Này này! Cái gì trên trên cổ cậu vậy hả?

Phương An Nhiên há hốc mồm như là nghĩ điều gì đó rất kinh khủng. Thanh Mộc Tinh lúc này cũng giật mình lấy tay che cổ mình lại. Ôi trời! lúc sáng cô lại quên những vết cắn chi chít này mà mang mình đi khắp nơi. Không lẽ dì Tiết cũng thấy rồi, bây giờ cô phải ăn nói làm sao với Phương An Nhiên đây. Mặc Thanh Mộc Tinh xanh méc.

- Đây...máu...sao ga giường cậu lại...lại có máu?

Phương An Nhiên thấy được giọt máu đỏ tươi trên ga giường thì còn hoảng hốt hơn lúc nảy nữa. Không lẽ Thanh Mộc Tinh đã...

- Thanh Mộc Tinh! Cậu phải giải thích rõ ràng cho mình.

Phương An Nhiên đưa đôi mắt nghiêm túc đến khuôn mặt tái méc của Thanh Mộc Tinh. Thanh Mộc Tinh lúc này cũng nghiêm túc ngồi dậy ái ngại kể lại tất cả sự việc.

...

- Cái gì! Hắn ta dám ra cái điều kiện điên rồ như vậy với cậu á? Sao cậu lại đồng ý như vậy hả? Thanh Mộc Tinh! Cái đầu cậu chứa thứ gì trong đó vậy? Đem sự trong trắng của mình cho hắn rồi thì bây giờ cậu phải làm sao đây? Cậu phải hiểu bây giờ Doãn Minh Dương hận cậu đến mức muốn bẻ cậu ra thành trăm mảnh không mà cậu lại chấp nhận cái yêu cầu điên rồ đó? Sao cậu gặp chuyện mà không báo mình một tiếng? Dù bổn tiểu thư không có tiền thì cũng có thể mượn cho cậu mà. Thanh Mộc Tinh! Thật hết thuốc chữa với cậu rồi.

Phương An Nhiên nghe xong câu chuyện mà Thanh Mộc Tinh kể thì lập tức máu xong lên não, người như biến thành một quả bom to mà phát nổ khiến Thanh Mộc Tinh nghe nhức cả tai. Cô nhỏ giọng nói:

- Nhiên Nhiên à! Cậu cũng biết số tiền đó nhiều cỡ nào mà, đâu thể nói mượn là mượn liền được, mẹ mình đang cần phẫu thuật gấp mình không còn cách nào cả. Với lại anh ấy cũng là vị hôn phu của mình, không phải là người đàn ông nào khác hết.

Nghe Thanh Mộc Tinh nói Phương An Nhiên đang tức giận càng tức muốn ói ra máu ngay tại chỗ.

- Vị hôn phu của cậu á? Thanh Mộc Tinh! Sau một năm nữa cậu nghĩ hắn sẽ cưới cậu sao? Cậu quên những gì 8 năm trước rồi à? Hắn bây giờ rất hận cậu. Cậu làm như vậy khác nào hủy hoại đời mình.

Thanh Mộc Tinh buồn bã, mắt bắt đầu đỏ lên.

- Mặc kệ đi! Chuyện này là mình tình nguyện. Không thể trách anh ấy, có trách thì trách số phận đã khiến mình và anh ấy trở nên như vậy.

Phương An Nhiên nhìn cô gái tội nghiệp trước mắt, cô không đành lòng mắng nữa mà ôm cô dỗ dành.

- Được rồi được rồi! Không mắng cậu nữa đừng lấy nước mắt dọa mình. Nếu sau này hắn dám ức hiếp cậu thì cậu cứ báo mình một tiếng, mình sẽ đánh cho hắn bầm dập, cha mẹ hắn nhận không ra để trút giận cho cậu.

Nghe Phương An Nhiên nói, dù Thanh Mộc Tinh đang khóc sướt mướt cũng phì cười lên. Cô bạn này của cô thật tốt, tuy hoàn cảnh cô ấy chẳng tốt hơn là bao nhưng nếu cô chịu ấm ức gì thì cô ấy luôn là người duy nhất đứng ra bảo vệ.

- Phương An Nhiên! Đừng mãi lo cho mình. Xem cậu đi, gần lấy chồng rồi mà tính nết chả thay đổi chút nào.

- Hơ! Mình thấy như này rất tốt. Hiền lành để tên Lâm Vũ đó ức hiếp như Doãn Minh Dương ức hiếp cậu à?

Thanh Mộc Tinh kéo Phương An Nhiên nằm xuống ôm cánh tay của cô ấy.

- Xin lỗi! Mình biết Lâm Vũ là người tốt, nếu không có chuyện của mình thì anh ấy chắc chắn sẽ không có thành kiến với cậu mà sẽ đối xử thật tốt với cậu.

Phương An Nhiên lấy tay bún trán Thanh Mộc Tinh một cái. Cô gái này đúng thật là nghĩ nhiều quá mà.

- Aaa!

- Cậu nghĩ mình cần hắn đối tốt chắc? Trước giờ người thân mình còn không đối tốt với mình nói chi là hắn.

Thanh Mộc Tinh vừa xoa trán mình lúc nảy bị Phương An Nhiên bún trúng vừa nghe cô nói mà cảm thấy lời nói của cô nàng này có chút mất mát.

- Cho nên bảo bối của mình đừng có nghĩ nhiều, mình cần cậu đối tốt với mình là được rồi.

Phương An Nhiên cất lời trêu chọc Thanh Mộc Tinh rồi ôm cô. Thanh Mộc Tinh đẩy cô ấy ra la làng lên.

- Này! Mình không có chơi less nha! Ahaha! Buông ra!

Hai cô gái cứ nằm trên giường giỡn hớt đến chiều tốt Phương An Nhiên mới chịu lết xác về.

_______________

Ba ngày sau.

Trong ba ngày này, Doãn Minh Dương không về nhà ngày nào cả khiến Thanh Mộc Tinh an tâm hơn hẳn nhưng có gì đó mất mát không thể nói. Có thể là cô đang nhớ anh. Mặc kệ, nhớ thì nhớ cô thà như vậy còn hơn cùng anh lăn qua lăn lại trên giường.

Hôm nay là ngày khởi máy của bộ phim Danh Môn Bất Diệt cũng là ngày đi quay đầu tiên khởi đầu sự nghiệp diễn xuất của Thanh Mộc Tinh. Vừa mới 7 giờ sáng Phùng Khê đã đến rước cô đến đoàn phim. Đến nơi đã là 7 giờ 20 phút. Cô nhận kịch bản của đạo diễn đưa cho vừa đọc vừa được cái stylist trang điểm cẩn thận. Lúc cô đến cũng đã có khá nhiều người rồi nhưng Lăng Linh Sương và Doãn Minh Dương vẫn chưa đến, cô chỉ thấy Hàn Minh Triết và Tống Thanh Nhạc đang ngồi gần cô nhất.

- Ôi chao! Cô Thanh đến thật sớm nha! Hôm nay thật muốn xem thử diễn xuất của người đứng đầu buổi thử vai hôm đó có phải hữu danh vô thực hay không đây.

Tống Thanh Nhạc cất lời mỉa mai, miệng nói nhưng tay thì lướt điện thoại điệu bộ trong có vẻ sang chảnh.

Thấy Tống Thanh Nhạc nói chuyện với mình, Thanh Mộc Tinh không mấy thiện cảm với cô ta, từ bữa tiệc hôm trước cô đã nhận ra người phụ nữ này không có thiện cảm với mình rồi nhưng cô vẫn tươi cười trả lời.

- Bây giờ cũng đã gần đến giờ rồi cũng không còn sớm nữa. Chị Thanh Nhạc yên tâm, em sẽ không làm chị thất vọng về diễn xuất của em đâu, nếu chị không tin em thì chị cũng phải tin những đạo diễn hàng đầu hôm đó đã lựa chọn em chứ.

Thanh Mộc Tinh trả lời không một chút lo sợ cho thấy cô rất khéo léo. Lúc trước cô không phải là một người mạnh mẽ như vậy, lúc ấy cô rất yếu đuối cần có người chở che, bảo bọc, tính khí lúc trước của cô giống y hệt một đứa trẻ. Lúc quen Doãn Minh Dương, cô vẫn luôn ỷ vào anh mà nhõng nhẽo nhưng thời gian cũng đã qua. Trải qua bao sống gió của cuộc đời, cô phải tự mình cắt đứt tình yêu mà bản thân cô mong muốn nhất, phải lăn lộn kiếm từng đồng bạc để chữa bệnh cho mẹ. Cuộc sống đã mài dũa cho cô có một tính cách mạnh mẽ hơn không còn bướng bĩnh như lúc xưa, có như thế cô mới tự lực sống tốt được trong giới giải trí đầy mưu mô này.

Còn về Tống Thanh Nhạc, cô vẫn không ngờ Thanh Mộc Tinh lại trả lời khéo léo như vậy, tuy trên môi vẫn nở nụ cười nhưng trong thâm tâm thì trái ngược lại.

- Được! Cô Thanh đã khẳng định chắc nịch như vậy thì tôi rất mong muốn xem cô diễn xuất.

Thanh Mộc Tinh cười một tiếng rồi nói: "Thật vinh hạnh khi được chị Thanh Nhạc coi trọng như vậy"

Hàn Minh Triết ngồi gần đấy nở nụ cười quái dị. Thanh Mộc Tinh này cũng thú vị phết nên mới lừa được tảng băng Doãn Minh Dương kia đau lòng đến tự sát. Thật ra anh cũng khá thân với Doãn Minh Dương và Lâm Vũ, lúc đi uống rượu chung thì Lâm Vũ có nhắc đến, nghe cậu ta kể anh cảm thấy ấn tượng của mình với Thanh Mộc Tinh khá xấu nhưng bây giờ thấy cô bằng da bằng thịt anh lại không nghĩ một cô gái xinh xắn, thuần khiết như thế lại có lòng dạ xấu xa như vậy.

Xinh đẹp thì đã sao? Thời gian lâu dài mới chứng minh được cô gái này có tâm hồn đẹp như vẻ bề ngoài hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play