Editor: Đen

Beta: Cyane



Giọng nói Cố Từ vừa thấp lại vừa nhẹ, anh dùng tư thế này “khóa” chặt cô lại, lại cúi đầu nói chuyện bên tai cô. Cộng thêm nụ cười của anh, lực sát thương vô cùng lớn.

Ngón tay Nhan Lộ Thanh nắm chặt góc áo, sau khi bị dí sát vào tủ quần áo, bên tai cô như đang nổ pháo hoa, cả người bị dìm chết trong bầu không khí mập mờ.

Cô mơ hồ nghĩ, nếu như bàn tay vàng mà dùng trên người mình, vậy bong bóng màu hồng nhạt của cô chắc đang sắp nổ tung. Nhưng đến cả bản thân cô cũng không biết đầu óc mình đang suy nghĩ gì, bởi vì suy nghĩ này đến suy nghĩ khác thay đổi quá nhanh.

Sau khoảng chừng nửa phút, Nhan Lộ Thanh đang hỗn loạn cũng từ từ tỉnh táo lại, bắt đầu tập trung suy nghĩ về câu hỏi của Cố Từ.

Rốt cuộc Cố Từ có ý gì?

Đầu tiên là anh khẳng định nghe mình nói câu kia, vậy mới nói chính xác chữ “Vợ”.

Nhưng rõ ràng cô đã nói mình không nhớ rõ, sao giờ anh lại hỏi đột ngột vậy?

Chẳng lẽ anh biết cô không hề quên?

Không thể nào.

Ban ngày Cố Từ không nhắc đến chuyện này, sao giờ lại nhớ ra rồi hỏi cô?

Hơn nữa, hỏi thì cứ hỏi đi, tại sao lại dồn người ta vào như thế này mới hỏi???

“Có câu hỏi này thôi mà phải suy nghĩ lâu vậy.” Cố Từ lên tiếng một lần nữa, trong lời nói có phần hơi nghi ngờ: “Hình như tôi đâu có hỏi câu gì khó lắm đâu?”

“… Anh nói vợ à.” Nhan Lộ Thanh chớp mắt, mắt cô sáng lên, giả ngu nói: “Vợ không phải là một cách xưng hô à?”

“Là xưng hô.” Cố Từ nhìn cô: “Vậy ai xưng hô với ai?”

“…”

Nhan Lộ Thanh nghẹn họng.

Cố Từ tự trả lời câu hỏi của mình, anh nói: “Là chồng xưng hô với vợ, là bạn trai xưng hô với bạn gái.”

“…”

Hình như anh cố ý nhấn mạnh hai chữ chồng vợ, bạn trai bạn gái. Sau khi anh nói xong, Nhan Lộ Thanh không thể vứt bốn chữ đang lảng vảng trong đầu đi được.

“Cái anh nói chỉ là định nghĩa, nhưng từ ngữ có rất nhiều cách dùng, dẫn đến việc sẽ có hàm nghĩa khác nhau.” Nhan Lộ Thanh cố gắng tìm logic về, cô nuốt nước bọt: “Chữ vợ không phải chỉ có thể dùng như vậy…”

Cố Từ cười mỉm: “Vậy cô nói xem, còn dùng như thế nào.”

“Thì là, thật ra bây giờ đang có trào lưu thế này.” Nhan Lộ Thanh cụp mắt để không đối diện với anh, vậy nên cô suy nghĩ khá nhanh, cô nói: “Chỉ cần xinh đẹp, mình cảm thấy không tệ, cho dù có quen hay không, cho dù là nam hay nữ, sẽ không kìm lòng được mà kêu người ta một tiếng “Vợ”.”

“Tôi cũng không biết là mình đã gọi bao nhiêu người trên mạng là “Vợ” rồi.” Nhan Lộ Thanh nhìn có vẻ rất chân thành: “Anh hiểu không? Là kiểu vạn vật đều có thể là vợ mình ý.”

Nhan Lộ Thanh thấy anh không nói gì, cô càng nói càng hăng, chỉ vào Sói đang nằm úp sấp trong phòng khách: “Thậm chí nếu thích thì anh có thể gọi Sói là vợ.”

Sói: “?”

Cố Từ: “…??”

Ở chung cũng lâu, bây giờ Nhan Lộ Thanh cũng đã đoán được một chút suy nghĩ của Cố Từ về mình vào một lúc nào đó.

Như bây giờ thì chắc chắn đã cạn lời.

Nhưng anh nhanh chóng tìm ra sơ hở trong lời nói của cô.

“Cô nói trên mạng cô gọi rất nhiều người là “Vợ”.” Cố Từ nhìn qua có vẻ chỉ là tò mò: “Vậy trong hiện thực thì sao?”

Nhan Lộ Thanh sững sờ.

Trong hiện thực… Chỉ có một người.

Cô đang không biết dùng lời nói dối nào để qua được cửa ải này hay là chơi xấu không trả lời luôn, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tiểu Hắc.

Cậu ta đến gọi Cố Từ đi ăn cơm.

Từ hướng phòng bếp đi sang, chỉ có thể nhìn thấy Cố Từ chẳng hiểu sao lại chống tay lên tủ như thế, đến khi Tiểu Hắc đi đến gần mới thấy rõ… Trong tay Cố Từ đang “khóa” Nhan Lộ Thanh ở trong.

“Nhan tiểu thư… Cô về rồi à?” Đầu óc Tiểu Hắc suy diễn liên tục, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, ngơ ngác nói: “Đúng lúc ăn cơm luôn.”

Nhan Lộ Thanh thấy Tiểu Hắc như ánh sáng cứu rỗi đời cô.

Nhìn Cố Từ đang tự nhiên buông lỏng tay ra, sau đó cô chạy nhanh đến phòng ăn. Lúc đi qua người Tiểu Hắc, Nhan Lộ Thanh nói nhỏ:

“Tiểu Hắc, daddy yêu con.”

*

Thật ra chuyện này không còn nói đến nữa, mặc dù Nhan Lộ Thanh có thể tự an ủi mình là “Chỉ cần mình duy trì đúng thiết lập sẵn người say rượu không nhớ gì thì không có gì phải ngại cả”, nhưng ít nhiều trong lòng cũng khó chịu.

Dù sao cũng làm ra chuyện không bình thường như vậy.

Nhưng bây giờ Cố Từ vừa hỏi, cô cảm thấy nếu bây giờ có nói hết ra thì tâm trạng còn thoải mái hơn nhiều so với ban ngày.

Buổi tối, trong lúc Nhan Lộ Thanh tắm rửa, bởi vì bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống mà vui vẻ hát nhỏ, tiếng của Makka Pakka truyền đến.

“Cố Từ còn ba bốn ngày nữa là rời đi rồi!” Makka Pakka hưng phấn nói: “Maria có vui không?”

“…”

Nó dùng kiểu giọng này nói ra câu “Cố Từ còn ba bốn ngày nữa là đi rồi” thoải mái như vậy, Nhan Lộ Thanh đột nhiên có cảm giác khó chịu.

“Sao mày vui quá vậy?”

“?” Makka Pakka sửng sốt: “Maria, Cố Từ vừa xuất hiện là tôi không nhìn thấy cái gì hết, Cố Từ xuất hiện trong đầu cô là tôi lại phải nhìn một loạt mã loạn, giờ anh ấy đi rồi, tất nhiên tôi rất vui rồi!”

“À, cũng đúng.” Nhan Lộ Thanh cũng đã hiểu: “Làm gì có chiếc điện thoại nào thích bị chặn.”

Giờ không bị chặn nữa tất nhiên là phải vui rồi.

“Maria thì sao?” Giọng nói của nó có hơi khó hiểu: “Gần đây Maria trải qua khá nhiều chấn động tâm lý, đều có liên quan với Cố Từ, xen lẫn nhiều cảm xúc hối hận… Cố Từ đi rồi cô không vui sao?”

“…”

Bây giờ nhắc đến hai chữ Cố Từ, tâm trạng của cô rất phức tạp.

Nhưng cho dù tâm trạng của cô có là gì, nếu Cố Từ đi, chắc chắn sẽ không vui.

Cho dù đã bao lần đội quần trước mặt anh, cho dù từ trước tới nay chưa bao giờ thành công đọc được nội tâm của anh dù chỉ một lần… Nhưng trừ những thứ này ra, cô và Cố Từ cũng có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ.

Nghĩ đến đây, Nhan Lộ Thanh đột nhiên vui mừng. May mà lúc có anh thì bị chặn, hệ thống không thể nhìn thấy gì, nếu không thì ngượng chết.

Nhan Lộ Thanh cười: “Haizzz, chủ yếu là do anh ấy khiến người khác có cảm giác an toàn.”

“Cảm giác an toàn?” Makka Pakka cứ như có chút không phục: “Maria, cô có hệ thống, còn có tôi…”

“Đúng là có, nhưng không phải mày bị Cố Từ chặn à?”

”…”

“Cho nên mặc dù tao có mày, còn có bàn tay vàng gì đó, nhưng vẫn cảm thấy…”

“Anh ấy mang lại cảm giác an toàn hơn.” Nhan Lộ Thanh tiếp tục phóng dao: “Rất nhiều.”

“…”

Makka Pakka cạn lời, vội vàng logout.

Hôm sau là thứ hai, Nhan Lộ Thanh đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của mẹ Nhan, bà cứ nói về tiệc rượu lần trước đã nhắc đến bắt đầu lúc mấy giờ. Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra là mấy ngày trước Makka Pakka đã nói với mình là phải tham gia tiệc rượu.

Cô trả lời vài câu rồi cúp điện thoại, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Cố Từ.

Cả người cô có bàn tay vàng nhưng lại có cảm giác không an tâm.

Đây chính là địa điểm hệ thống chỉ định nhất định phải đi, lần trước hệ thống chỉ định núi Điệp Diệp. Nếu không có Cố Từ, cô đoán mình sẽ bị vạch trần ngay tại đó.

Cho nên mặc dù hôm qua cuộc nói chuyện của hai người kết thúc không mấy vui vẻ, Nhan Lộ Thanh hơi do dự, cuối cùng cũng mở miệng: “Cố Từ, anh còn nhớ hôm trước tôi nói với anh…”

“Nhớ.” Hiển nhiên là Cố Từ nghe thấy, trực tiếp hỏi: “Tiệc rượu lúc mấy giờ?”

Không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, Nhan Lộ Thanh sửng sốt vài giây rồi báo cáo thời gian.

Tiệc bắt đầu lúc một giờ chiều, không làm lỡ thời gian đi học buổi sáng của bọn họ, còn buổi chiều không còn cách nào khác, Nhan Lộ Thanh phải thông báo cho Bánh Quai Chèo Nhỏ để xin nghỉ giúp cô.

Nhưng không ngờ, buổi trưa sau khi cô và Cố Từ về nhà lại nhận được cuộc điện thoại của mẹ Nhan.

Bởi vì chủ nhân buổi tiệc nhà họ Lư xảy ra chuyện, nên buổi tiệc bị hủy bỏ.

?

Loại chỉ định này còn có thể hủy bỏ à?

Cố Từ ở bên cạnh, Nhan Lộ Thanh không thể liên lạc với Makka Pakka, cô tìm cớ về phòng trước, vừa vào cửa đã không chờ được mà liên lạc với nó: “Không phải mày nói hệ thống bắt tao phải tham gia tiệc rượu sao?”

Mặc dù Nhan Lộ Thanh cũng không biết đến tiệc rượu này để làm gì, nhưng cô càng không hiểu tại sao chuyện này lại có sự thay đổi lớn như vậy.

“Đúng, nó thật sự hiện như vậy mà.” Giọng nói của Makka Pakka cũng tràn đầy nghi ngờ: “Tại sao bây giờ lại thành ra thế này…”

“Được rồi, không sao.” Nhan Lộ Thanh nói: “Vậy mày kiểm tra thử hoặc đi hỏi đàn anh đàn chị của mày xem, tao cũng không hiểu hệ thống của mày làm việc thế nào, đến lúc biết lý do thì nói cho tao biết một tiếng, đi đi.”

Sau đó cô xuống tầng, tìm Cố Từ giải thích việc này.

Dù sao cũng lăn qua lăn lại một trận vô ích, Nhan Lộ Thanh cũng rất ngại ngùng: “Vậy chúng ta ở nhà ăn cơm đi.”

Cố Từ nhìn cô rồi gật đầu: “Được.”

*

Bữa cơm trưa nay khá yên tĩnh.

Tuy là ngày thường Cố Từ không nói nhiều lắm, nhưng hai người vẫn sẽ tương tác với nhau, công chúa nước Măng sẽ cho cô ăn ít măng.

Nhưng hôm nay lại không có.

Đến cả cái lá cũng không cho, đừng nói đến măng.

Đột nhiên thiêu thiếu, Nhan Lộ Thanh rất không quen.

Hôm nay Cố Từ ăn ít, ăn xong trước Nhan Lộ Thanh, anh đứng lên mở miệng nói: “Buổi chiều cô đi học trước đi, không cần chờ tôi.”

Nhan Lộ Thanh ngây người, cô ngẩng đầu nhìn kỹ mặt anh, phản ứng đầu tiên là: “Sao vậy, anh không khỏe hả?”

“Không phải không khỏe.” Nhìn thoáng qua, Cố Từ chỉ có hơi uể oải hơn lúc trên đường về một xíu, cuối cùng nói: “Rất buồn ngủ, lười đi.”

Mà sau khi anh xoay người ra khỏi phòng ăn, theo hướng đi là trở về phòng.

Trừ giọng điệu lạnh nhạt, còn lại thì đúng là dáng vẻ buồn ngủ, cô tin Cố Từ nói thật.

Chỉ là nhìn anh như vậy, Nhan Lộ Thanh như bị lây bệnh cũng bắt đầu buồn ngủ, cơm nước xong liền trở về phòng nằm ngả lên giường ngủ một giấc. Sau khi cô tỉnh lại, tiết học buổi chiều cũng đã xong một nửa rồi.

Nhan Lộ Thanh từ từ xoay người, lấy điện thoại, nhìn mấy tin nhắn Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi tới, mới chỉ vài phút trước.

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Cậu nói với tớ là cậu đi dự tiệc, sao không nói là đi cùng vị kia nhà cậu?]

[Bánh Quai Chèo Nhỏ: [Hình ảnh] [Hình ảnh]]

Hình ảnh là lịch sử trò chuyện, từ nhóm đại học T.

Đầu tiên là nửa tiếng trước.

[Học đến khi thế giới diệt vong: Tôi phát hiện, con người mà quá xuất chúng cũng không được.]

[Đồng xanh cỏ mọc um tùm: Sao lại nói vậy?]

[Học đến khi thế giới diệt vong: Giáo sư Ngô dạy môn chuyên ngành của chúng tôi rất thích cho chúng tôi vào phòng thí nghiệm, không phải là phòng thí nghiệm chính thức, chỉ là phòng dùng để giảng dạy.]

[Học đến khi thế giới diệt vong: Trong lòng chúng tôi thấy cũng ổn, đại mỹ nhân Cố Từ đã hai lần làm trợ lý của ông ấy, hôm nay Cố Từ không đến lớp, giáo sư Ngô không có trợ lý nhanh chóng phát hiện ra cậu ấy cúp học đó, ha ha ha ha ha.]

Sau đó là tám phút trước.

[Đồng xanh cỏ mọc um tùm: Vừa nãy mới nói chuyện với đám bạn cạnh trường, cô ấy nói là tiết vừa rồi, hàng trăm giáo viên đột nhiên điểm danh từng người một, quan trọng là em gái nhỏ xinh đẹp cũng không đi học.]

[Học đến khi thế giới diệt vong:? Gì vậy, đại mỹ nhân và em gái nhỏ xinh đẹp đều không đi học à? Nhớ mang máng trong nhóm cũng đã nói rằng hai người này hình như còn ở chung một nhà.]

[Học không ngừng nghỉ: Đù, đột nhiên đu được rồi à? Đường nát rồi còn đu được sao?]

[Học đến khi thế giới diệt vong: kdlkdl! kswlkswl!]

Nhan Lộ Thanh tiện thế trả lời Bánh Quai Chèo Nhỏ, vừa kinh ngạc vừa ngồi dậy khỏi giường. Cô cảm thán sự tồn tại của nhóm thật sự thần kỳ, thì ra học bá cũng có tình cảm, học bá cũng biết yêu, học bá cũng sẽ đi buôn chuyện.

Lúc Nhan Lộ Thanh xuống phòng khách, không có ai cả.

Cô ngủ gần ba tiếng, Cố Từ phải buồn ngủ đến mức nào mà bây giờ còn chưa dậy.

Sau đó cô ngồi lên ghế salon, mở tivi, xem một bộ phim ròng rã một tiếng đồng hồ, nhưng lại không hề tập trung.

Cố Từ vẫn không có động tĩnh gì.

Nhan Lộ Thanh nhớ bữa trưa Cố Từ ăn rất ít, lập tức tập trung suy nghĩ, ví dụ như đang ngủ tự dưng xỉu ngang, ví dụ như khó chịu phát sốt dẫn tới đầu óc ngu ngơ… Cô không rối rắm quá lâu, lập tức đứng dậy đi đến trước cửa phòng Cố Từ.

Cô gõ cửa hai lần, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra.

Cố Từ không kéo hết rèm cửa sổ, còn chừa lại một ít ánh mặt trời, vậy mà chỉ một chút ánh sáng ấy lại làm sáng cả căn phòng.

Vốn dĩ anh nằm thẳng, nhưng hình như không ngủ, trong chớp mắt đã biết là cô vào, rồi chống nửa người ngồi dậy.

Trước khi Nhan Lộ Thanh thấy rõ mặt anh, đã nghe giọng anh trước.

“Tại sao không đi học?”

Cách nói chuyện không khác bình thường là bao, có hơi khàn giọng, như mới tỉnh ngủ.

Trong lòng Nhan Lộ Thanh thả lỏng, nói đùa: “Trong nhà có học bá không đi học mà ở nhà ngủ, tôi cũng bắt chước theo.”

“À.” Giọng nói của Cố Từ có ý cười: “Vậy do lỗi của tôi à?”

“Ừm.” Nhan Lộ Thanh mặt dày trả lời, đóng cửa lại đi về phía anh, cô vừa đi vừa nói thật: “Thật ra tôi ngủ hơi lâu, tỉnh dậy thì tiết đầu cũng đã xong hơn nửa rồi, không muốn đi qua đi lại.”

“Còn anh thì sao?” Cô đi tới bên mép giường rồi đứng đó: “Tôi thấy anh ngủ lâu quá, sợ anh…”

Nói được nửa câu, Nhan Lộ Thanh thấy rõ mặt anh, bỗng nhiên dừng lại.

So với lúc ăn trưa, sắc mặt của Cố Từ kém hơn gấp hai ba lần.

Vốn dĩ anh đã trắng, nhưng bây giờ sắc mặt và môi nói bốn chữ “trắng bệch như giấy” cũng không ngoa, bệnh làm nổi bật con ngươi đen kịt của anh, vầng trán đổ từng giọt mồ hôi li ti.

Dáng vẻ ấy như trùng khớp với một lần nào đó trong trí nhớ.

Nhan Lộ Thanh chưa kịp nhớ lại, cô mở to hai mắt: “Cố Từ… Anh sao vậy? Anh bị bệnh à?”

Biểu cảm của cô hoảng sợ mà lo lắng, âm cuối giương cao, không tự chủ có hơi run rẩy.

Cố Từ không muốn thấy cô thế này.

Từ trước đến nay anh không phải loại người có bị thương nhẹ, cũng phải vạch ra cho người ta thấy mình đã chảy bao nhiêu máu.

Nhưng đối mặt với Nhan Lộ Thanh bây giờ, giống như đối mặt với một thứ mình yêu thích, lại như một đầu gỗ đặc.

Đầu gỗ đặc duỗi chân đi tới, thế nào cũng phải làm gì đấy.

Cố Từ không trả lời luôn mà lại nói một câu như không hề liên quan: “Giúp tôi một việc.”

Nhan Lộ Thanh sững sờ: “Hả?”

“Giúp tôi lấy một chai rượu.”

Nhan Lộ Thanh theo bản năng muốn xoay người đi lấy, đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cùng anh tham gia nhiều bữa tiệc như vậy, Cố Từ đã uống rượu bao giờ đâu?

Huống chi bây giờ lại chủ động muốn uống.

Nhan Lộ Thanh mím môi: “… Sao tự nhiên lại muốn uống rượu?”

Cố Từ im lặng ba giây, đột nhiên nói: “Hôm đầu tiên tôi đến đây, đã nói với cô rằng tôi cảm thấy mình bị tiêm thuốc, nhớ không?”

Nhan Lộ Thanh nhớ lại.

Cô còn tìm được trong trí nhớ của nguyên chủ cảnh cô ta kêu Đại Hắc tiêm thuốc cho anh.

Cô chần chừ nói: “Anh bây giờ thế này, còn mấy lần sắc mặt anh không được tốt, là do…”

Cố Từ nhìn cô, trực tiếp trả lời: “Đúng.”

Nhan Lộ Thanh lo lắng đứng dậy: “Nó là thuốc gì?”

“Nói đơn giản thì nó là một liều thuốc gây ảo giác, ảo giác là đau đớn.” Cố Từ nói: “Cảm giác đau khá chân thực.”

“… Đau ở đâu?”

“Giống như…” Cố Từ vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Phía trên sạch sẽ, hoa văn nhợt nhạt. Anh lấy một ngón tay khác chỉ vào đầu ngón tay đi dọc xuống: “Hiện tại tôi cảm thấy như là bắt đầu từ đây có một thanh dao cắt từng tấc từng tấc ngón tay của tôi, cắt nát, hơn nữa như còn có người dùng kéo, cắt…”

Anh không nói nữa.

Bởi vì khi vô tình liếc mắt lên, chạm phải ánh mắt của Nhan Lộ Thanh. Ánh mắt cô vừa khiếp sợ lại vừa đau lòng, tất cả đều viết lên trên mặt, đáy mắt đã có một lớp sương sáng bóng, mắt trợn tròn xoe, như động vật nhỏ bị bắt nạt.

Cố Từ bị dáng vẻ này của cô chọc buồn cười, rõ ràng anh mới là người chịu đau mà.

Nhan Lộ Thanh im lặng rất lâu, cô yên lặng ngồi bên mép giường anh, lại nhỏ giọng nói: “Đau cỡ nào?”

Cố Từ suy nghĩ một chút, ăn ngay nói thật: “Ban đầu, chỉ xuất hiện trong nháy mắt, không thể biết rõ sự đau đớn đấy là ảo giác, hay đôi mắt nhìn thấy làn da không hề bị thương mới là ảo giác.”

“…”

Nhan Lộ Thanh đột nhiên nhớ tới lúc hai người ở trong hốc cây, cô ngạc nhiên nghi ngờ phát hiện Cố Từ như không biết đau, anh làm như thuận miệng nói một câu.

Đau đớn đều có thể dần dần chịu đựng.

Trái tim trở nên rất buồn, một nhịp đập lại thêm một lần đau.

Nhan Lộ Thanh lại hỏi: “Sao vừa nãy anh lại muốn tôi lấy rượu?”

“Muốn làm giảm cảm quan, còn muốn đánh trống lảng.” Cố Từ cười với cô: “Rượu có hiệu quả khá nhanh.”

Đáy mắt Cố Từ xuất hiện tơ máu đỏ hồng, mồ hôi chảy xuống thái dương. Tất cả những thứ này đều là vì đau nên xuất hiện ra, nhưng biểu cảm của anh lại như không bị gì, nụ cười và khóe mắt cong cong đều có vẻ rất bình thường.

Thật giống như đầu và người anh đã bị chẻ ra.

“Không có cách nào khác sao?” Nhan Lộ Thanh nghĩ không ra, có hơi sốt ruột: “Chắc chắn là có chứ, anh đừng uống rượu nữa, buổi trưa anh không ăn nhiều cơm, dạ dày của anh còn nghiêm trọng hơn tôi nhiều, uống xong chẳng lẽ không phải lại đau thêm chỗ khác à…”

Nhan Lộ Thanh còn muốn nói thêm, Cố Từ lại đột nhiên lên tiếng cắt ngang.

“Không uống cũng được.”

Nhan Lộ Thanh hơi bất ngờ, tay đột nhiên bị nắm chặt, sau đó cô bị kéo về phía anh, sau đó cả người bị ôm lấy.

Cô cảm thấy vòng tay của Cố Từ đang đặt trên eo mình, khuôn mặt đặt trên bả vai, hơi thở khi nói chuyện phả vào cổ cô, như làm nũng mà khe khẽ nói: “Nhưng phải để cho tôi ôm một lúc.”

Rõ ràng là anh đã hành động, nhưng vẫn muốn hỏi một câu.

“Được không chủ nhà?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play