...... sao hắn còn giúp mình xem vết thương?
Quân Hoài Lang không khỏi sửng sốt, sau đó vội vàng rút cánh tay về, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra chút ngượng ngùng hiếm thấy.
Chuyện gì đang xảy ra?
Vừa rồi nếu Tiết Yến không kéo y, y đã rơi xuống cái giếng sâu đó rồi.
Vì xúc động nhất thời của mình, y đã vô tình để kẻ thù kiếp trước cứu y một mạng. Hận thù kiếp trước còn chưa xảy ra, kiếp này đã nợ hắn một ân tình.
Quân Hoài Lang chưa bao giờ băn khoăn như vậy. Y rút cánh tay về, cụp mắt lạnh lùng nói câu cảm tạ, sau đó liếc về phía Phất Y, xoay người rời đi.
Phất Y ngầm hiểu, vội cầm hộp thức ăn đuổi kịp y.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đi khỏi rừng phong rực rỡ.
Tiết Yến nhìn bóng lưng y.
Tuy bước chân của con công nhỏ điềm tĩnh, vai lưng thẳng tắp, nhìn khá kiêu ngạo, nhưng hắn vẫn nhìn ra vài phần mất tự nhiên, có chút gì đó buồn cười và dễ thương.
Khoé môi Tiết Yến khẽ nhếch, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Hắn liếc nhìn tiểu thái giám bên cạnh giếng, quay người kéo thùng nước lên lần nữa. Tiểu thái giám hình như bị Quân Hoài Lang dọa sợ, do dự một lát mới bước tới giúp Tiết Yến kéo nước lên, khiêng vào trong cung.
Nhưng cả quá trình tiểu thái giám không dám chạm vào Tiết Yến, như thể nhìn thấy một con quái vật khủng khiếp nào đó, vội vã đặt thùng nước, rồi trốn ra ngoài.
Nghe nói người này là sát tinh giáng thế, cả người đều mang vận rủi, ai chạm vào hắn đều sẽ gặp xui xẻo. Sát khí này có lẽ không lấy mạng các quý nhân, nhưng loại nô tài như hắn thì không nói chắc được.
Vẫn nên trốn xa một chút thì hơn.
Tiết Yến sớm đã quen với điều đó. Hắn thong thả đi vào trong điện, tự đóng cửa lại.
Chính điện này khá rộng rãi, trước sau có tám gian nhưng hoàn toàn trống không, chỉ có một ít vật dụng đã cũ kỹ của vị chủ nhân trước để lại. Mấy thứ như tơ lụa, rèm che, tuy cũng còn gọn gàng sạch sẽ, nhưng đều hư hại phai màu, thậm chí gần như mục nát.
Xuyên qua khung cửa sổ với giấy dán rách nát có thể thấy khoảng sân hoang vắng, ngay cả khe hở giữa mấy viên gạch cũng đầy cỏ dại.
Tiết Yến bước đến chiếc gương đồng, cởi áo ngoài, xé mảnh vải dính máu trên lưng. Hắn quay người, nghiêng đầu nhìn tấm lưng máu thịt bê bết qua gương, dửng dưng xem xét một lúc rồi từ từ dùng nước trong thùng lau sạch.
Vết thương sau lưng rất khó chạm đến, muốn rửa sạch khá tốn sức. Khi hắn nâng cánh tay lên, còn kéo theo da thịt trên lưng.
Lúc Tiến Bảo đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng như vậy.
Thiếu niên cao gầy đứng trước gương với thân trên trần trụi, nghiêng đầu lộ ra đường nét sườn mặt sắc bén, khẽ cau mày, thờ ơ nhìn gương đồng. Vết thương sau lưng có chút đáng sợ, cơ bắp trên thân rắn chắc, cơ bụng từng múi rõ ràng, giống như mãnh thú lười biếng liếm vết thương một mình.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tiết Yến cũng không ngước mắt lên, vừa rửa vết bầm trên vai, vừa lạnh nhạt nói "Tìm được rồi?"
Chính điện này của hắn, ngoại trừ Tiến bảo bị ức hiếp nhiều nhất trong bọn nô tài thì không còn ai bước vào. Không cần nhìn lên, hắn cũng biết là ai.
Tiến Bảo đóng cửa lại, nơm nớp lo sợ cúi chào trước mặt hắn, nói "Bẩm chủ tử, ngài đoán không sai, quả nhiên là Tiểu Ngụy Tử phụ trách mua sắm báo tin."
Tiết Yến lau sạch vết thương, cầm lấy thuốc bột trên bàn, đưa tay thoa lên lưng. Thuốc bột này từ biên quan mang đến, tuy có tác dụng thần kỳ, nhưng dược tính vô cùng mạnh, thoa lên vết thương sẽ đau như bị khoét tim đục xương.
Vừa thoa thuốc bột lên, Tiết Yến liền cắn răng, thở mạnh một tiếng.
Tiếp đó, hắn hỏi "Tên đó đưa tin đến đâu?"
Tiến Bảo thận trọng lau mồ hôi, nói "Nô tài thấy hắn sau khi lấy vật phẩm cần thiết trong cung thì đi về phía Đông, đi đi về về mất hai canh giờ, chắc là nơi rất xa ... xa hơn nữa, nô tài không dám theo dõi."
"Sườn phía Đông phủ Nội vụ ..." Tiết Yến quay đầu, nhìn vào gương đồng vừa thoa thuốc, vừa chậm rãi nói "Hai canh giờ, vừa vặn có thể đến cổng Đông Hoa một lần."
Tiến Bảo rùng mình khi vừa nghe thấy tên này.
Cổng Đông Hoa! Đó không phải là nơi của Đông Xưởng sao! ... chẳng lẽ hắn, hắn vừa rồi đã theo dõi người của Đông Xưởng sao!
Nghe nói người Đông Xưởng thủ đoạn độc ác, giết người không gớm tay, có cả ngàn thủ đoạn khiến người khác sống không bằng chết ... lỡ mình theo dõi người của bọn họ bị phát hiện, chẳng phải sẽ bị họ tra tấn đến chết sao!
Tiết Yến còn đang cụp mắt thoa thuốc, trầm giọng suy nghĩ "Là người của Đông Xưởng? Bọn họ xưa nay không phụ trách việc trong cung, nhắm vào ta làm gì?"
Hắn có biết một chút về tình hình Đông Xưởng gần đây. Dù Đông Xưởng được thành lập từ thời Thái tổ, trước nay luôn là tai mắt của Hoàng đế, dùng giám sát các quan viên. Nhưng Thanh Bình đế bây giờ không tín nhiệm bọn họ, ngược lại càng coi trọng Bỉnh bút thái giám hầu hạ bên cạnh, không ít quyền lực của Đông Xưởng bị chuyển giao cho Linh Phúc.
Chẳng lẽ hai thế lực thái giám này đấu đá, khiến Đông Xưởng không chống đỡ được, cho nên muốn tìm hoàng tử làm chỗ dựa cho bọn họ ở trong cung ... hay là một quân cờ?
Dù sao Đông Xưởng vốn đã mang tiếng xấu, hiện giờ không được lòng vua, nếu không phải có ý chỉ của Thái tổ, đã sớm thành chuột chạy qua đường* rồi. Hoàng tử bình thường không ai muốn dính dáng đến bọn họ, chỉ có hắn là hoàng tử mang huyết mạch hoàng thất nhưng chỉ là hoàng tử trên danh nghĩa, mới có thể bị bọn họ lợi dụng.
Nếu có thể nâng đỡ hắn thành công thì quân cờ này đương nhiên có thể dùng làm hậu thuẫn. Đến lúc đó, Đông Xưởng sẽ không còn bị kẹp giữa Bỉnh bút thái giám và triều thần nữa mà có thể trở thành cận thần của Thiên tử.
Nếu hắn đoán đúng, người bên kia đang tính đặt một nước cờ hiểm. Mà hiện tại, bọn họ còn đang âm thầm quan sát thăm dò, đánh giá giá trị và độ tin cậy về vị hoàng tử là hắn.
Suy cho cùng, một con chó bị mọi người bắt nạt ở khắp mọi nơi sẽ dựa vào họ, tin tưởng họ, đồng thời sẽ không quay lại cắn ngược.
Tiết Yến cong môi.
Người trong cung chán ghét ai cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài. Chỉ có nghĩ cách kích động bọn họ, bọn họ mới trút ác ý từ tận đáy lòng ra và để người khác nhìn thấy.
Hắn lợi dụng tên phế vật Nhị hoàng tử kia để tạo ra khổ nhục kế này, có thể coi như câu được con cá lớn. Chỉ là con cá lớn này rất cảnh giác, cứ chần chừ không cắn câu, hắn phải đánh cược nhiều hơn nữa, khi đối phương cảm thấy hắn đã bị ép đến đường cùng, mới ra tay lợi dụng hắn.
Đến lúc đó, ai lợi dụng ai, còn chưa biết được.
"Gần đây Đông Xưởng có chuyện gì lớn xảy ra không?" Tiết Yến hỏi.
Tiến Bảo im lặng nửa ngày. Tiết Yến chau mày ngước mắt, nhìn qua gương thấy Tiến Bảo mang vẻ mặt tuyệt vọng, khó giữ được mạng nhỏ đang ngồi quỳ trên đất.
Tiết Yến nhất thời không nói nên lời.
Nhìn thoáng qua, hắn có thể thấy được tiểu thái giám đang sợ hãi điều gì.
Tiết Yến dời ánh mắt, tiếp tục tập trung xử lý vết thương của mình "Trong cung là địa bàn của Linh Phúc, Đông Xưởng không đưa người vào được. Tên báo tin đó cùng lắm chỉ là một tên sai vặt bị bọn họ mua được thôi, không phát hiện được ngươi, cũng lấy không được mạng ngươi."
Tiến Bảo sống lại từ trong tuyệt vọng, trên mặt lại lần nữa tràn trề sức sống.
"Nhưng ngươi vẫn phải theo dõi hắn." Tiết Yến cong môi, thờ ơ nói "Dù chỉ là tên sai vặt, cũng lanh lợi hơn ngươi. Nếu không chú ý, người của Đông Xưởng đương nhiên sẽ xử lý ngươi không để lại dấu vết."
"Chủ tử cứu nô tài!" Tiến Bảo sợ tới mức khóc ra tiếng.
Tiết Yến thậm chí cũng không quay đầu, đặt bình thuốc đã dùng hết lên bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Làm theo lời ta, ngươi sẽ không chết được."
---------
Món điểm tâm mà Hoàng hậu bảo Quân Hoài Lang mang về rất hợp với khẩu vị của Thục phi, nhưng chỉ làm Thục phi vui vẻ được vài ngày.
Không qua bao lâu, bầu không khí trong cung Minh Loan giảm xuống đến mức đóng băng.
Kể từ ngày Thục phi nhận được thánh chỉ, nàng cứ khóc mãi, ai cũng khuyên không được. Sau đó, Hoàng đế đến thăm nàng một lần, nhưng bị nàng giận dữ đuổi ra ngoài, không cho gặp mặt.
Thanh Bình đế ngược lại mang dáng vẻ không so đo. Quân Hoài Lang nhìn qua cửa sổ thấy Thục phi đang khóc trong chính điện, Thanh Bình đế đứng trong sân, vẻ mặt không biết làm sao, dỗ dành cô mẫu qua cửa sổ.
Nếu là trước kia, Quân Hoài Lang chắc chắn cảm thấy Thanh Bình đế đối với Thục phi tình thâm không thọ**, làm người khác cảm động.
Nhưng bây giờ Quân Hoài Lang càng rõ Thanh Bình đế chỉ lợi dụng Thục phi để trấn áp sát tinh gì đó. Sau lưng ông lợi dụng đối phương, trước mặt lại tìm một lý do đường hoàng, bày ra dáng vẻ tình thâm, khiến người ta khinh bỉ chê cười.
Quân Hoài Lang trước đây chưa từng cảm nhận được cái gì là 'vô tình nhất chính là nhà đế vương' rõ ràng như vậy.
Ông dù có tình cảm sâu đậm với Thục phi như thế nào, cũng thua một quẻ bói của Khâm thiên giám.
Quân Lệnh Hoan mấy ngày nay sợ hãi bầu không khí nặng nề trong cung. Quân Hoài Lang mỗi sáng đều phải đến điện Văn Hoa học tập, chỉ có Quân Lệnh Hoan với Thục phi ở trong cung, tuy Thục phi sẽ không nóng nảy với cô bé, nhưng Quân Lệnh Hoan rất nhạy cảm, vẫn cảm giác được cô mẫu mấy ngày nay không vui.
"Là ai đã chọc cô mẫu không vui vậy?" một ngày nọ, khi Quân Hoài Lang trở về từ điện Văn Hoa, Quân Lệnh Hoan nhào vào lòng y, nhỏ giọng hỏi.
Quân Hoài Lang nghĩ thầm, là một tiểu tử thối cỡ tuổi ca ca của muội, là người mà sau này âm mưu ức hiếp muội ấy.
Y ôm Quân Lệnh Hoan cười nói "Không có ai hết. Là chuyện của người lớn, qua vài ngày nữa cô mẫu sẽ ổn thôi."
Quân Lệnh Hoan lúc này mới yên lòng, gật gật đầu.
"Ngày mai ca ca được nghỉ, dạy Lệnh Hoan gảy đàn có được không? Có một cái bàn lớn trong đình, vừa vặn có thể đặt cây đàn của ca ca đó." Quân Lệnh Hoan nói thêm "Hôm nay muội gảy đàn cho cô mẫu nghe, cô mẫu còn cười muội tài nghệ không giỏi."
Quân Hoài Lang không khỏi bật cười nói "Được, vậy ngày mai Lệnh Hoan không được ngủ nướng."
Quân Lệnh Hoan nhanh chóng gật đầu.
Quân Hoài Lang từ nhỏ đã thông minh, dù là thơ từ ca phú hay cầm kỳ thư họa, không gì là không giỏi. Cũng vì vậy mà danh tiếng tài hoa hơn người của y đã truyền khắp Trường An mấy năm nay, dạy Quân Lệnh Hoan gảy đàn, dĩ nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Sáng hôm sau, Quân Hoài Lang dậy thật sớm, bảo Phất Y kêu người đặt đàn vào đình trong viện.
Phất Y vừa mở cửa đã ngạc nhiên thốt lên, tràn đầy vui mừng xoay người nói với Quân Hoài Lang "Thiếu gia, tuyết rơi!"
"Tuyết rơi?" Quân Hoài Lang hơi ngạc nhiên, rồi bước ra cửa. Thấy bên ngoài tuyết mịn đã bắt đầu rơi. Bây giờ mới bước vào đông, lá cây trong sân còn chưa kịp rụng, lúc này đã đọng một lớp tuyết, trên mái hiên lợp ngói xanh phủ một mảnh trắng xóa.
Không khí trong veo mùi tuyết rơi. Quân Hoài Lang hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng.
Tuổi tác có chút lớn, y đã quên mất mùa đông năm nay đặc biệt đến sớm.
---------
*Chuột chạy qua đường: bọn xấu đáng căm giận, phải bị trừ khử.
**Tình thâm không thọ: đầy đủ là "Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương (mối tình sâu đậm thường không kéo dài, người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương)". Khi quá chăm chú, tập trung, dành tất cả cho một đoạn cảm tình, các loại cảm xúc kéo theo sau đó, đặc biệt là ưu thương, là khiến người mệt mỏi nhất. Cho nên, người yêu quá sâu, tình cảm thường khó có thể duy trì lâu.