Lộ Nam nghiêng mắt nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng.
“Tôi có thể có chuyện gì!”
Anh chỉ là cảm thấy, có chút không thể tưởng tượng thôi.
Hơn nữa, nói như vậy, ngày hôm qua anh thật là trách oan cô, còn ném cô ở vùng ngoại thành.
Trong lòng Lộ Nam, xẹt qua một chút ảo não nhàn nhạt.
Nhưng thực mau, loại cảm giác này, đã bị anh làm lơ.
“Anh biết thân phận cô ta từ khi nào?”
“Liền ở ngày hôm qua!”
Vân Phàm vừa lái xe, vừa nói.
Lộ Nam híp mắt lại, phát ra một tia sáng nguy hiểm.
“Vậy sao ngày hôm qua anh không nói cho tôi biết!”
Nếu ngày hôm qua anh biết được, anh cũng không đến mức, ném Tô Bắc ở nơi xa xôi như vậy, để cô đi trở về một mình.
Trong lòng Vân Phàm càng khổ hơn.
“Tổng giám đốc, tôi muốn nói với ngài nha, nhưng ngài không cho tôi cơ hội, mỗi lần tôi mới nói được một nửa, ngài liền cắt đứt điện thoại!”
Lộ Nam khẽ hừ một tiếng.
“Buổi tối thì sao? Vì sao di động của anh gọi không thông?”
Nói đến chuyện này, Vân Phàm quả thực ủy khuất tới cực điểm.
“Điện thoại ngài gọi không thông, tôi là muốn gửi tin tức nói cho ngài biết, nhưng lúc ấy tôi đứng ở trên ban công, vừa không cẩn thận, đã làm rơi điện thoại di động xuống lầu, rơi hỏng rồi……”
Lộ Nam lập tức có chút vô ngữ.
Anh rốt cuộc biết, vì sao tối hôm qua, anh không gọi điện thoại được cho Vân Phàm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT