Makka Pakka ở trong góc đã thu nhỏ đến mức không thể co lại được nữa và sắp co lại thành một cục sắt vụn rồi, nó đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Nhan Lộ Thanh vừa nói hết lời, trong phòng một lần nữa lại rơi vào tình huống có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Tuy rằng trong lòng chưa bao giờ gọi Cố Từ là chồng, cô cũng chưa gọi bằng miệng, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không biết tại sao, trực giác nói với cô nếu gọi như vậy thì sẽ có ích.
Cô vừa khen ngợi sự lanh lợi của mình, vừa quan sát biểu hiện của anh.
Trong mắt của Cố Từ trước tiên lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó mắt hơi híp lại, đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt nhìn cô cũng càng sâu hơn.
“Em nói cái gì?”
Nhan Lộ Thanh không có tí xấu hổ nào, lớn giọng nói một lần nữa: “Là chồng của em đó!”
Sau đó, không đợi anh nói gì, cô đứng thẳng dậy khỏi ghế, tiếp đó vươn tay ra kéo cổ anh xuống hôn anh một cái với tốc độ nhanh như chớp.
Việc này mặc dù vẫn chưa thử được mấy lần, nhưng xem ra có thể được xếp vào tuyển tập các cách thử hoài không chán để dỗ dành vợ.
Sau khi làm xong, Nhan Lộ Thanh mở to mắt nhìn Cố Từ.
Khoảng cách hai người mặt đối mặt đã gần hơn lúc nãy rất nhiều, thậm chí cô còn có thể nhìn rõ hàng mi dài mịn của đối phương.
Lông mi khẽ nhúc nhích một cái, Cố Từ lại nói: “Đã đặt biệt danh này khi nào vậy?”
“…Cái đó, cái đó em quên rồi.” Nhan Lộ Thanh sẽ không ngốc đến mức mà nói ra là đã đặt xong biệt danh này ngay từ ngày đầu tiên xuyên không rồi, cô không một chút do dự, hùng hổ ngắt ngang chủ đề: “Thời gian có quan trọng không? Nếu quan trọng thì biệt danh này thuộc về chồng em đó.”
“…”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà đã gọi ba tiếng chồng rất trong trẻo và vang dội.
Một giây tiếp theo, cô nhìn thấy rõ sự thay đổi biểu cảm của người nào đó, khóe miệng từ từ cong lên, giống như một vòng cung không xiết lại được, khiến Nhan Lộ Thanh vừa nhìn đã không nhịn được muốn bật cười theo.
Cố Từ đột nhiên giơ một tay lên, cong ngón tay nhẹ nhàng búng vào cằm cô một cái, nói bằng giọng điệu vừa buồn cười vừa bất lực: “Cái miệng này sao lại nhiều chuyện như vậy chứ.”
“?”
Tuy rằng không biết chính xác ý nghĩa của câu nói này, nhưng… đây chứng tỏ anh vui vẻ rồi?
Đây là vui vẻ rồi đúng không!
Tuyệt đối không ngờ rằng một mối nguy lớn như vậy đã được giải quyết dễ dàng như thế, Nhan Lộ Thanh sắp khâm phục bản thân mình chết mất thôi.
Vốn dĩ khi Cố Từ truy hỏi cô có “A” cỡ nào, có “man” cỡ nào, có tức giận thế nào đi chăng nữa thì đã sao? Nhìn bây giờ xem, nhìn niềm vui bây giờ xem!
(*A: Viết tắt của Alpha, chỉ một người rất đàn ông, rất mạnh mẽ v.v.)
Cô sẵn lòng phong cho mình là người biết dỗ dành Từ công chúa nhất trên thế giới này!!!
Cố Từ đặt tay xuống ghế rồi đứng thẳng dậy, đi đến góc tường nhìn đóng sắt vụn mà tự giác co lại khi đối diện với mình: “Khi nào thì mày mới có thể nhớ ra?”
Makka Pakka vẫn chưa hoàn hồn từ cảnh yêu đương kia, khi nói chuyện với Cố Từ vẫn còn có chút sợ sệt, ngẩn ngơ một lúc mới lắp bắp trả lời: “Ơ, tôi… tôi sẽ cố gắng.”
Nhan Lộ Thanh cũng đứng dậy khỏi ghế rồi kéo Cố Từ đi ra ngoài: “Này, để em đoán xem, ước tính ngày trừng phạt là mười sáu ngày sau, Makka Pakka sợ nó không ra ngoài được, cho nên khi vừa nhìn thấy thì đã làm gì đó với Sói bảo nó đếm ngược để cảnh báo em, kết quả bây giờ nó quên mất luôn.”
Cố Từ không trả lời.
Cô vừa nói vừa mở cửa phòng, dắt Cố Từ đi ra ngoài, dùng giọng điệu nhẹ nhàng kể lể: “Sói đáng thương, bị ép phải chơi với đồ chơi chữ số mà nó ghét nhất trong vòng một tháng, thật là khiến thằng nhỏ tủi thân mà.”
Sau khi xuống lầu, Nhan Lộ Thanh phát hiện Đại Hắc và Tiểu Hắc vẫn còn đứng ở chỗ đã đứng cách đây không lâu, chỉ là vẻ mặt rất bất thường, hình như thậm chí còn có cảm giác hồn lìa khỏi xác.
Cô thầm nghĩ, tất cả những cuộc nói chuyện vừa nãy rõ ràng là đều đã tránh hai người họ rồi mà, sao lại bày ra vẻ mặt bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác như vậy chứ?
Nhan Lộ Thanh đi qua đó, hỏi thăm như thể chủ nhà đang quan tâm đến cấp dưới của mình: “Vừa nãy hai người đã làm gì vậy? Sao màu da lại nhìn có vẻ hơi trắng thế?”
Tiểu Hắc đau khổ nói: “Chúng tôi đã gọi cho bác sĩ tâm lý của cô…”
Nhan Lộ Thanh: “???”
Cô ngẩn người: “Gọi điện thoại gì? Hai người lại bổ não những gì rồi? Lại cảm thấy chỗ nào của tôi bị bất thường vậy? Không phải tôi đang khỏe mạnh sao?”
Bốn câu hỏi liên tiếp được nói ra, quả thực đã nhận được vẻ mặt càng đau lòng hơn của Tiểu Hắc.
“Không phải là cô.” Cậu ta nói: “Lần này, chúng tôi cảm thấy là chúng tôi có vấn đề.”
“…???”
Khoảnh khắc Nhan Lộ Thanh bối rối không nói nên lời, cô liền quay lại nhìn Cố Từ thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh. Mặt Cố Từ nhìn như đang nghe chuyện hài, trong đôi mắt đẹp dương như viết “Xứng đáng là con trai của em.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cũng không phải là Đại Hắc và Tiểu Hắc tự dọa mình, chủ yếu là bọn họ không ngờ rằng cái gọi là người máy của Nhan tiểu thư vẫn luôn tồn tại, mà điều đáng sợ nhất chính là sự thay đổi của Cố Từ.
Trong mắt của bọn họ Cố Từ là một người hoàn toàn bình thường, IQ cao, có thể vượt qua những sinh viên chuyên nghiệp để phụ đạo cho Nhan tiểu thư, mặc dù có vẻ như hoàn toàn không đánh lại hai anh em bọn họ, nhưng lại là trụ cột tinh thần trong nhà này.
Trụ cột tinh thần đã nói là có người máy, thực sự là một cú sốc lớn với bọn họ.
Nhan Lộ Thanh nghĩ phải nói gì đó để khuyên giải bọn họ, Cố Từ đã dẫn cô đến trước mặt hai anh em bọn họ, dứt khoát nói: “Các anh không bệnh.” Rồi sau đó lại nói: “Chuyện nghĩ không thông thì không cần nghĩ nữa đâu.”
Hai câu nói đã giải quyết xong, để lại hai anh em ngơ ngác nhìn nhau, rồi Cố Từ kéo Nhan Lộ Thanh về phòng mình ở tầng một, Makka Pakka cũng biết điều mà chuyển hướng quay lại tầng trên.
Nhan Lộ Thanh theo sau anh, vẫn rất bối rối: “Tại sao lại đến phòng anh?”
Tuy nhiên, Cố Từ vừa đóng cửa phòng rồi đột nhiên không nói lời nào mà bắt đầu cởi áo len để lộ ra tay áo ngắn bên trong, tốc độ cởi cũng quá nhanh, còn để lộ ra một phần eo trắng bóc.
Ánh mắt của Nhan Lộ Thanh thẳng tắp, nhìn chằm chằm cái eo nhỏ đó mà không hề chớp mắt lấy một cái, cho đến khi quần áo tự nhiên tuột xuống che phủ da thịt thì cô mới hoàn hồn lại.
“Anh đi tắm trước.” Sau khi nói xong thì Cố Từ đi vào phòng tắm.
Nhan Lộ Thanh ngẩn người gật đầu: “Ồ.”
Đồng thời, trong lòng cô vậy mà chỉ nghĩ đến việc: Cởi cũng đã cởi rồi, tại sao chỉ cởi một cái, không cởi hết toàn bộ ở trước mắt cô chứ??
Bị suy nghĩ bất ngờ của mình làm giật mình, Nhan Lộ Thanh lập tức lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, cảnh tượng vô tình nhìn thấy vừa rồi lại không thể thoát khỏi tâm trí.
Bình thường mặc dù vẫn luôn vừa chạm vừa ôm eo của anh, nhưng đều là khi ở trong túi ngủ, còn thật sự không ngờ rằng ở dưới ánh sáng tự nhiên, ở đó trong có vẻ lại… hấp dẫn như vậy.
Nhan Lộ Thanh từ eo của Cố Từ mà lướt lên lướt xuống, lại nghĩ đến xương bươm bướm sau lưng và hình dáng xương quai xanh đẹp đẽ của anh, còn có đôi chân dài của anh nữa… Đợi đến khi ý thức được mình đang làm gì, tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, Cố Từ đã tắm gần xong rồi.
“…” Vô lý!
Cô lại thèm như vậy á?
“Mày đang thèm cơ thể của anh ấy à?” Nhan Lộ Thanh tự tẩy não, lẩm bẩm tự nói: “Không! Mày như vậy là tình yêu đích thực! True love!”
Cố Từ vừa bước ra khỏi phòng tắm, tóc đã khô một nửa, đồ ngủ trên người buông thõng. Anh đi thẳng về phía cô, tiện tay bế cô lên khỏi ghế rồi đẩy cô lên giường, mở chăn đặt cô vào trong sau đó anh cũng chui vào.
Toàn bộ hành trình Nhan Lộ Thanh luôn nhìn chằm chằm từng cử động của anh, hai người mặt đối mặt nằm xuống, cô nhìn thấy yết hầu của Cố Từ đang trượt trên cổ, giọng nói lành lạnh truyền đến bên tai: “Anh buồn ngủ rồi, ngủ cùng anh một lúc đi.”
“…”
Ai có thể chịu được chuyện này chứ.
Không liên quan gì đến chủ nhà, đều là lỗi của cô vợ có diện mạo xinh đẹp.
Anh đưa tay ra ôm Nhan Lộ Thanh gần lại một chút, cô nhìn vào hàng mi đang khép chặt của Cố Từ, đưa tay chạm vào nó vài lần, nhỏ giọng nói: “Trả lời một câu trước khi ngủ nha.”
Anh không mở mắt: “Ừ.”
Nhan Lộ Thanh: “Từ công chúa là ai?”
“…”
Hàng mi giống như lông quạ khẽ động, nhưng vẫn chưa mở mắt.
Nhan Lộ Thanh dùng giọng điệu khoa trương và giả tạo: “Ôi trời, tên Từ công chúa có gì không hay chứ, tên dễ thương như vậy, đẹp như vậy, đương nhiên chỉ có chồng của em mới xứng đáng với cái tên đó rồi. Vậy chồng của em, cũng chính là Từ công chúa, rốt cuộc là ai vậy…”
Cố Từ mở mắt ra nhìn cô một cái, không mặn không nhạt mà trả lời: “Anh.”
Không có giọng điệu, chỉ một từ đơn giản, khi anh nói ra lại có mùi đặc biệt.
Nếu anh đã thích xưng hô như vậy thì anh chỉ có thể vừa làm chồng của cô vừa làm vợ của cô thôi.
Nhan Lộ Thanh vô cùng đắc chí mà nghĩ.
*
Bởi vì người máy thiểu năng trí tuệ bây giờ thật sự thiểu năng rồi, cho nên không ai biết tại sao nó lại làm ra chuyện đếm ngược, Cố Từ cũng bó tay.
Một tuần đã trôi qua kể từ ngày hôm đó, Makka Pakka vẫn không thể khôi phục lại trí nhớ, nhưng lại đột nhiên tìm được cách trở lại cương vị cũ, thế nên bây giờ nó lại trở thành một chế độ có thể bắt đầu nói chuyện với Nhan Lộ Thanh ở trong đầu bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều bởi vì nhìn thấy Cố Từ thì có xảy ra lỗi mã loạn, cho nên lần này Makka Pakka thông minh rồi, khi ở nhà sẽ dùng hình dạng người máy, khi nào ra ngoài mới thoát khỏi người máy.
Tuần này, sau khi bỏ trốn trở về thì lại quay lại trường học. Khi nhìn thấy Nhan Lộ Thanh, Bánh Quai Chèo Nhỏ đã hóa thân thành Điển Vi* mà gặng hỏi cô ngay tại chỗ, điệu bộ đó giống như hận không thể để cô ấy nhanh chóng viết những việc đã trải qua của Nhan Lộ Thanh và Cố Từ thành cuốn tự truyện hoặc là tiểu thuyết vậy.
(*Điển Vi (chữ Hán: 典韦(Dian Wei);?-197) là tướng phục vụ dưới quyền quân phiệt Tào Tháo thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.)
Trong thời gian này, Nhan Lộ Thanh còn có một ý tưởng bất ngờ đó là đăng lên vòng bạn bè, xem như là thông báo chính thức bên lề về chuyện bản thân đã thoát ế rồi, không chặn bất kỳ ai.
Nhan Lộ Thanh không đăng chữ kèm theo, chỉ có một tấm hình. Tấm hình mà cô đăng lên là tấm hình chụp chung khi đi chơi công viên giải trí, cô đeo chiếc băng đô kỵ sĩ, còn Cố Từ đeo một chiếc băng đô xinh đẹp làm bằng vải lụa trắng, tư thế của cô là đang dựa vào vai của Cố Từ. Nụ cười của cô rất tươi, công chúa vải lụa trắng chỉ hơi cong môi một chút thôi, nhưng bầu không khí giữa hai người mập mờ tươi đẹp đến mức gần như tràn ra cả màn hình.
Dùng lời nói của Bánh Quai Chèo Nhỏ để đánh giá thì chính là một người bề ngoài đẹp trai thực ra lại là phong cách mềm mại dễ thương, còn một người phong cách mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng, phong cách đặc biệt vô cùng rõ ràng.
Vốn dĩ xưa nay cô không có người bạn nào, người trong danh sách Wechat bất kể quan hệ gì cũng có, nhưng đều không phải là người sẽ thích bài đăng thể hiện tình cảm trong vòng bạn bè. Phần lớn lượt thích đều là những người bạn tốt mà cô mới thêm vào trong mấy tháng gần đây, ví như đàn anh đàn chị của câu lạc bộ mỹ thuật tạo hình, bạn học trong lớp và những người trong nhóm cấp ba.
Đại Hắc và Tiểu Hắc chắc là đã bàn với nhau xong rồi, mỗi người đã bình luận chín đóa hoa hồng, nhóm anh em buồn nôn.
Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng không bình luận kịp, cứ lưu hình ảnh lại rồi hỏi cô xem có thể gửi cho người khác xem không.
Khi bọn họ đi công viên giải trí đều bị người khác đăng bài viết trên trang đăng định kỳ về chuyên mục tình yêu, dùng lời của Bánh Quai Chèo Nhỏ để nói thì couple mà cô ấy đu đã trở nên nổi tiếng, cho nên Nhan Lộ Thanh đã không còn quan tâm đến một hai tấm hình như vậy từ lâu rồi.
Hai chị em Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên rất lâu rồi cũng không liên lạc với cô, nhưng lúc này vừa nhìn thấy tấm hình đó thì đã muốn mua nhà sống ở trong vòng bạn bè của cô, bắt đầu điên cuồng bình luận và đăng bài.
[Hạ Tuyết Thiên:!!!! Tui đã biết là cậu có thể làm được mà!! Aaaaaaa, tui và chị tui ship cp thì chưa từng BE bao giờ!!!]
[Hạ Vũ Thiên: Người đẹp thật tuyệt vời!]
[Hạ Tuyết Thiên: Mọi người có biết có bao nhiêu người theo đuổi Cố Từ không? Bạn học của lớp chúng tôi đều đã nhìn đến phát ngốc luôn rồi, thật đó. Mặc dù chị em tôi cũng không thích cậu ấy theo kiểu tình yêu khác giới, nhưng chúng tôi quả thật cảm thấy người có thể thu phục được Cố Từ còn đỉnh hơn cả chính con người Cố Từ.]
Sau khi Bánh Quai Chèo Nhỏ thấy động thái của chị em xinh đẹp thì nhiệt tình đề xuất Wechat của Nhan Lộ Thanh, sau đó cô ấy bèn gửi link diễn đàn của trường cho hai chị em họ, nói là thuận tiện cho bọn họ đu couple, sau đó phấn khích đến nổi không biết đang nói đến cái gì, ngón tay gõ chữ cũng liên tục nhắn không ngừng nghỉ.
Sau khi cô đăng xong cũng không nói với anh, Cố Từ cũng trực tiếp lưu tấm hình đó lại và đăng lên một lần. Sau khi trở về nhà Nhan Lộ Thanh mới lấy điện thoại của anh đọc bình luận.
Những người Cố Từ add Wechat hầu hết đều là bạn học, anh là người quanh năm không cập nhập vòng bạn bè, đột nhiên vừa đăng lên thì đã đăng ảnh như vậy, quá nhiều bất ngờ, trong bình luận của những người gọi là bạn học cùng lớp của anh đều đã nổ tung rồi.
[Mẹ nó! Cái thằng này, cái băng đô này xem ra là tình yêu đích thực rồi.]
[Không phải tôi đã nói, nếu ở trường trung học có ai dám để cậu đeo cái này, ít nhất cũng phải bị đánh gần tàn phế.]
[Bạn gái đẹp không? Đẹp đến mức cậu cam lòng chịu đeo cái đồ chơi này sao anh Từ?]
Tóm lại, đừng có hứng thú quá.
Ngày đăng tấm hình đó, Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, ảnh chụp màn hình cũng rất nhiều, cô cứ nhìn bình luận của mọi người thì sẽ muốn cười.
Bởi vì cô cảm thấy tựa như cô và Cố Từ đã được cả thế giới chúc phúc vậy.
*
Đến cuối tuần này, chữ số đếm ngược của Sói lần đầu tiên đã đến chữ số 9.
Nhan Lộ Thanh cũng chưa từng nằm mơ nữa, cũng không nằm mơ thấy những cơn ác mộng không rõ ràng. Đến ngày chủ nhật, cô và Cố Từ ngủ đến nửa đêm, vốn cô đang nằm trên người anh ngủ ngon lành, đột nhiên bị ôm chặt một cái, Nhan Lộ Thanh lập tức mơ màng mở to mắt.
Bởi vì hai người gần sát nhau, cô nghe được tiếng tim đập nhanh của Cố Từ, tiếng thở phì phò cũng hơi rõ ràng hơn bình thường. Nhan Lộ Thanh mắt nhắm mắt mở, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy? Gặp ác mộng à?”
Anh im lặng một lúc, không nói là phải hay là không phải, chỉ hỏi lại nói: “Dọa em tỉnh rồi à?”
“Nói chính xác thì không phải dọa.” Nhan Lộ Thanh đập vào cánh tay của anh: “Là bị ôm nên tỉnh.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Cố Từ cũng không buông lỏng, chỉ là sức lực bớt đi một chút.
Nhan Lộ Thanh thoải mái nằm trong lòng anh, mắt vẫn khép hờ hỏi: “Anh mơ thấy gì vậy?”
Cố Từ trầm giọng: “…Một bức tường.”
“Hả?” Nhan Lộ Thanh không hiểu: “Vậy có được xem là ác mộng không?”
“Có thể còn có một số việc đã quên rồi.”
“…”
Cũng phải, cô gặp phải ác mộng cũng không thể nhớ hết toàn bộ. Tay Nhan Lộ Thanh từ trong chăn đưa ra chạm vào tóc của anh, lại còn nắm vài lần, sau đó nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy em kể anh nghe một vài chuyện khác nha, để chuyển hướng một chút sự chú ý của anh.”
“Được.”
Để an ủi Từ công chúa đáng thương sau khi gặp ác mộng, thì chắc chắn phải dùng lời yêu thương sến súa ngọt ngào.
Bộ não ngu ngốc của Nhan Lộ Thanh cũng không nghĩ ra được lời yêu thương nào có sẵn, cô nghĩ rất lâu thì đã nghĩ đến cách xưng hô “Từ công chúa” mà hai người đã nói vào tuần trước.
“Lúc trước hình như anh chưa từng hỏi em, tại sao lại gọi anh là Từ công chúa nhỉ?”
Cố Từ khẽ cười: “Hỏi rồi để nghe em bịa ra một câu chuyện à?”
“…” Đệch, anh hiểu rõ em quá ha.
“Em không bịa chuyện, em đang nói sự thật.” Giọng nói của Nhan Lộ Thanh lại trầm xuống một chút: “Chỉ là có thể anh nghe xong sẽ cảm thấy mạch não của em không được bình thường lắm…”
Cố Từ ngắt lời cô: “Không đâu.”
Ban đầu trong lòng Nhan Lộ Thanh rất vui, không ngờ rằng nửa câu sau của anh cũng theo ngay sau đó: “Chuyện này anh đã quen từ lâu rồi.”
“…”
Tuy rằng đã bị cà khịa quen rồi, nhưng vẫn phải dỗ dành cô vợ đang bị cơn ác mộng dọa.
“Cảm giác lúc đầu của em, những trải nghiệm trước đó của anh rất giống giai đoạn mà công chúa trong tình tiết truyện cổ tích chịu giày vò.” Nhan Lộ Thanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, suy nghĩ một cách chậm chạp, nói chuyện cũng chậm: “Tuần trước em lại nghĩ, biết đâu không đơn giản là bởi vì cái này.”
“Còn có gì nữa?”
“Em muốn để cuộc đời của anh có thể có một kết cục tốt đẹp.”
“…”
Nhịp tim của Cố Từ đã sớm ổn định, anh ngẩn ra một vài giây rồi mới nói: “Kết cục tốt đẹp là gì?”
“Đường càng xấu thì càng tốt, đặc biệt là kết cục sẽ bị người mắng chửi “Kiểu truyện cổ tích này sao lại kết thúc như vậy”.”
Dù là nhạt nhẽo nhưng chỉ cần có thể hạnh phúc là được.
Da đầu của Nhan Lộ Thanh bị tê cứng vì những suy nghĩ trong lòng của mình, sau đó cô vùi sâu vào lòng anh: “Aaaaa không được rồi, quá sến súa, thật sến súa mà. Anh không sợ vậy chúng ta tiếp tục ngủ thôi, ngủ đi ngủ đi!”
Bởi vì bây giờ cô nói từng chữ tương đối chậm, ngay cả giọng nói cũng bị dính lại, nghe có vẻ rất dễ thương.
Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh bị thức tỉnh giữa chừng, nằm trong vòng tay của anh, dường như chưa đến hai phút đồng hồ đã lập tức ngủ lại rồi.
“Còn có chuyện càng sến súa hơn.”
Cố Từ dùng một tay sờ lên tóc của cô, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên giọng nói, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
“Có em ở trong kết cục này, mới là kết cục tốt đẹp của anh.”*Tác giả có lời muốn nói:
Thôi hai anh chị im đi, hai anh chị thật sự đủ rồi đó =皿=! (Tôi biết là các bạn cũng xem đủ rồi!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT