Nhan Lộ Thanh lại trở về phòng ngủ thần tiên lớn hơn phòng khách này.
Cô ngồi ở góc giường, vẫn có hơi không phản ứng kịp.
Sau khi Cố Từ nói xong câu vừa rồi, lại điềm đạm mà mạch lạc rõ ràng nói với cô: Nói một cách nghiêm túc, quả thật đây là khu vực chung của bọn họ, chỉ là bây giờ bị chồng lên nhau một cách khó hiểu, nên cô đi vào cũng là chuyện đương nhiên.
Sao lại có người hiểu lý lẽ như vậy chứ!
Đại mỹ nhân thật tốt! Vừa nãy là mình quá hẹp hòi.
Trước sau vẫn chưa đến mười phút, Nhan Lộ Thanh đi vào như cơn gió, tính tình thay đổi chóng mặt, đột nhiên bỏ từ “rắn rết” ra sau đầu.
Sau khi Cố Từ để cô đi vào thì cô không nói tiếp gì nữa, sau đó anh đi đến bên giường ngồi xuống rồi đặt bút viết gì đó.
Chắc là bài tập.
Hôm nay, việc học tập của Nhan Lộ Thanh thì thoải mái, bởi vì chuyện động đất mà các lớp buổi chiều đều bị hủy rồi, giáo viên của trường đều bận đến sứt đầu mẻ trán, còn vì chuyện chuyển ký túc xá mà cho bọn họ nghỉ thêm một ngày nữa, căn bản không có thời gian sắp xếp bài tập.
Nhưng cô cảm thấy mình cũng không thể cứ như vậy mà đi ngủ được.
Cô còn phải bày tỏ sự khen ngợi của mình một chút.
Thế là Nhan Lộ Thanh lại đứng lên, động tác nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Cố Từ, sau đó đứng chếch ở phía sau anh.
Từ góc này có thể nhìn thấy một phần tư gò má của Cố Từ, lông mi buông thõng của anh rất dài, cảm giác màu da của anh giống như tuyết vậy, đường nét gáy và bả vai sạch sẽ mảnh khảnh, ngón tay thon dài xoay bút, trông có vẻ không được chuyên tâm cho lắm, nhưng trung bình khoảng mười giây sẽ khoanh đáp án vào bài tập.
Trong lòng Nhan Lộ Thanh vừa học theo đại mỹ nhân, vừa tò mò xem là anh đang học môn gì. Trong lúc cô đang định đi về phía trước thì Cố Từ đột nhiên quay lại nhìn cô.
Nhan Lộ Thanh sững lại.
Nhưng thật sự không thể trách cô, tướng mạo của người này rất khó để người khác thích ứng được trong chốc lát.
Anh khẽ giương khóe môi, giọng nói lạnh nhạt, âm cuối hơi cao lên: “Sao vậy, vội vàng muốn đi ngủ à?”
“…”
Không biết nên nói anh quá biết nói chuyện, hay là không biết nói chuyện đây.
Sao lại cứ nghe như có chỗ nào đó kỳ kỳ vậy chứ.
“Không phải.” Nhan Lộ Thanh lắc đầu: “Tôi muốn nói một tiếng cảm ơn.”
Cô muốn khen Cố Từ như bình thường mà cô luôn khen gái đẹp đó là “Anh đúng là một người đẹp giàu lòng nhân hậu”, nhưng lời đã đến miệng rồi lại cảm thấy có lẽ anh sẽ không vui nếu nghe thấy những lời này.
Nên là cô đã bỏ chữ “đẹp” đi, Nhan Lộ Thanh lại thành thật khen ngợi: “Anh thật sự là một người lương thiện.”
“…”
Cây bút trong tay Cố Từ đột nhiên ngừng lại.
Cố Từ nhìn chằm chằm cô vài giây, bỗng nhiên cong mắt và cười một cái.
Ánh mắt lộ ra một chút hứng thú, chẳng qua là loại hứng thú “Loài mới ở thế giới khác gì thế này”.
Cuối cùng Cố Từ ngừng bút rồi đứng lên đi tắm rửa.
Không biết bài tập của anh ít hay là anh chẳng muốn làm… Nhan Lộ Thanh cảm thấy dáng vẻ của đại mỹ nhân trông không phải là học sinh xấu, nhưng loáng thoáng cũng không giống với người luôn làm tròn bổn phận cho lắm, nên rất có thể là vế thứ hai.
Sau đó cô lại nghĩ, Cố Từ muốn cô đi vào ngủ, vậy còn anh thì sao?
Nhan Lộ Thanh biết theo tình huống bình thường thì chắc là mình đã sinh ra tâm lý mâu thuẫn và cảnh giác chống lại, nhưng vì tình hình hiện tại quá bất thường, ngoài ra cô vừa tiếp xúc trong phạm vi gần với Cố Từ một lúc, kỳ lạ là không hề có tâm trạng lo lắng.
Nhan Lộ Thanh ngồi ở mép giường ngáp một cái, cũng không biết là qua lâu, cuối cùng mỹ nhân đã ra khỏi phòng tắm.
Sau khi Cố Từ đi ra khỏi phòng tắm, tóc của anh trở nên xõa tung hơn lúc nãy, nhìn có vẻ rất mềm mại. Mắt và màu tóc anh đều rất đen, rồi ném cho cô một câu: “Tôi ngủ phòng khách.”
Một mình Nhan Lộ Thanh nằm trên giường lớn, chỗ trống chắc là có thể chèn thêm được mười người như cô. Giống như khuê phòng của công chúa vậy, quả thực là thiên đường.
Cô nhắm mắt lại, toàn thân chìm trong mùi thơm mát lạnh dễ chịu. Lúc nãy, khi Cố Từ bước ra từ phòng tắm rồi đi ngang qua cô thì hình như cũng là mùi thơm này.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc mơ, Nhan Lộ Thanh đã âm thầm cầu nguyện: Cảm ơn công chúa xinh đẹp đã nhường khuê phòng này cho mình, hy vọng mỹ nhân cả đời bình an.
*
Buổi tối, Nhan Lộ Thanh tổng cộng ngủ được hai giấc, vì vậy đã thức sớm hơn, nhưng do chưa từng thức dậy trên một chiếc giường êm ái như vậy, nên cô đã lười biếng nằm thật lâu trên giường.
Cũng không làm gì, cứ đơn giản là nằm trên đó.
Nấn ná cho đến khi có tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn thấy Cố Từ đi, dường như không nhìn bên này mà trực tiếp vào trong phòng tắm.
Sau khi tiếng đánh răng rửa mặt kết thúc thì anh lại đi ra ngoài, vừa đúng lúc Nhan Lộ Thanh ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung.
Màu da của thiếu niên thật sự rất trắng, bởi vì thế mà màu xanh trong mắt anh cũng rất rõ ràng. Khuôn mặt của Cố Từ lộ rõ vẻ buồn ngủ, môi mím lại thành một đường thẳng, xem ra dáng vẻ không được sảng khoái lắm.
Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc: “Không phải anh… lạ giường đó chứ?”
Cố Từ đi đến bên cạnh bàn, xếp hai tờ giấy kiểm tra đáng thương vào, vừa xếp vừa nói: “Có chút.”
Sau khi anh nói xong hai chữ này thì định rời đi.
Đâu phải chỉ một chút, rõ ràng anh rời khỏi giường là mất ngủ.
Nhan Lộ Thanh rất cảm ơn anh đã bằng lòng nhường phòng ngủ này cho cô, ở nhà của anh xa hoa như vậy, vả lại còn có phòng khách.
Nhưng nếu như kết quả này khiến anh ngủ không ngon, vậy thì thật áy náy trong lòng.
“Này, anh đợi…”
Nhan Lộ Thanh muốn gọi anh dừng lại, nhưng Cố Từ lại không dừng bước, chỉ khi mở cửa ra mới quay đầu lại nhìn cô: “Muộn rồi, đợi tôi về rồi nói sau.”
“…”
Cố Từ trở về sớm hơn ngày hôm qua.
Khi anh đi vào cửa, Nhan Lộ Thanh vừa lắp ráp xong mọi thứ.
Hôm nay cô không có tiết, nên đã đo sơ lược kích thước của chiếc giường rồi ra ngoài mua về một tấm vách ngăn. Là một vách ngăn có giá đỡ trên mặt đất và cố định hai đầu, được cô lắp đặt ở phía trên giường, vách ngăn được dựng lên thì vừa đúng chia giường thành hai phần, trông giống như giường nằm ở trên xe lửa, chỉ là cái này rộng rãi hơn nhiều.
“Anh xem như vậy được không?” Nhan Lộ Thanh hơi căng thẳng: “Nếu như anh thực sự không chấp nhận được thì tôi quay trở về phòng khách tiếp tục ngủ vậy… Dù sao vốn dĩ cũng là bản thân tôi xui xẻo, đây là phòng ngủ của anh.”
Cô vừa nhắc thì Cố Từ lại nhớ ra hôm qua khi mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh cô quấn mình lại ở trên sô pha, còn dựa vào cửa để giữ ấm.
Tấm vách ngăn đó có thể điều chỉnh vị trí, vô cùng linh hoạt, bởi vì nó xứng đáng với mức giá này, khi Nhan Lộ Thanh mua nó cũng không khó chịu như vậy.
Dáng vẻ buổi sáng của Cố Từ đã khiến trong lòng của cô luôn không dễ chịu, thế là lúc Cố Từ lại bắt đầu viết gì đó, Nhan Lộ Thanh ở bên cạnh âm thầm nghiên cứu, rồi hơi thay đổi vị trí một chút, bên Cố Từ chiếm hai phần ba, rồi để lại cho bên cô một phần ba.
Nhưng cho dù như vậy thì vẫn rộng rãi hơn giường nệm ở trong trường học rất nhiều.
Thay đổi vị trí vách ngăn xong, Nhan Lộ Thanh quay trở về phòng khách rách nát để tắm. Sau khi cô gội đầu mới phát hiện máy sấy tóc trong nhà vệ sinh bị hư rồi, sợ là trong tháng mười một sẽ bị cảm lạnh, môi cô run cầm cập rồi mượn của Cố Từ dùng.
Sau khi sấy khô tóc bước ra thì Nhan Lộ Thanh đã hơi buồn ngủ rồi.
Cô đi đến bên mặt vách ngăn đã giữ lại cho mình thì ánh mắt đột nhiên ngừng lại.
Khác biệt giữa hai phần ba và một phần ba vẫn còn rất rõ ràng mà, nhưng lúc này vách ngăn lại bị di chuyển trở lại rồi.
Được sắp xếp ở chính giữa, mỗi người chiếm một nửa.
Nhan Lộ Thanh cũng không biết tại sao, khi nhìn vách ngăn đó âm thầm thay đổi vị trí, cô bỗng nhiên hoàn toàn không khống chế mình, nhếch khóe miệng lên.
Không nói cũng rõ ai đã di chuyển.
Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn người nào đó còn đang thong dong làm bài tập. Ánh đèn chiếu vào tóc của anh, điểm vài màu sáng lên mái tóc đen nhánh, trông có vẻ vô cùng mềm mại.
Buổi tối khi đi ngủ.
Nhan Lộ Nhiên đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc, duỗi tay ra gõ vào vách ngăn hai cái.
Cô nói: “Ngủ ngon.”
Bên đó rất lâu sau cũng không có phản hồi.
Cô lại nghĩ đại mỹ nhân lạnh lùng chẳng muốn trả lời cũng là bình thường, vừa mới nhắm mắt lại thì bên tai đã truyền đến một tiếng “cốc”.
Trong đêm tối tĩnh lặng mà kỳ lạ, tiếng kêu đó có vẻ nhẹ nhàng vô cùng.
–
Kết quả của việc “thử xem”, chính là tương đối hài hòa.
Hai người ngủ rất ngon giấc, hơn nữa còn có một vách ngăn che lại, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, cho dù là đầu gối má kề thì căn bản cũng giống như mối quan hệ bạn cùng phòng vậy.
Trong những ngày tiếp theo, hai người, hoặc nói là Nhan Lộ Thanh đơn phương cảm thấy mình đã có được một bạn cùng phòng vô cùng tuyệt vời.
Khuê phòng khuê giường đều chia cho cô một nửa không nói, buổi sáng còn có thể gọi cô thức dậy.
Lần nào đó cô thuận miệng nói một câu bữa sáng thường xuyên không có gì để ăn, sau này mỗi ngày Nhan Lộ Thanh đều mang theo bữa sáng ra ngoài. Tìⅿ 𝙩𝒓𝐮𝙮ện ha𝙮 𝙩ại ~ T𝚁Ù MT𝚁UYỆ𝘕.𝐕n ~
Đêm đó trước khi đi ngủ, cô bỗng nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc gõ vách ngăn rồi chúc anh ngủ ngon. Sau này mỗi lần cô nói thì mỗi lần Cố Từ cũng sẽ gõ lại lên vách ngăn để cô nghe thấy.
Nhan Lộ Thanh là một người rất hiểu chuyện, trong những chuyện nhỏ nhặt Cố Từ luôn thể hiện thái độ nuông chiều giống thế này, trong khi đó cô cũng không để ý rằng mình càng ngày càng thay đổi quá nhiều.
Từ đêm kỳ lạ đó trở đi, Cố Từ cũng không để bất kỳ người nào bước vào phòng của anh, bao gồm cả dì dọn dẹp. Khi Nhan Lộ Thanh thấy anh đang dọn dẹp thì lúc nào cũng xung phong giúp đỡ anh, chỉ là sau cùng nơi cô dọn dẹp luôn sẽ có cách bày trí khác với trước đây.
Cuộc sống của một người nhanh chóng bị xâm nhập bởi một màu sắc hoàn toàn khác.
Nhan Lộ Thanh càng ngày càng quen với việc vừa về đến ngôi nhà nhỏ hẹp này thì sẽ mở cửa phòng ngủ, không bao giờ dừng lại ở nơi khác.
Có một lần, Cố Từ đột nhiên cười rồi hỏi cô: “Phòng khách của cô thật sự không cần dùng chút nào à?”
“…”
Kỳ quái hòa nhã thì cũng chính là kỳ quái, Nhan Lộ Thanh giả vờ nghe không hiểu: “Sao tôi lại không dùng chứ? Rõ ràng ngày nào tôi cũng đi qua chỗ đó mà.”
Có được một người bạn cùng phòng thế này, còn có một lợi ích chí mạng khác.
Đại mỹ nhân thật sự rất bổ mắt!
Đồng hồ báo thức gọi cô dậy có bề ngoài như vậy, âm thanh cũng trở nên dễ nghe như thế, ai còn có thể có sức để thức dậy cơ chứ?
Cho dù cô giải đề đến nỗi có khi gặp câu khó, khi ngẩng đầu lên nhìn gò má của đại mỹ nhân ở khoảng cách gần thì tâm trạng ngay lập tức sẽ được chữa lành.
Nhan Lộ Thanh đối với người càng thân quen thì càng tám nhảm, nhưng cô luôn cảm thấy khi mình tám nhảm với Cố Từ thì có chút kỳ quái.
Cô thích tám nhảm, nhưng không biết tám gì về chuyện vụn vặt, đối với Cố Từ thì hình như cô có điều gì muốn nói chưa xong.
Cố Từ giống như công chúa bị nhốt trong tòa tháp, cô giống như một con chim nhỏ, mỗi ngày đều ở bên ngoài bay tới bay lui chơi đùa rồi trở về tòa tháp nói một mạch tất cả mọi chuyện, khoe cái mình thấy là mới lạ cho công chúa nghe.
Sau khi khoe xong, công chúa nhận xét câu chuyện của chim xong thì mới có thể bắt đầu yên lặng làm bài tập.
Đây là cách mà hai người sống chung với nhau mỗi ngày sau khi đi học về.
Trong mắt của Cố Từ đã lúc đầu viết đầy “Không muốn biết bài kiểm tra năng lực chuyên môn của cô đạt bảy mươi điểm hay là tám mươi điểm”, đến bây giờ đã biết hỏi “Sau đó thì sao?”.
Hôm nay là chủ nhật.
Thứ hai Nhan Lộ Thanh có một bài thí nghiệm vật lý nhỏ, cô lo lắng lại không đạt yêu cầu nên ở trong phòng ngủ đi tới đi lui. Lúc đi đến bên cạnh Cố Từ, cô vô thức dừng lại rồi phát hiện bài thi của anh vẫn còn sạch sẽ như vậy, hầu như chỉ làm trắc nghiệm, còn không có nét chữ nào làm bài trọng điểm hoặc tính toán theo công thức, nhưng tốc độ vẫn cực kỳ đều đặn và nhanh chóng, cứ mười giây một câu.
Lần trước Nhan Lộ Thanh đã tò mò, bây giờ quen thân với anh một chút rồi, bèn trực tiếp khom lưng đến gần nhìn.
Vừa nhìn thấy thì đã khiến cô giật mình.
“…Anh đang giải toán à?”
Không đợi Cố Từ trả lời, Nhan Lộ Thanh không thể không nâng cao giọng, nói: “Anh làm toán nhanh như vậy sao? Cũng không tính toán theo công thức ở bên cạnh thử hả?”
Cô tưởng rằng khoanh trắc nghiệm nhanh như vậy chỉ có thể là đề anh văn, thực sự không ngờ rằng lại là đề toán.
Chắc chắn là đoán mò rồi!
Sau khi vừa nghĩ như vậy thì không ngờ rằng vài phút sau, cô lại nhìn anh dùng cách giống như vậy để làm đề vật lý. Nhan Lộ Thanh không nhịn được: “Nếu như anh đã đoán mò thì trực tiếp đoán mò luôn đi, tại sao còn phải nghĩ vài giây chứ?”
“…”
Tay Cố Từ xoay bút lại tạm dừng, ánh mắt lại bắt đầu như đang quan sát giống loài mới. Nhưng anh cũng không trả lời, chỉ yên lặng làm xong bài thi, sau đó đứng lên đột nhiên đưa hai bài thi cho cô.
Nhan Lộ Thanh không hiểu ngước mắt lên nhìn anh, Cố Từ chỉ cho cô máy tính ở góc phòng: “Tôi đi tắm, giúp tôi kiểm tra đáp án thử.”
Nhìn anh đi vào phòng tắm, Nhan Lộ Thanh bắt đầu lên mạng tìm đề. Sau khi đọc từng cái một thì phát hiện anh đã trả lời đúng toàn bộ.
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cô lập tức nghĩ đến bài thi vật lý của mình.
Trang giấy bài thi của đại thần sạch sẽ giống như đã sao chép lại bài của người khác, thật trùng hợp mình cũng như vậy.
Mình là sao chép thật sự.
Bên Cố Từ nếu là tháng năm, vậy thì thời gian anh đang học là nửa cuối năm lớp 10… Điều này chứng minh kiến thức của nửa năm đầu anh đều biết hết rồi!
Hơn nữa một tuần lễ của cô lệch một ngày so với anh, ngày mai là chủ nhật của Cố Từ, có thể nghỉ ngơi nên tối nay chắc không có việc gì.
Nhan Lộ Thanh liền ngồi đợi anh bước ra từ phòng tắm. Sau mười phút cửa phòng tắm đã mở, thiếu niên tóc khô nửa đầu bước ra, Nhan Lộ Thanh đáng thương nhìn anh: “Bạn cùng phòng có thể dạy tôi môn vật lý không? Ngày mai tôi phải thi rồi.”
Cố Từ cụp mắt xuống nhìn cô hồi lâu, đôi mắt đen kịt nhìn không ra cảm xúc, nhưng trên môi anh luôn có một đường cong đẹp mắt.
Xem ra có hi vọng rồi, Nhan Lộ Thanh lại làm động tác chắp hai tay trước ngực.
Đại mỹ nhân lên tiếng: “Câu nào không biết thì đưa đến đây.”
Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh đang làm bài tập ở một góc khác của phòng ngủ, vả lại cô thích nằm nghiêng làm bài, thỉnh thoảng còn nằm trên giường làm bài.
Cố Từ lại luôn ở bàn bên này.
Lần này là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh ngồi vào bàn của anh, cô chuyển một cái ghế khác đến bên cạnh Cố Từ rồi lấy toàn bộ đề bài ra, sau đó chăm chú nghe anh giảng.
Đối với môn vật lý, Nhan Lộ Thanh luôn cảm thấy rất đau đầu, nhất là giáo viên môn vật lý hiện tại, giọng nói rất giống ASMR*, giảng bài lúc nào cũng như đang thôi miên cấp 1, đến mức cô nhìn thấy có liên quan đến môn vật lý thì muốn đi ngủ, cũng không làm bài tập được.
(*ASMR à từ viết tắt của Autonomous Sensory Meridian Response, tạm dịch phản ứng cực khoái độc lập, là thuật ngữ chỉ cảm giác râm ran lan từ gáy xuống sống lưng rồi đi khắp cơ thể và chân tay, có được khi nghe những âm thanh hay tiếng động nhất định. ASMR tạo ra cảm giác dễ chịu, thư giãn, một số trường hợp có thể giúp con người dễ đi vào giấc ngủ.)
Bởi vậy khi Cố Từ giảng bài cho cô, Nhan Lộ Thanh đã hoàn toàn lên tinh thần.
Cô cố gắng không bỏ sót mỗi chữ mà anh giảng, nhưng giọng điệu của đối phương có cảm giác đặc biệt kỳ lạ, lành lạnh pha trộn với ngọt dịu, độ nhận diện cực cao. Nếu như không phải đang nghe giảng bài, sáp đến gần để nghe thậm chí sẽ khiến người khác cảm thấy rất ngại ngùng.
Dáng vẻ của cô cũng giống như dáng vẻ của một học sinh nên có, lúc thì nhìn đề bài, lúc thì xem thầy giáo giảng đề.
Sau đó phát hiện một khi nhìn thầy giáo thì ánh mắt rất dễ không thể nào mà dời đi được, nên đành phải chuyên tâm cúi đầu nhìn đề bài.
Nhan Lộ Thanh nghĩ: Cái này không ru ngủ, cái này nâng cao tinh thần… nâng cao tinh thần quá mức luôn rồi.
Chỉ là thời gian có hạn, cho dù giảng bài hay biết bao, nghe giảng nghiêm túc biết bao, hai tháng trước Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không nắm được căn bản, rất nhiều chỗ giảng tới giảng lui nhưng cô không thể nào theo kịp mạch suy nghĩ của Cố Từ được.
Lần đầu tiên Cố Từ không nói gì hết, trong đôi mắt đen kịt cũng không có cảm xúc gì, thuận tiện bổ sung cho cô một vài kiến thức còn thiếu.
Nhưng rất nhanh lần thứ hai đã xuất hiện rồi.
Đến lần thứ ba lại bị mắc kẹt cùng một chỗ lần nữa, đột nhiên Cố Từ lại cười với cô: “Cô chưa học à?”
Không có cách nào học bù lại từ đầu, Nhan Lộ Thanh chỉ có thể mông lung mà đối mặt với anh: “Tôi học rồi… à?”
“Bạn cùng phòng đây nói thật lòng cho cô biết.” Cố Từ nhìn cửa phòng ngủ hơi cũ rách, nói lời một ý mà hai nghĩa, ấm áp hỏi cô: “Mọi người ở bên đó đều như vậy sao?”
“…”
Mặc dù hồi kết không được vui vẻ cho lắm, nhưng Nhan Lộ Thanh đã nghe giảng hơn một tiếng như vậy, cảm giác đây là khoảng thời gian mình học được nhiều thứ nhất kể từ khi học vật lý.
Nhưng suy cho cùng cũng đã tăng thêm một giờ để nghe giảng, ngày hôm sau Nhan Lộ Thanh dậy muộn hơn bình thường mười phút. Từ khi chuyển đến đây cô luôn đi bộ đến trường, đi bộ khoảng mười phút nên bình thường trước hai mươi phút cô sẽ xuất phát.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ còn mười phút nữa để chuẩn bị đi.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi…” Nhan Lộ Thanh nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong rồi về phòng ngủ lấy cặp sách, gấp đến mức giống như cái máy đang lặp lại: “Trễ rồi, trễ rồi, trễ rồi…”
“Gọi xe đi.”
“Ở gần đây không gọi được, hơi lệch đường.”
Cố Từ lại hỏi: “Biết đi xe đạp không?”
“À, không biết…” Nhan Lộ Thanh nói xong thì gần như đã muốn bỏ cuộc rồi: “Thôi bỏ đi, để tôi chạy đi học, nói không chừng liều một phen còn có thể…”
Câu sau đã bị Cố Từ ngắt ngang.
Anh đang mặc một chiếc áo khoác thể thao đen trắng, nói: “Tôi biết.”
…
Ba phút sau.
Bên dưới khu chung cư.
Nhan Lộ Thanh nhìn chiếc xe đạp leo núi màu đen tuyền khá đẹp mắt, nhìn qua rất có giá trị đã được Cố Từ đem xuống từ cánh cửa đó, nhất thời không biết phải làm gì mới được.
Cô bứt rứt hồi lâu cũng không nghĩ được là mình phải ngồi ở đâu: “Xe đạp này của anh… tại sao lại không có yên sau?”
Cố Từ nhàn nhạt nói: “Bởi vì chưa từng nghĩ sẽ chở người khác.”
Câu trả lời này khiến cô ngạc nhiên, nhịp tim dường như hơi ngừng lại trong thoáng chốc.
Nhan Lộ Thanh ngước mắt lên.
Ánh nắng ban mai chiếu từ gương mặt anh, một phần đường nét thanh tú như tan vào trong ánh nắng ấy. Cố Từ chân dài bước lên xe rồi dùng một tay cầm tay lái, để lộ ra thanh xà ngang phía trước.
Anh mỉm cười, giống như là tùy ý nói đùa: “Cô có thể là người đầu tiên.”
*
Thanh xà ngang của xe cũng không cấn mông như trong tưởng tượng của Nhan Lộ Thanh.
Nhan Lộ Thanh ngồi nghiêng còn hai tay thì nắm vào tay lái ở phía trước, cô luôn nhìn phía trước để chỉ đường cho Cố Từ, chỉ anh quẹo trái quẹo phải.
Anh đạp xe rất nhanh lại cực kỳ ổn định, mà còn nhanh hơn nhiều so với khi cô đi bộ, đuổi kịp đèn giao thông cũng phải nhiều nhất là ba phút nữa thì mới có thể tới trường.
Khi dừng lại vì đèn đỏ.
Nhan Lộ Thanh không cần phải bám vào tay lái nữa, cô ngồi thẳng người dậy, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng đúng lúc bắt gặp ánh mắt hơi rủ xuống của anh.
Dường như không ai nghĩ đến cuộc đối mặt thình lình xảy ra này.
Vốn Nhan Lộ Thanh muốn thật lòng nói câu cảm ơn nhưng cô đã bị nghẹn họng, đôi mắt đen của Cố Từ lóe lên một tia cảm xúc nhìn không rõ.
Không biết qua bao nhiêu lâu, đèn đỏ đã qua, những phương tiện không có động cơ xung quanh bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, Nhan Lộ Thanh buộc mình phải dời tầm mắt rồi lại lần nữa nhìn phía trước.
Chưa đến một phút thì Cố Từ đã chở cô đến trước cổng trường.
Nhan Lộ Thanh nói cảm ơn anh rồi nhảy khỏi xà ngang, mò trong túi hồi lâu rồi cuối cùng lấy chìa khóa đưa cho anh: “Sau khi anh về nhà mở cửa thì đặt chìa khóa ở dưới tấm thảm trước cửa, dù sao buổi trưa tôi còn phải trở về nữa…”
Sau khi Cố Từ cầm lấy thì nhìn một lúc rồi lại ngẩng đầu nói với cô: “Buổi trưa đừng ăn cơm ở trường.”
Trước kia, Nhan Lộ Thanh cũng đã từng ăn đồ ngon mà dì giúp việc ở nhà anh làm rồi, có lẽ hôm nay bên Cố Từ là chủ nhật nên dì phải làm gì đó, cô cũng có thể nhờ đó mà được thơm lây. Tóm lại, căn tin của trường đương nhiên hoàn toàn không thể so sánh được với dì đó rồi, Nhan Lộ Thanh liền vui vẻ gật đầu: “Ừm.”
Sau cùng Cố Từ nói: “Phấn đấu đạt tiêu chuẩn.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Tuy nhiên theo lời của anh mà nói, độ khó của bài thi nhỏ này chỉ có thể coi là trung bình. Sau khi Nhan Lộ Thanh thi xong thì trong lòng cô đã có tính toán, chắc chắn là đạt yêu cầu, thậm chí còn có thể cao hơn mười hoặc hai mươi điểm so với tiêu chuẩn.
Thật sự nhờ vào bài học bổ túc đêm qua.
Biết rằng trưa này cô không ăn cơm ở trường, bạn thân Thu Noãn Lâm vô cùng kinh ngạc: “Hả? Còn muốn hẹn cậu hôm nay đi uống trà sữa với bọn tớ nữa đó. Cậu nhất quyết không ăn cơm ở trường à?”
Thu Noãn Lâm chọc cô: “Cậu sao vậy, có phải nơi cậu ở có giấu bảo bối gì không? Kim ốc tàng kiều? Mỗi ngày vừa tan học đã vội vàng về nhà nhìn xem? Hửm?”
“…”
Không hổ là bạn thân, tại sao cái miệng trêu chọc một chút đã có thể đâm thủng tâm tư nhỏ bé này của cô chứ.
Nhan Lộ Thanh ngay lập tức cảm thấy vô cùng chột dạ.
“Không có… Tớ nghèo như vậy sao có thể có bảo bối gì chứ.” Nhan Lộ Thanh cười ha ha nói đùa: “Có bảo bối nào mà mắt kém như vậy đâu? Hơn nữa tớ làm gì có kim ốc chứ!”
Sau đó trong lòng âm thầm bổ sung: Quả thật là có “kim ốc”, nhưng “kim ốc” đó là “kiều” của người ta mà.
Sau bài thi của tiết một, Nhan Lộ Thanh có hơi phân tâm vào tiết thứ hai.
Nghĩ đến câu nói “cô có thể là người đầu tiên” của anh.
Nghĩ đến chắc chắn Cố Từ thường xuyên đi xe đạp mới đạp vững vàng như vậy. Nhưng với gia cảnh của anh thì anh còn cần đi xe đạp à?
Tuy nhiên, trong trường luôn có nam sinh kết bè kết đội đi xe đạp như vậy, khi đi qua cổng trường còn biết huýt sáo với nữ sinh xinh đẹp.
Cố Từ cũng biết sao?
Ở trường anh là người như thế nào đây?
Thiếu niên chói mắt như vậy, sẽ có rất nhiều rất nhiều người thích anh đúng không?
…?
Nghĩ tới nghĩ lui đã nghĩ đến chuyện này luôn rồi.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn bị sốc trước suy nghĩ của mình.
Sao lại kéo dài đến bước này vậy…
Trong nháy mắt cô có hơi khó hiểu, cảm giác giống như con ốc sên muốn rút vào trong vỏ.
Thôi bỏ đi.
Tập trung nghe giảng.
*
Buổi trưa tan học.
Bởi vì đã đồng ý với Cố Từ nên cũng khó nuốt lời, cuối cùng Nhan Lộ Thanh vẫn đi đến cổng trường dưới ánh mắt nghi ngờ của Thu Noãn Lâm.
Nửa đường gặp phải một bạn học nữ khác lớp cũng về nhà ăn cơm thân thiết chào hỏi cô. Mối quan hệ của Nhan Lộ Thanh với các nữ sinh rất tốt, chủ yếu là do khi cô từ chối lời tỏ tình của nam sinh đều từ chối quá dứt khoát, khuynh hướng kết bạn của cô cũng nghiêng về những chị em xinh đẹp, cộng thêm tính cách hài hước dễ thương, khuôn mặt cũng ưa nhìn nên khiến con gái thích cũng là lẽ đương nhiên.
Nhan Lộ Thanh nhìn thấy gái đẹp thì vui vẻ hơn hẳn, trên đường hai người vừa cười vừa nói mà đi đến cổng trường.
Hai người không cùng hướng, Nhan Lộ Thanh đang muốn tạm biệt cô ấy thì đột nhiên trong đoàn người đông đúc ở cổng trường đã tìm thấy một bóng dáng đặc biệt dễ thấy.
Cùng lúc này, trong giọng nói của bạn học nữ bên cạnh tràn đầy cảm xúc kinh ngạc: “Trời ơi, Thanh Thanh này. Má ơi, tớ đã nhìn thấy gì thế? Kẻ gây họa này học trường nào vậy? Không phải là học sinh chuyển trường của trường bọn mình đó chứ???”
Nhan Lộ Thanh trầm mặc ba giây: “…Không phải.”
Bạn học nữ mắng một tiếng “mẹ nó”, sau đó nói: “Sao anh ấy lại nhìn hướng này chứ? Không phải, ánh mắt của anh ấy… anh ấy đang nhìn cậu à?”
Nhan Lộ Thanh cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không được bình thường, cô không biết trả lời thế nào, chỉ buộc phải nói lời tạm biệt với bạn học nữ trước: “Cưng à, nói sau nhé, tớ đi trước nha.”
Sau đó di chuyển đến bên bóng dáng đó.
Vẫn là đứng ở chỗ giống như buổi sáng.
Vẫn là chiếc xe đạp lúc sáng cô đã ngồi đến đây.
Vẫn là… người đi xe đạp đó.
Cô luôn cho rằng mình chỉ thích nhìn gái đẹp, gặp phải vị này rồi mới biết phát hiện là người cô thích nhìn là người đẹp, không phân biệt giới tính.
Cố Từ vẫn mặc bộ đồ thể thao mỏng manh lúc sáng sớm, ở đây trong thời tiết tháng mười một, khóa kéo đã kéo lên hết nấc, một phần nhỏ của cằm được giấu vào trong.
Hóa ra mũi hơi đỏ của đại mỹ nhân lại đẹp như vậy.
Nhan Lộ Thanh đi đến trước mặt anh, mỉm cười hỏi: “Này, sao anh còn có thể phục vụ bao trọn gói như vậy thế?”
“Thuận tiện nên đón cô luôn.” Giọng điệu của Cố Từ nhàn nhạt: “Tôi đã đi dạo được một lúc rồi.”
Nhan Lộ Thanh ngẩn ra: “Anh ở đây… đi dạo gì?”
“Muốn xem thử thế giới của cô trông như thế nào.”
“…”
Rất lâu cô vẫn không nói chuyện, cứ nhìn anh nói, đôi mắt đen và sáng, đôi môi màu hồng nhạt, mỗi lần nói ra một chữ thì ở giữa môi và răng sẽ thở ra sương trắng.
“Mau lên đi, lạnh.”*Tác giả có lời muốn nói:
Em có thể là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
Thiếu niên công chúa cũng có thể thả thính! gzcyyds!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT