Tiếng sột soạt từ bên trong vọng ra, một người đàn ông già nua, râu ria sòm xòa, tóc đã bạc hết nữa đầu đi ra.

Ông ta hoang mang nhìn ba người bọn họ bằng ánh mắt kì quái.

"Các người là ai? Sao tự tiện vào nhà tôi!"

Mễ Linh cất đôi mắt sắc bén nhìn ông ta lạnh giọng.

"Ông là Trình Chương?"

Người đàn ông nhăn mặt khó chịu quát.

"Các người cút hết ra ngoài cho tôi!"

Thấy thái độ thô lỗ của ông ta, Duệ Long đe dọa.

"Nếu ông không biết điều hợp tác, thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước!"

Người đàn ông vẫn không chịu khuất phục dùng một cái cây dài khoảng 2 mét dựng bên cạnh đưa đến trước mặt Duệ Long.

"Đừng nghĩ tôi sợ các người! Khi không vào nhà tôi làm loạn, đúng thật quá quắt!"

Duệ Long chụp lấy cái cây của ông ta đưa chân lên một phát bẻ gãy làm đôi.

"Người đâu! Bắt ông ta lại!"

"Khoan đã!"

Thanh Mộc Tinh ngăn cản, cô nhìn người đàn ông một cái sau đó cất lời.

"Các người lui ra hết đi, để tôi ở trong đây!"

Duệ Long ngăn cản.

"Không được đâu thiếu phu nhân, như vậy lỡ đâu cô gặp nguy hiểm thì sao?"

"Nếu gặp tình huống khẩn cấp tôi sẽ la lên một tiếng!"

Mễ Linh không an lòng.

"Như vậy không được chúng ta còn chưa biết tên này ra sao mà, lỡ như..."

"Không có lỡ như gì cả, mọi người lui ra đi, tôi có cách riêng của mình!"

Trước thái độ kiên quyết của Thanh Mộc Tinh, Duệ Long và Mễ Linh đành nghe theo mà ra ngoài.

Thanh Mộc Tinh nhìn xung quanh thấy hai chiếc ghế gỗ màu nâu, cô đi đến ngồi xuống, cất mắt nhìn người đàn ông kia, cô nhẹ giọng hỏi lại câu hỏi lúc nảy của Duệ Long.

"Ông là Trình Chương?"

Người đàn ông chán ghét.

"Các người mau cút đi cho tôi, đừng có làm phiền tôi nữa!"

Thanh Mộc Tinh nhìn ngó xung quanh, sau đó nhất chân ra sau nhà.

"Này! Cô bị điên hả?"

Không thấy gì ngoài một chiếc giường gỗ cùng nhiều thứ linh tinh, Thanh Mộc Tinh chau chặt mày.

Người đàn ông quát lớn.

"Rốt cuộc các người muốn gì?"

"Tôi muốn biết Dương Nhạc Nhung đang ở đâu!"

Nghe đến tên người này, người ông ta cứng đờ, hai mắt mở lòng sọc. Thanh Mộc Tinh càng chắc chắn ông ta có liên quan đến vụ việc năm đó.

"Trình Chương! Ông biết bà ấy đang ở đâu có đúng không?"

"Dựa vào cái gì tôi phải trả lời câu hỏi của cô?"

Ông ta quay sang chỗ khác đi thẳng lên phía trước nhà.

Thanh Mộc Tinh quyết đi theo sao ông ta.

"Dựa vào tôi là con dâu của bà ấy!"

Trình Chương khựng người lại. Thanh Mộc Tinh lại nói tiếp.

"Tôi biết bà ấy còn sống, xin ông hãy nói tin tức của bà ấy cho tôi biết có được không?"

Trong đầu Trình Chương là một đống hỗn độn, ông ta nhanh chóng lắc đầu.

"Tôi không biết, không biết gì cả, các người mau cút đi cho tôi!"

"Năm đó là ông hợp tác với Tịnh Lan bắt bà ấy đi đúng không?"

"Câm miệng!"

Trình Chương kéo tay cô ra cửa đẩy mạnh cô ra ngoài.

"Cút đi!"

Mễ Linh nhanh tay đỡ lấy người cô.

"Đã nói rồi mà, cô thật cố chấp!"

Thanh Mộc Tinh đứng dậy ngay ngắn, cô thở dài một tiếng.

"Tôi khẳng định ông ấy biết tất cả, nhưng trong nhà này chỉ có mình ông ta sống, điều này thật kì lạ!"

Duệ Long lên tiếng.

"Vậy bắt ông ta về điều tra là được!"

Cô ngăn cản.

"Anh đừng manh động, cứ để ông ta ở đây cử người cẩn thận canh gác, việc bắt ông ta quay về thành phố sẽ bị bại lộ, Tịnh Lan sẽ tìm cách thủ tiêu ông ấy!"

Thấy cô nói vô cùng có lý, Duệ Long gật đầu.

"Được! Vậy chúng ta về khách sạn thôi, tôi đã chuẩn bị cho Thiếu phu nhân xong xuôi hết rồi!"

"Được!"

...

Về đến khách sạn mà bọn họ sắp xếp thì trời đã tối muộn. Mễ Linh đưa cô đến phòng rồi rời đi. Lúc này, chiếc điện thoại trong túi sách reo lên.

Chắc là cuộc điện thoại reo lâu lắm rồi nên nhanh tắt.

Cô mở túi sách lấy nó ra, tầm mắt trợn tròn. Cả hai mươi mấy cuộc gọi đều là của Doãn Minh Dương. Đúng rồi, cô đã hứa với anh khi đến nơi sẽ gọi cho anh, vậy mà vì chuyện điều tra mà quên mất.

Tay nhanh chóng ấn gọi lại, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

[Em làm sao đến giờ mới chịu bắt máy?]

Giọng Doãn Minh Dương pha lẫn lo lắng cùng tức giận, Thanh Mộc Tinh mím môi tìm một lí do giải thích.

"Em...em vừa mới đến nơi mệt quá nên ngủ quên đến giờ mới dậy, xin lỗi anh!"

Thông qua loa điện thoại, cô nghe thấy tiếng thở ra của Doãn Minh Dương, chắc là cô làm anh lo lắm, khuôn mặt xinh đẹp thoáng buồn bã, lại nghe giọng nói trầm ấm của anh.

"Mở camera lên đi, anh muốn nhìn thấy em!"

Màn hình cô lập tức xuất hiện khuôn mặt đẹp trai của anh, qua điện thoại, cô có thể thấy được anh đang ở trên thư phòng. Ngón tay thon dài nhấn vào màn hình một cái.

Bên trên màn hình hiện lên khuôn mặt ủ dột của cô. Anh chau mày hỏi.

"Sao vậy?"

Cô mím môi, đôi mắt đã đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ lừ đi trông thấy khiến Doãn Minh Dương hết sức lo lắng.

"Em bị làm sao?"

Thanh Mộc Tinh nức nở.

"Xin lỗi anh! Là em không tốt, em làm anh lo rồi!"

Giọt nước mắt chảy dài trên má cô, Doãn Minh Dương đau lòng, đưa ngón tay lên màn hình vuốt ve khuôn mặt cô, anh hận không thể xuyên qua lớp thủy tinh này để ôm cô vào lòng dỗ dành.

"Được rồi! Tôi không giận em đâu, ngoan nín đi!"

Nghe anh nói cô càng khóc to hơn giống hệt một đứa con nít đang nhõng nhẽo.

"Dương, em nhớ anh, hức!"

Thâm tâm anh đau nhói, tia mắt tràn đầy lo lắng gọi tên cô.

"Tinh Tinh!"

"Ngoan đừng khóc, ngày mai tôi đặt vé máy bay đến Tây Thành với em!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play