Lúc Cẩm Y vệ đi trước về đến Kim Lăng đã là nửa đêm.

Tiết Yến gần đây vô cùng bám người.

Tiến độ tu sửa đê rất nhanh, hai ngày qua, Quân Hoài Lang đã bắt tay vào điều chỉnh bản vẽ đê trong tay. Y tính từng ngày, đợi đến khi y chỉnh xong bản vẽ, cũng là lúc khởi công xây dựng con đê.

Khi đó, việc cần y làm, đã xem như hoàn thành toàn bộ.

Mấy ngày nay y vô cùng bận rộn, nhưng Quảng Lăng vương Điện hạ đáng lẽ không nên nhàn hạ, lại chẳng hề bận rộn.

Hắn rảnh đến nỗi có thể cùng Quân Hoài Lang vẽ tranh trong thư phòng mỗi ngày, cũng không làm phiền y, hắn tìm một vài quyển sách ngồi đọc ở bên cạnh, nếu có chuyện cần làm, Tiến Bảo sẽ đưa tấu chương tận tay hắn, hắn xử lý xong thì đưa cho Tiến Bảo mang về.

Nếu rảnh rỗi đến mức buồn chán, hắn thà ngồi đó nhìn chằm chằm vào Quân Hoài Lang còn hơn là đi ra ngoài.

Vì vậy, mỗi khi Quân Hoài Lang vô tình ngẩng đầu lên, y đều có thể thấy Tiết Yến đang nhìn mình.

Khi ánh mắt chạm nhau, Tiết Yến liền cười với y.

Hắn vốn anh tuấn sắc sảo, rõ ràng có dáng vẻ hung hăng, không dễ đến gần, nhưng khi hắn cười mang theo chút trêu người, có phần vô lại, còn vô cùng ngoan ngoãn.

Như một con sói đã thuần hóa.

Đêm hôm nay vẫn vậy.

Quân Hoài Lang đang suy nghĩ về thời gian xây dựng trên công trường, vì vậy y muốn hoàn thành bản vẽ trước rồi so sánh một lượt. Suy cho cùng, công trình kéo dài một ngày thì sẽ tốn tiền thêm một ngày, chi phí quá lớn sẽ dễ xảy ra tình trạng thiếu hụt khi mới xây được một nửa.

Tiết Yến không thể cản được y, chỉ đành cùng vẽ với y.

Hắn sai Tiến Bảo dọn thức ăn khuya, sau khi nhìn Quân Hoài Lang ăn xong, hắn ngồi trên chiếc giường nhỏ cạnh bàn dưới cửa sổ, vô cùng buồn chán lật sách.

Hắn xem một lúc, nhìn Quân Hoài Lang hai ba lần.

Khi Quân Hoài Lang làm việc luôn tập trung tinh thần, khó bị quấy rầy. Dù là như vậy, nhưng ở trước mặt Tiết Yến, y sẽ có lúc bị phân tâm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn.

Im lặng lại an tĩnh, nhưng có hơi thở mập mờ đang dần lan tỏa.

Vẽ được một lúc, Quân Hoài Lang cảm thấy hơi đau cổ. Y ngồi thẳng, đưa tay xoa gáy.

Liền thấy Tiết Yến đứng dậy.

"Mệt rồi?" hắn bước tới hỏi.

Quân Hoài Lang đặt một tay sau gáy, cử động vài cái rồi nói "Không mệt, chỉ hơi mỏi."

"Cứ nhất quyết phải xong trong một hai ngày để làm gì?" Tiết Yến tự nhiên đặt tay lên vai và cổ y chậm rãi xoa bóp.

Sức lực của hắn vốn rất mạnh, lúc này cẩn thận kiềm chế sức lực, không mạnh không nhẹ xoa cho y. Sau khi xoa vài lần, Quân Hoài Lang bỏ tay xuống, cả người thả lỏng, híp mắt dựa vào ghế.

"Trên công trường cần phải ra tiền nữa." y nghiêng đầu, một bên mặt vừa hay dựa vào cổ tay Tiết Yến, uể oải nói.

"Còn thiếu bao nhiêu, ta bù vào cho ngươi là được." y như một con mèo dựa vào Tiết Yến, làm giọng điệu hắn cũng dịu đi.

Quân Hoài Lang thấp giọng bật cười.

"Công là công, tư là tư, sao bù như thế được?"

Tiết Yến chậc một tiếng.

"Về công về tư, bây giờ ngươi nên đi ngủ." hắn nói.

Hai người câu có câu không trò chuyện, Quân Hoài Lang chỉ cảm thấy mệt mỏi toàn thân dần biến mất.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiến Bảo.

"Chủ tử, những người đi Trường An đã trở về." Tiến Bảo nói.

"Để hắn vào." Tiết Yến nói.

Quân Hoài Lang định đứng dậy, nhưng bị Tiết Yến đè lại, vẫn chậm rãi xoa vai và cổ cho y.

"Được rồi, không cần nữa ..." Quân Hoài Lang nhỏ giọng nói.

Tiết Yến dường như không nghe thấy.

Thế nên khi Tiến Bảo dẫn Cẩm Y vệ vào, nhìn thấy chính là cảnh chủ tử nhà mình đang xoa vai cho Thế tử Điện hạ.

Tuy nhiên, với thân phận là thuộc hạ của Tiết Yến, điều cơ bản nhất là không nhìn những thứ không nên nhìn, không nghe những thứ không nên nghe.

Tiến Bảo khom người lui xuống, Cẩm Y vệ quỳ một chân xuống trước mặt Tiết Yến.

"Thế nào rồi?" Tiết Yến nhìn hắn một cái rồi hỏi.

Cẩm Y vệ đó ôm quyền nói "Đúng như chủ tử dự đoán. Bệ hạ đã bắt đầu dùng binh đối phó Vân Nam vương, đã hạ thánh chỉ, bảo thuộc hạ về đưa tin trước."

Cẩm Y vệ này là người về trước để báo cáo với Tiết Yến. Số người còn lại lúc này vẫn đang đợi ở Trường An, chờ quan viên tuyên chỉ cùng trở về.

"Thánh chỉ nói thế nào?" Tiết Yến hỏi.

Cẩm Y vệ nói "Thánh chỉ của Bệ hạ nói, Vân Nam vương đại nghịch bất đạo, mưu đồ tạo phản. Bệ hạ lập tức điểm binh, điều quân về phía Nam đến Lĩnh Nam. Bảo chủ tử đợi ở Kim Lăng, khi đại quân đến, sẽ cùng đến Lĩnh Nam dẹp loạn."

Tiết Yến thấp giọng cười.

Quân Hoài Lang ngồi nghe dần cau mày, nghi ngờ hỏi "Tại sao Bệ hạ không nói, điều binh ở đâu, bao nhiêu binh?"

Sao thông tin quan trọng như vậy lại có thể mập mờ cho qua?

Cẩm Y vệ lắc đầu nói "Thánh chỉ không có nhắc đến."

Tiết Yến cười một tiếng.

"Quả nhiên." hắn nói.

Quân Hoài Lang khó hiểu nhìn hắn.

"Cẩm Y vệ vốn bí mật về Trường An. Sau khi vào thành Trường An, chỉ có Đông Xưởng mới có thể bắt được hành tung của bọn họ." Tiết Yến nói "Ta đã sớm biết không thể qua mắt Đông Xưởng, bây giờ chỉ muốn xem bọn chúng tính làm gì."

"Vậy bọn chúng đã làm gì?" Quân Hoài Lang nhìn hắn.

Động tác xoa vai của Tiết Yến vẫn không ngừng, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện không quan trọng.

"Có thể khiến Hoàng thượng hạ thánh chỉ mập mờ như vậy, hẳn là người mà ông ấy cảm thấy không nên." Tiết Yến nói "Ngoài Hứa Tông Luân, chẳng còn ai nữa."

"Hứa Tông Luân?" Quân Hoài Lang cau mày "Hứa tướng quân không phải là nhi tử của Hứa tướng sao?"

Tiết Yến lạnh nhạt cười một tiếng.

"Đương nhiên là Hoàng thượng không nhẫn tâm, muốn cho bọn chúng cơ hội cuối cùng." hắn nói "Nếu Hứa gia có thể diệt trừ Vân Nam vương, rồi mượn cơ hội nôn hết số tiền tham ô về quốc khố, vậy thì trong mắt Hoàng thượng, Hứa gia vẫn có thể dùng, chỉ cần mắt nhắm mắt mở, phớt lờ chuyện trước kia là được."

Tay Quân Hoài Lang bất giác siết chặt.

Quả nhiên, ở kiếp trước y đã phát hiện, vị đế vương này vẫn luôn vô tình.

Quân gia y che giấu tài năng nhiều năm như vậy, không dám gây rắc rối nào cho Hoàng thượng, nhưng kiếp trước, phụ thân y bị giá họa tham ô, không điều tra kỹ lưỡng đã định tội.

Nhưng bây giờ, hai tội tham ô của Hứa gia rành rành như đinh đóng cột, có đầy đủ chứng cứ khẳng định bọn chúng là kẻ đã làm. Nhưng dù vậy, Thanh Bình đế vẫn chừa cho bọn chúng một con đường sống.

Đối với Thanh Bình đế, quan trọng hơn luật pháp và tình người chính là tác dụng của những người này.

Vô dụng, giết được thì giết, không cần đào sâu tìm hiểu đúng sai. Có ích, dù đã phạm tội, cũng có thể khai ân cho một cơ hội.

Quân Hoài Lang hít sâu một hơi.

"Sao vậy?" Tiết Yến nhạy bén cảm nhận được tâm trạng y thay đổi, cúi đầu hỏi.

Quân Hoài Lang lắc đầu.

Tất cả đã là quá khứ, kiếp này vì chuyện này mà đi vào bế tắc, thật không đáng.

Quân Hoài Lang bình tĩnh lại, nói "Tuy là thế, nhưng có thể khiến Hoàng thượng hạ thánh chỉ như vậy, hẳn là có người thúc đẩy nhỉ?"

Tiết Yến ừm một tiếng.

"Là Hứa gia đang tự cứu lấy mình." hắn nói.

"Hứa gia?" Quân Hoài Lang hỏi "Bọn chúng làm sao nhận được tin tức?"

Y dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiết Yến.

"...... Đông Xưởng?" y nói.

Ở Trường An, ngoài Đông Xưởng, không ai có bản lĩnh thông thiên nữa.

...... nhưng mà, Đông Xưởng không phải theo trận doanh của Tiết Yến sao?

Tiết Yến ừm một tiếng.

"Đông Xưởng tiết lộ tin tức cho Hứa gia, để Hứa gia cản trở từ bên trong."

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Quân Hoài Lang, hắn thấp giọng cười, đưa tay xoa xoa mặt y.

"Đám người Đông Xưởng đó có thể nói nhân nghĩa gì chứ?" hắn nói "Thứ chúng muốn không phải một chủ tử, mà là một con rối biết nghe lời."

Quân Hoài Lang nhìn hắn.

Tiết Yến nhàn nhã nói "Chúng vốn tưởng ta có thể làm con rối như vậy, nhưng hiện tại xem ra đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng."

"Thế tại sao chúng lại giúp Hứa gia?" Quân Hoài Lang hỏi.

Tiết Yến nói "Có lẽ muốn mượn tay Hứa gia, đánh gãy chân ta, bắt ta nghe lời một chút."

Quân Hoài Lang nhất thời im lặng.

Y biết triều đình tranh đấu, đặc biệt là những tranh đấu liên quan đến hoàng tự trong hậu cung, vô cùng hỗn loạn. Nhưng khi chuyện như vậy xảy ra với người bên cạnh, y vẫn không khỏi đau lòng.

Y nắm lấy tay Tiết Yến.

Tiết Yến cũng nắm lại tay y.

"Tình hình Trường An hiện giờ thế nào?" hắn lần nữa hỏi Cẩm Y vệ.

Cẩm Y vệ đó nói "Lúc thuộc hạ rời Trường An, Bệ hạ đang tập hợp binh mã. Có tin nói Bệ hạ triệu tập binh mã từ quan ải thành Bắc Trường An, tập hợp ở ngoại ô Trường An, do Bệ hạ tiễn biệt."

Quân Hoài Lang cảm thấy bàn tay nắm tay mình của Tiết Yến siết chặt hơn một chút.

Một lúc sau, hắn thấp giọng cười một tiếng, giọng nói có chút khàn.

"...... quả nhiên." hắn nói.

Quân Hoài Lang vội nhìn hắn.

Thấy Tiết Yến mím môi dường như đang kìm nén điều gì đó, một lúc sau khóe môi nhếch lên cười mỉa mai "Thông minh một đời, nhưng tới chuyện này lại hồ đồ."

Quân Hoài Lang mơ hồ nhận thấy Tiết Yến đang nói về Thanh Bình đế.

Tiết Yến căn dặn Cẩm Y vệ, nói "Đi, triệu tập đội ngũ, sáng mai cùng ta lên đường."

Hắn dừng lại, sau đó nói "Để Đoạn Thập Tứ đi trước, sau khi trở về thì canh giữ phủ Vĩnh Ninh Công, không được xảy ra sai sót."

Quân Hoài Lang vội vàng đứng dậy "Ngươi muốn về Trường An?"

Tiết Yến nhìn y.

"Ông ấy chỉ nghĩ mình đã cho Hứa gia một con đường sống, phá vỡ vỏ bọc của chúng, sau này sẽ càng nghe lệnh của ông ấy." Tiết Yến nói "Nhưng ông ấy đã quên, thứ mà Hứa gia muốn, trước giờ không phải những thứ này."

Quân Hoài Lang dừng lại, chậm rãi nói.

"Cho nên, binh tới dưới thành là thời điểm tốt để làm loạn." y nói "Nếu ... bọn chúng sống tạm bợ trong triều đình của Hoàng thượng, sau vài năm nữa không biết tình hình sẽ ra sao, nên bọn chúng muốn làm liều, nếu có thể thay đổi triều đại, đưa tân đế lên ngôi, vậy bọn chúng có thể xoay chuyển, nắm lại quyền lực?"

Tiết Yến gật đầu.

"Ta phải quay về." hắn có vẻ thoải mái nói "... không thể để Tiết Duẫn Hoằng làm Hoàng đế."

Quân Hoài Lang có thể thấy lời hắn nói không hợp với suy nghĩ của hắn.

Trong mắt hắn vẫn ẩn giấu vài phần hỗn loạn.

Quân Hoài Lang đại khái có thể hiểu hắn.

Thanh Bình đế vô cùng ích kỷ, chỉ vì một quẻ bói mà bỏ mặc Tiết Yến ở Yến Vân. Sau khi hắn liều mạng trở về, cũng vì nguyên nhân này mà nhiều lần ngược đãi hắn.

Nhưng sau đó, vì quẻ bói dường như có cách để hóa giải, Thanh Bình đế có thể an tâm, lần nữa trở thành một người phụ thân tốt.

Thay đổi thất thường, yêu nên tốt, ghét nên xấu, người này lại cứ là phụ thân ruột thịt của Tiết Yến.

Trước kia, hắn chưa từng nhận được tình thương của phụ thân, bây giờ đối với người đó, ngoài nỗi căm hận tột cùng, còn sinh ra một số gông cùm mà bản thân hắn không thoát ra được.

Bản chất con người phức tạp đến mức không ai có thể làm gì.

Quân Hoài Lang đẩy ghế ra, ôm lấy Tiết Yến.

Tiết Yến dừng lại, sau đó đưa tay lên vòng qua vai y.

"Nếu ông ấy chết, sẽ lại làm phiền ta." hắn nghiến răng nói.

"Ừm, ta biết." Quân Hoài Lang nhẹ giọng nói "Nhưng ... binh mã của Hứa Tông Luân hẳn sẽ bao vây thành Trường An, ngươi mang theo những Cẩm Y vệ này về, làm sao chống lại bọn chúng?"

Tiết Yến nói "Ta cũng đã chuẩn bị cho tình cảnh xấu nhất rồi."

"Hả?"

"Cẩm Y vệ đưa tấu chương về kinh, ta sớm đã bảo bọn họ chia thành hai đường, một nhóm về Trường An, một nhóm hướng về biên cương phía Bắc." hắn nói "Lúc này, kỵ binh Yến Vân đã lên đường, ẩn nấp ở thành bắc Trường An, chỉ chờ lệnh của ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play