Hay là anh đã nhận ra cái gì!

Xem ra, cô phải tìm chút chuyện, nghĩ cách dời đi lực chú ý của Lộ Nam.

Lộ Nam và Tô Bắc vừa đến chung cư.

Gần như là vừa vào cửa, di động của Lộ Nam liền vang lên.

Tô Bắc nhìn Lộ Nam một cái: “Nhanh nghe điện thoại đi!”

Lộ Nam hừ lạnh một tiếng, nghe điện thoại.

Tô Bắc bĩu môi, hung dữ cái gì!

Làm giống như là cô gọi điện thoại!

Lộ Nam vừa mở miệng, ngữ khí liền cực kỳ không xong: “Vân Phàm, chuyện gì, tốt nhất anh là thật sự có việc tìm tôi, nếu không, buổi tối hôm nay tôi liền nướng sống anh!”

Vân Phàm còn ở thành phố Khai Tâm, nhịn không được nhảy dựng lên từ trên giường.

Nướng sống mình, vậy chẳng phải thành Vân Phàm nướng sao?

Anh cười gượng một tiếng: “Lão đại, xin ngài bớt giận, trời nóng, tức giận dễ dàng thượng hoả, tôi vừa mới trở lại phòng, đi gõ cửa phòng, kết quả phát hiện không thấy ngài, đi xuống lầu tìm người phục vụ, bọn họ nói ngài đã đi rồi, không phải ngài là đang lừa dối tôi sao!”

Vân Phàm nhắc tới việc này, Lộ Nam lập tức có chút chột dạ.



Lộ Nam ho khan một tiếng, giọng nói cứng đờ, anh như có chuyện lạ mở miệng: “Làm tổng giám đốc, sao tôi có thể lừa dối anh, chẳng qua là công ty lâm thời có việc, tôi trở lại trước, thời gian quá gấp, không có nói cho anh biết mà thôi!”

Vân Phàm lập tức kêu rên một tiếng: “Tổng giám đốc, không phải chứ, đừng như vậy! Ngài đã về thành phố Nam Hi, ngài là đang trêu chọc tôi sao!”

Giọng nói Vân Phàm quá lớn, Tô Bắc đang cởi áo khoác theo bản năng nhìn Lộ Nam một cái.

Giọng nói Lộ Nam lập tức lãnh lệ: “Tôi đâu có nhiều thời gian nhàn rỗi trêu chọc anh, tự mình mua vé trở về đi, vé máy bay tôi chi trả cho anh!”

Lộ Nam nói xong, không đợi Vân Phàm tiếp tục nói chuyện, liền cúp điện thoại.

Tô Bắc nhịn không được giật giật miệng.

Đây đều là tổng giám đốc gì vậy, lại có thể bỏ lại một mình cấp dưới ở thành phố Khai Tâm.

Nếu cô là Vân Phàm, giờ phút này nội tâm khẳng định là vô cùng hỏng mất.

Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Tô Bắc, Lộ Nam rất có vài phần không được tự nhiên.

Anh xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa mở miệng nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới, công ty còn có chuyện, tôi rời đi trước!”

Lộ Nam nói xong, nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Tô Bắc xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Nếu cô không có đoán sai, Lộ Nam đây là chột dạ đi.

Cũng đúng, đối đãi cấp dưới như vậy, là nên chột dạ.



Cô tùy tiện rửa mặt một phen, liền chạy tới bên Tô Hàn.

Dù sao Lộ Nam không ở đây, cô vừa lúc có thể bồi đứa bé.

Cô vừa đi qua, liền cảm giác được một cổ không khí nặng nề.

Diệp Đình Lạc ngồi ở trên sô pha khóc, Tô Hàn thật cẩn thận ở một bên an ủi cô ấy.

Tô Hàn nói: “Chị Đình Lạc, chị cũng đừng thương tâm, loại chuyện này, cũng không thể trách chị, chị đã thực nỗ lực!”

Tô Bắc vừa mở cửa, liền nghe thấy câu nói như thế.

Cô nhanh chóng đi qua.

Diệp Đình Lạc nhanh chóng lau khô nước mắt, đứng lên.

Cô ấy hít hít cái mũi, mở miệng nói: “Chị Bắc Bắc, chị đã đến rồi!”

Tô Bắc “ừ” một tiếng, ngồi ở trên sô pha.

Cô thong thả ung dung mở miệng: “Đình Lạc, em cũng ngồi đi!”

Diệp Đình Lạc gật gật đầu, theo tiếng ngồi xuống.

Tô Bắc nhìn cô ấy, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi chị nghe thấy Tiểu Hàn nói cái gì mà em đừng thương tâm, phát sinh chuyện gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play