, tức thì cảm thấy bộ dạng xúc động rơi lệ của bản thân có chút ngu ngốc.

Ngược lại, Tiết Yến nhếch môi cười khẽ "Nếu không ngươi thật sự cho rằng ta muốn cứu ngươi? Điện Văn Hoa đông người nhiều miệng, sức lực của Tiết Duẫn Tắc chỉ có vậy, dù ta mặc kệ, trước khi ngươi bị dìm chết, cũng sẽ có người tới can thiệp."

Dứt lời, tầm mắt hắn lần nữa đặt trên sách, nhẹ nhàng tổng kết một câu "Ngu xuẩn."

Tiến Bảo "......"

Quả nhiên, đây mới là bộ mặt thật của chủ tử nhà hắn.

Có lẽ do hôm nay đã đi một vòng quỷ môn quan, lá gan Tiến Bảo có chút lớn ra. Nghe Tiết Yến nói vậy, đầu óc hắn nóng lên, vậy mà nhỏ giọng phản bác "Hôm nay Thế tử Điện hạ cũng nghĩ người muốn cứu nô tài mà, cũng không phải một mình nô tài nghĩ như vậy."

Ngón tay Tiết Yến đang vân vê trang sách dừng lại.

Tiến Bảo nói xong mới thấy sợ, thấp thỏm nhìn lên thì thấy Tiết Yến nhìn đăm đăm vào trang sách mà trầm mặc, như đang hồi tưởng gì đó. Ánh đèn lay động trong con ngươi, biểu cảm bên trong phức tạp, Tiến Bảo xem không hiểu, nhưng khóe môi hắn, như đang vẽ một đường cong nho nhỏ khó phát hiện.

Khác với ý cười mang theo giễu cợt, trào phúng, lạnh lùng, hờ hững của hắn thường ngày, nụ cười này có độ ấm, làm Tiến Bảo cảm thấy có chút rùng rợn.

Đây là ảo giác đúng không?

Nhưng rất nhanh, hắn đã thu lại hết biểu cảm, thậm chí còn lạnh lùng hơn vừa nãy.

Hắn nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách lành lạnh liếc nhìn Tiến Bảo.

"Cho nên, không được lắm lời trước mặt y."

Giọng kia thật nhẹ, nhưng lại dọa Tiến Bảo tê dại cả sống lưng.

Đúng rồi, đây mới là ác quỷ ăn thịt người mà hắn biết.

---------

Sau ngày hôm đó, mọi chuyện như chưa từng xảy ra, Tiết Yến đi một thân về một mình như cũ, lúc đọc sách luyện võ, hắn và Quân Hoài Lang vẫn như người xa lạ.

Ngược lại, chuyện này làm Quân Hoài Lang thoải mái hơn. Dù sao ngày hôm đó giúp đỡ Tiết Yến cũng đã trái ý muốn ban đầu của y, y cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, làm bản thân xấu hổ.

Nhưng việc Quân Hoài Lang gặp ác mộng vẫn không khá hơn, trái lại có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.

Vào buổi chiều hôm nay, Quân Hoài Lang cùng mấy vị hoàng tử tập võ ở võ đài phía sau điện Văn Hoa.

Từ ngày chịu thiệt trước mặt Tiết Duẫn Hoán, Tiết Duẫn Tắc không chọc vào Tiết Yến nữa, xem Tiết Yến hoàn toàn không tồn tại. Đồng thời, gã cũng không nói chuyện với Tiết Duẫn Hoán, chỉ giao thiệp với vài người trong nhóm nhỏ của mình.

Ngược lại làm Tiết Duẫn Hoán được yên tĩnh, chỉ ước gì đời này gã đừng nói câu nào với mình nữa.

Tiết Duẫn Hoán tâm trạng vui vẻ, cả ngày muốn lôi kéo Quân Hoài Lang nói chuyện. Tính tình hắn bốc đồng, thần kinh cũng thô, nên không phát hiện tinh thần Quân Hoài Lang không được tốt, chỉ nghĩ y vẫn như mọi khi, không thích nhiều lời.

Chiều nay, sư phó dạy võ cho các hoàng tử tìm tới một đội thị vệ để họ luyện tập các kỹ năng chiến đấu đã học được gần đây.

Đại Ung trọng văn khinh võ, các hoàng tử hiếm khi tự mình dẫn binh đánh trận, vì vậy, phương pháp chiến đấu mà các hoàng tử luyện tập thường tập trung vào phòng thủ, dùng khi gặp bất trắc. Quân Hoài Lang từ nhỏ sinh ở Trường An, hiếm khi tập võ, kiếp trước cho đến khi mất mạng, cũng chỉ có một chút quyền cước công phu tự vệ.

Thời gian này tinh thần y không tốt, có chút xuất thần, người cũng không có nhiều sức lực. Thị vệ tập luyện cùng y chỉ ra vài chiêu thức tầm thường, đã dễ dàng đánh y ngã ra đất.

Ngã không đau nhưng Quân Hoài Lang có chút chóng mặt, sau cú ngã làm y hoa cả mắt, ôm trán một lúc cũng không thể đứng dậy.

Tiết Duẫn Hoán ở bên cạnh, nhìn thoáng qua tình hình của Quân Hoài Lang. Khi thấy Quân Hoài Lang té ngã, hắn không nhận thấy điều gì bất thường, ra hiệu cho thị vệ phía trước dừng một lúc, cười nói với Quân Hoài Lang "Hoài Lang, yếu đuối mong manh thế này làm sao được, phải chăm chỉ rèn luyện hơn đó!"

Nhưng sau đó, hắn mới chậm chạp nhận ra có gì đó không ổn với Quân Hoài Lang.

"Sao vậy?" Tiết Duẫn Hoán vội vàng bước tới.

Bên cạnh, thị vệ luyện cùng Quân Hoài Lang cũng hoảng sợ. Hắn thấy vị Thế tử này không giống từng tập võ, hoàn toàn chưa dùng đến hai phần sức lực, chiêu thức xuất ra cũng phù hợp quy củ. Ai biết thân thể vị Thế tử này yếu ớt như vậy, mình mới ra một chiêu đã té ngã xuống đất?

Quân Hoài Lang gắng gượng cười cười với Tiết Duẫn Hoán, mặc hắn đỡ y dậy.

"Không sao." y nói "Đêm qua đọc một quyển sách có chút thú vị, ngủ hơi muộn nên sáng nay có chút chóng mặt."

Tiết Duẫn Hoán không mảy may nghi ngờ, còn nói "Thế à? Vậy lúc về, ngươi đưa quyển sách kia cho ta mượn, ta cũng muốn xem thử."

Quân Hoài Lang cười đồng ý.

Đúng lúc này, Tiết Duẫn Hoán nghi hoặc mà 'A' một tiếng, nhìn về một hướng.

"Thị vệ kia không đúng lắm." Tiết Duẫn Hoán nói.

Quân Hoài Lang nhìn theo, không ngờ người Tiết Duẫn Hoán nhìn lại là Tiết Yến.

Hắn tập trong góc khuất của võ đài, không dễ nhìn thấy, xung quanh cũng không ai phát hiện tình huống của hắn. Hắn và thị vệ đang chiến đấu, Quân Hoài Lang nhìn không ra chiêu thức bọn họ đang dùng, chỉ thấy Tiết Yến đỡ đòn, nhưng vẫn bị buộc phải lùi lại từng bước.

"Chiêu thức hắn sử dụng, rõ ràng không phải do sư phó dạy mấy ngày nay." Tiết Duẫn Hoán nói "Từng chiêu hung ác, đều là chiêu thức đòi mạng! Tiết Yến vậy mà có thể tránh được thật đúng là ghê gớm!"

Quân Hoài Lang nghe vậy, bất giác nhíu mày.

Như Tiết Duẫn Hoán nói, mỗi chiêu mỗi thức của thị vệ kia đều mang khí thế mạnh mẽ, tốc độ ra tay khiến người ta nhìn từ xa có chút hoa mắt. May là Tiết Yến có thể đối phó một cách dễ dàng, ngay cả khi hắn không phản công, cũng không bị đối phương làm bị thương.

Quân Hoài Lang cười nói "Suy cho cùng, hắn ở đất Yến nhiều năm như vậy, còn từng ra chiến trường."

Tiết Duẫn Hoán nghe vậy, liền phản bác "Hừ, mấy thứ hắn học được ở biên cương chỉ là chút công phu hạ đẳng."

Tuy nói vậy, hai mắt hắn lại sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tiết Yến, trong con ngươi lung linh sự sùng bái và khao khát rõ ràng.

Quân Hoài Lang không khỏi buồn cười, cũng không tiếp lời.

Sau đó, y bỗng nhiên phát hiện hướng mà Tiết Yến đang lui là hướng của giá trưng bày vũ khí. Với không gian có hạn, hắn chuyên tâm đáp trả đòn công kích của thị vệ trước mắt, lại tuân thủ yêu cầu của buổi luyện tập hôm nay, chưa từng đánh trả một đòn, nên cũng không chú ý đến khoảng cách ngày càng gần giữa hắn và giá vũ khí.

Quân Hoài Lang nhíu mày túm lấy Tiết Duẫn Hoán "Sợ là sắp có chuyện rồi."

Tiết Duẫn Hoán đang mải mê xem thân pháp của Tiết Yến, nghe vậy liền sửng sốt, không kịp phản ứng "Hả?"

Tiết Yến đã ở rất gần giá vũ khí. Quân Hoài Lang không kịp nói thêm gì, dứt khoát kéo hắn chạy thẳng về phía Tiết Yến.

Vừa đi, y vừa cao giọng ngăn cản "Dừng tay! Sao không có chút chừng mực nào! Đã sắp đến rìa võ đài, còn không mau dừng lại!"

Nghe lời này, thị vệ, thư đồng cùng các hoàng tử trong sân đều đồng loạt dừng lại, tò mò nhìn về bên này. Nhưng duy nhất thị vệ trước mặt Tiết Yến vừa nghe xong thì chiêu thức đánh ra càng thêm ác liệt, nhắm thẳng vào mặt Tiết Yến mà tấn công.

Tiết Yến lúc này đã không còn đường lui. Hắn nghiêng người né tránh, chặn đòn công kích của đối phương, nhưng vai lưng hắn bất ngờ đâm vào giá vũ khí thật mạnh, vang lên tiếng leng keng.

Tức thì, hắn kêu một tiếng, môi cũng trở nên trắng bệch.

Quân Hoài Lang biết hắn bị thương nặng chưa lành, vội vàng bước tới. Y đưa tay muốn đỡ hắn, lại bị Tiết Yến nhanh nhẹn gạt đi.

"Không cần." hắn nói "Không có gì đáng ngại."

Giọng của hắn lạnh lẽo, vẻ mặt hết sức hờ hững, ánh mắt thậm chí không hề nhìn Quân Hoài Lang một lần. Quân Hoài Lang sửng sốt, thấy hắn hoạt động nhẹ nhàng vai lưng một chút, rồi đứng sang một bên.

Đôi mắt màu hổ phách kia từ đầu đến cuối đều không có Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang ngỡ ngàng, không hiểu sao có chút nghẹn trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, y thấy mình thật buồn cười. Người này tính tình lạnh lùng, y cũng đã hiểu tường tận. Hơn nữa kiếp trước còn có thù sâu nợ máu, y chỉ cần bảo vệ người nhà không kết thù với hắn là được rồi, tại sao còn phải ra tay giúp đỡ, còn chờ đối phương đáp lại nữa.

Hắn rõ ràng cũng không cần.

Lúc này, Tiết Duẫn Hoán vừa vặn bước tới. Hắn nhìn thấy cảnh này, liền tiến lên hai bước, đẩy vai Tiết Yến một cái thật mạnh, nói "Tên kia, ngươi có thái độ gì đó?"

Không chờ hắn nói thêm, Quân Hoài Lang đã đè vai hắn lại "Là ta lo chuyện bao đồng, đi thôi."

Nói xong, y kéo Tiết Duẫn Hoán xoay người rời khỏi.

Vốn là một con sói, mình chỉ sợ hắn ghi hận, nên bố thí vài lần giúp đỡ, lại quên mất loại dã thú này trời sinh không nhớ ân tình.

Quân Hoài Lang trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không tránh khỏi có chút chua xót.

Phía bên Tiết Yến gặp chút rắc rối, sư phó dạy võ sợ xảy ra chuyện, nên cho nhóm hoàng tử với thư đồng tạm thời nghỉ ngơi, đưa bọn thị vệ đi dạy bảo một lát. Tiết Duẫn Hoán đưa Quân Hoài Lang ngồi vào ghế thái sư đặt ven võ đài, đang muốn uống trà, thì thấy một đám cung nữ nhìn rất náo nhiệt đang đi tới từ đằng xa.

Quân Hoài Lang nhìn kỹ thì thấy đi đằng trước là muội muội y, Quân Lệnh Hoan.

Phía sau cô bé, các cung nữ nối đuôi theo tới, trong tay còn bưng mấy khay quả vải. Quả vải này được Thục phi cất giữ trong đồ đựng đá, vẫn còn tươi mới. Nước đá trong cung thường được dùng vào mùa hè, người có thể xa xỉ trữ hoa quả bằng nước đá vào tiết thu đông thế này cũng chỉ có một mình Thục phi được sủng ái vô vàn.

Quân Lệnh Hoan vui vẻ chạy đến trước mặt hai người, hành lễ với Tiết Duẫn Hoán, rồi chui vào lòng Quân Hoài Lang. Cung nữ bên cạnh ngay ngắn trật tự đặt trà nóng với quả vải lên bàn cho hai người họ.

"Ca ca, cô mẫu nói ca ca tập võ vất vả, đặc biệt bảo Lệnh Hoan tới đưa trái cây cho ca ca với Lục hoàng tử ca ca nè!"

Tiết Duẫn Hoán vừa thấy vải tươi, mắt đã nhìn chằm chằm. Hắn đưa tay vào trong lòng Quân Hoài Lang, xoa nhẹ đầu tóc Quân Lệnh Hoan vài cái, cười nói "Đa tạ Lệnh Hoan muội muội! Ta nhớ thương vải này mấy ngày, muội lần này xem như là đã giúp người khi gặp nạn rồi!"

Quân Lệnh Hoan bị xoa, vùi đầu vào lòng Quân Hoài Lang để trốn.

Chờ Tiết Duẫn Hoán không ồn ào nữa, Quân Lệnh Hoan lại nói với Quân Hoài Lang "Ca ca, cô mẫu nói vải này rất quý, chỉ có thể cho ca ca với Lục hoàng tử ca ca."

Quân Hoài Lang nghe Quân Lệnh Hoan kể lại, có thể hình dùng ra dáng vẻ yêu kiều lại keo kiệt của Thục phi khi nói lời này, không khỏi bật cười.

Sau đó, Quân Lệnh Hoan chuyển đề tài, hỏi "Ca ca, vậy ca ca mấy hôm trước chuyển đến trong cung của chúng ta, có tính là ca ca của Lệnh Hoan không?"

---------

Đồ đựng đá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play