Một cái hẻm nhỏ rộng bao nhiêu, chưa kể đây còn là hẻm cụt.
Nhâm Tiểu Túc đứng ở cuối hẻm nhỏ, đánh hai siêu phàm giả trước mặt. Nói thật, hắn không chưa từng giao thủ với siêu phàm giả khác. Vì thế Nhâm Tiểu Túc rất muốn biết, trình độ của mình thế nào trong giới siêu phàm giả.
Cho nên, đánh qua là biết.
Từ trước tới nay, Nhâm Tiểu Túc không phải người biết sợ. Nếu biết sợ, hắn không thể sống ở nơi hoang dã lâu như thế.
Nếu không thể giải quyết được vấn đề, vậy tiêu diệt nguyên nhân tạo ra vấn đề vậy. Đây là cách sống ở nơi hoang dã.
Hai siêu phàm giả kia cùng lúc xuất thủ bắn Nhâm Tiểu Túc. Đêm nay, kế hoạch đã thất bại một nửa. Nếu vẫn thất bại, sợ rằng mạng của hai người họ không còn.
Hai bên ngõ hẻm là vách tường bằng gạch đá màu nâu xanh. Nhâm Tiểu Túc không có không gian bắn súng. Có điều trong nháy mắt, bóng đen tác ra, ngăn trở trước mặt Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc và ảnh tử đứng thẳng tắp một đường. Đạn nện lên người ảnh tử chẳng khác nào chìm vào biển lớn, căn bản không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
Chỉ là từng viên đạn bắn lên người ảnh tử như bắn lên người Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc cau mày chịu đau.
Cảm giác đau đớn lan tràn ra xương cốt tứ chi, càng đau đớn, Nhâm Tiểu Túc càng thanh tỉnh.
Hai siêu phàm giả Lăng Thần như không ngờ Nhâm Tiểu Túc có năng lực triệu hoán ảnh tử. Lúc trước họ vây săn, muốn bắt Hứa Hiển Sở. Chuyện Khánh thị truy nã Hứa Hiển Sở cùng với hình dạng của Hứa Hiển Sở. Năng lực của Hứa Hiển Sở đã sớm không phải bí mật gì. Cho nên lúc này Hỏa Chủng mới dâng lên hứng thú với Hứa Hiển Sở.
Vừa rồi, họ cho rằng người La Lam đuổi bắt là Hứa Hiển Sở. Thế nhưng nghĩ lại, hẳn phải là người trước mắt mới đúng.
Cả hai cười lạnh vứt súng lục xuống đất, rút trường đao bên người ra. Loại chuyện đi săn siêu phàm giả họ rất rành.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc thấy một trong hai người tháo bao tay bằng do ra. Bàn tay trong găng là móng vuốt màu đen.
Đây còn là con người ư? Chẳng lẽ là kết quả của việc biên tập gene?
Thành viên Lăng Thần cười nói:
- Rất có dũng khí.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hai người siêu phàm giả trước mặt giữ im lặng. Hắn giơ tay như cầm chặt thứ gì đó trong không khí, kéo mạnh!
Trong chớp mắt, hai siêu phàm giả thấy Nhâm Tiểu Túc rút một chui hắc đao ra. Đây là năng lực gì? Hai người họ nhíu màu, họ chưa từng gặp qua siêu phàm giả nào có năng lực bất đồng như thế cả.
- Vì sao ngươi có tới hai năng lực?
Một thành viên của Lăng Thần nhíu mày hỏi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không phải hai, mà là ba.
Vừa nói chuyện, cổ tay Nhâm Tiểu Túc mở một Ám Ảnh Chi Môn nho nhỏ ra. Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đây chui đao vào trong đó.
Phù một tiếng, hán tử vừa nói chuyện kinh ngạc nhìn mũi đao đâm thủng ngực mình, huyết dịch không ngừng chảy ra…
Thật là năng lực nham hiểm?!
Lại có thể đâm dao sau lưng người khác!
Thành viên còn sót lại của Lăng Thần sửng sốt. Một màn này hoàn toàn ngoài dự tính của họ. Hắn chẳng thể nghĩ tới bên mình chết hai người mà như một trò đùa!
Sau một khắc, ảnh tử như một đoàn xe lửa hung mãnh phóng tới phía hán tử. Chỉ thấy siêu phàm giả kia bỗng nhiên nhả lên. Hắn muốn trực tiếp lướt qua ảnh tử giết Nhâm Tiểu Túc!
Có điều không chờ hắn lướt vào đỉnh đầu ảnh tử. Siêu phàm giả thấy ảnh tử cũng nhảy lên. Hắn một cưới đá ảnh tử. Có điều ảnh tử không hề sợ hãi mà cứng rắn bắt lấy cổ chân của siêu phàm giả.
Cảm giác đau đớn từ mắt cá chân của siêu phàm giả truyền tới, quét sạch ý thức thanh tỉnh của hắn ta. Bàn tay của ảnh tử như gọng sắt, muốn trực tiếp bóp nát mắt cá chân siêu phàm giả.
Răng rắc một tiếng.
Siêu phàm giả kinh khủng phát hiện mắt cá chân của mình thật sự bị bóp nát!
Phải biết sự cứng rắn của xương cốt và cơ bắp siêu phàm giả rất cao. Nếu chiến đấu bình thường, siêu phàm giả da dày thịt béo như họ rất có lợi. Nhưng bây giờ tình thế đột nhiên nghịch chuyển!
Ảnh tử quỷ mị có thể ngăn trở viên đạn chưa tính. Còn có thể tay không bóp nát mắt cá chân hắn. Lực lượng này kinh khủng cỡ nào!
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc đang cẩn thận cảnh giác không khỏi sửng sốt. Đối phương yếu như thế?!
Sau khi ảnh tử bóp nát mắt cá chân của đối phương cũng không dừng lại. Nó kéo mắt cá chân đối phương hung hăng kéo xuống. Hia bên liên tục đánh nhau trong không khí. Động tác nhanh tới mức kéo ra tàn ảnh. Động năng cường đại phảng phất như khiến không khí bị thiêu đốt mãnh liệt.
Ảnh tử và siêu phàm giả của Lăng Thần không ngừng nện lên người đối phương. Nhưng siêu phàm giả phát hiện, sau mỗi cái nện hắn ta phun máu, còn ảnh tử thì như không có việc gì. Khoảnh khắc này, ngay cả cơ hội sử dụng năng lực siêu phàm hắn ta cũng chẳng có.
Một khắc hai bên rơi xuống đất, ảnh tử chạm đất trước. Chỉ thấy nó không ngừng lại, hai chân phát lực ném siêu phàm giả vào vách tường trong ngõ hẻm. Tường kia ầm một tiếng bị nện tới rạn nứt.
Vết nứt trên bờ tường lan ra như mạng nhện. Siêu phàm giả dính trên tường như một bức tranh treo!
Không chờ siêu phàm giả tỉnh hồn, ảnh tử bỗng rút lui một bước. Thân thể xoay người khom bước, dùng vai làm điểm tựa, lần nữa phát lực, hung hăng đâm vào ngực siêu phàm giả.
Ngực bụng siêu phàm giả lõm vào, có thể thấy được lực va chạm nào mạnh tới cỡ nào!
Nhâm Tiểu Túc vừa chuẩn bị buông lỏng, có điều đột nhiên phía sau hắn nổi lên sóng gió.
Nhâm Tiểu Túc bỗng quay đầu lại. Trong mơ hồ, Nhâm Tiểu Túc phát hiện một siêu phàm giả đang huơ đao về phía Nhâm Tiểu Túc. Nguyên lai Lăng Thần không chỉ tới 4 người, vẫn còn 1 siêu phàm giả núp trong bóng tối.
- Còn nữa à?
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói.
Cơ bắp phần eo hắn đột nhiên vặn nhanh. Cả người phảng phất như một trục quay đao.
Ý chí cứng như sắt thép rền vang trong không khí. Không ai biết sau một cái chớp mắt này sẽ có chuyện gì xảy ra, trừ Nhâm Tiểu Túc.
Đương một tiếng, siêu phàm giả nọ kinh ngạc phát hiện. Chuôi đao hắn thường dùng để chiến đấu, trước mắt hắc đau gãy thành từng mảnh.
Ngay sau đó, siêu phàm giả trơ mắt nhìn cánh tay mình bị tách khỏi thân thể. Chỗ cánh tay đứt gãy không ngừng phun máu ra!
Nguyên bản thân thể bán trong suốt này hiển lộ, không chỗ nào che dấu!
Từ lúc chém giết vật thí nghiệm, Nhâm Tiểu Túc đã biết trình độ lợi hại của hắc đao. Thứ lấy được từ trong cung điện chưa bao giờ làm Nhâm Tiểu Túc thất vọng.
Ngay sau đó, trên đùi Nhâm Tiểu Túc phát lực. Cả người hắn lao về phía trước với áp lực thật lớn. Không chờ đối phương phục hồi tinh thần, Nhâm Tiểu Túc đã cầm hắc đao trong tay cứng rắn ghim hắn vào phần gạch đá cuối ngõ hẻm!
Nhâm Tiểu Túc rút hắc đao ra. Vì không có gì chèo chống nên thi thẻ ngã xuống mặt đất.
Lúc này, trong ngõ hẻm như bị nhuộm máu. Nhâm Tiểu Túc yên lặng đứng vững. Nội tâm chỉ có một ý niệm, dường như… người của Lăng Thần của không có gì đặc biệt.
Cái gì mà thao tác mãnh liệt như hổ, vừa nhìn qua chẳng khác nào đồ gà mờ.
Siêu phàm giả yếu như thế cũng chẳng biết có gì để mà đắc ý.
Nhâm Tiểu Túc thu hồi ảnh tử rồi leo lên nóc nhà. Chỉ thấy Hứa Hiển Sở đang đứng trên nóc nhờ thở hổn hển. Đối thử của hắn đã tử vong, cổ vặn vẹo như cái bánh chẻo.
Nhâm Tiểu Túc nhìn một tòa cao ốc ở phương xa. Hắn phất tay với phía bên kia. Sau đó nói với Hứa Hiển Sở:
- Chúng ta rời khỏi đây tắm rửa thay y phục, muốn tới hàng rào 178 phải ăn cơm no cái đã.
Hứa Hiển Sở cảm động:
- Cám ơn!
“Điểm cảm tạ tới từ Hứa Hiển Sở, +1!”
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc rất muốn nói, không bằng ngươi ở lại đây đi, mỗi ngày cám ơn ta là được…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT