Bọn họ đang đi dạo đến hậu hoa viên trong cung điện gấu trúc. Có một cơn gió thổi qua, chóp mũi vua Nhan lại không ngửi thấy mùi hoa mà chỉ có một loại hương thơm đặc biệt tươi mát, mê hoặc gấu trúc.
Vua Nhan nhìn người trước mặt, ngây ngẩn cả người.
Công chúa thực sự hỏi nàng… có thích chàng không?
Chỉ nhìn bức chân dung chỉ vẽ ra vài phần đẹp của chàng, Gấu Trúc Nhan đã không thể rời bước, móc tiền tiêu vặt mấy tháng để mua bức tranh kia và treo cho đến bây giờ.
Làm sao có thể không thích chứ?
Vua Nhan dùng ánh mắt miêu tả đường nét công chúa một lần nữa, lại kết hợp khí chất và câu chuyện của chàng, chân thành tự hỏi: Ngày thường chàng không soi gương à? Tại sao có thể hỏi được câu hỏi như vậy nhỉ?
Nhưng trong lòng Nhan Lộ Thanh vô cùng hiểu rõ, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nàng biết chắc chắn nếu thích cũng không phải là có thể tùy tiện nói ra được. Nếu nói thích với một công chúa mới gặp một ngày, chẳng phải thể hiện vua của một nước là nàng đây rất dở hơi ư?
Nàng không nói chuyện một lúc lâu. Dường như nhìn ra sự rối rắm của nàng, Cố Từ mở miệng nói: “Nếu khó như vậy, bệ hạ cũng không cần lập tức trả lời, chờ đến khi người nghĩ kỹ, nói cho ta biết cũng chưa muộn.”
Chàng vẫn cười dịu dàng đẹp mắt, nhưng khóe mắt lại hơi cụp xuống, có chút gì đó cô đơn hơn, chỉ có vậy thôi mà khiến trái tim gấu trúc đau nhói và ngứa ngáy. Vua Nhan vô thức bị bắt bí, nếu không phải từ nhỏ đã từng được vua bắt buộc huấn luyện quản lý biểu cảm trên mặt, đoán chừng lời tỏ tình đã buột miệng thốt ra rồi.
Nhan Lộ Thanh không biết nên trả lời như thế nào, vậy thì không trả lời, dù sao gấu trúc nào cũng đều như vậy.
Nàng ổn định tinh thần một chút, nghĩ đến chủ đề ban đầu của mình bị chàng cắt đứt chưa nói hết, chính là muốn giúp đám đại thần kia hỏi chuyện liên hôn. Tuy rằng không quá vui vẻ, nhưng đây là nhiệm vụ nàng phải làm với tư cách là vua của một nước. Vua Nhan hắng giọng, một lần nữa nói: “Vừa rồi là bổn quân muốn hỏi chàng… Những đề nghị của các đại thần kia, chàng đồng ý cân nhắc không?”
“Xin lỗi.” Nụ cười trên mặt Cố Từ nhạt đi, chỉ còn lại một đường cong nhẹ trên môi. Giọng nói của chàng dường như không còn trêu chọc như vừa rồi, trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Ta không có ý với bọn họ.”
Vua Nhan hơi sửng sốt.
Trải qua một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, cùng với tin đồn có hạn, trong mắt nàng, công chúa là một người vô cùng dịu dàng, cho dù từ chối cũng sẽ là kiểu tìm một ít lý do duy trì thể diện cho nhau. Nàng thay mặt đại thần hỏi, trước mặt vua một nước là nàng mà chàng lại dứt khoát từ chối như vậy.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy kỳ quái, nhưng lại tò mò, nhất thời kích động, theo lời chàng hỏi tiếp: “Vậy chàng có ý với ai?”
Vừa nói ra, nàng mới nhận ra mình không chỉ không tự xưng là “bổn quân”, cũng hỏi vô cùng vượt quá giới hạn.
Đây là chuyện riêng tư, quả thực giống như mạo phạm công chúa vậy, Gấu Trúc Nhan nhất thời xấu hổ đến nỗi lỗ tai giật giật.
Nhưng nàng không ngờ chính là, người trước mặt lại hồn nhiên không cảm thấy bị mạo phạm. Nghe thấy vấn đề này, ngược lại công chúa lại giống như khôi phục tâm trạng tốt, hơi mỉm cười với nàng: “Chờ bệ hạ suy nghĩ kỹ câu hỏi trước đó, ta sẽ cho người biết đáp án.”
“Trước đó…”
Nhan Lộ Thanh phản xạ có điều kiện muốn hỏi, nhưng sau khi thốt ra hai chữ, rất nhanh đã nghĩ tới ý của chàng là gì.
Câu hỏi đó là “Bệ hạ có thích ta không?”.
…
Cung điện gấu trúc không lớn, tuy rằng Nhan Lộ Thanh muốn dẫn công chúa đi dạo một lần, nhưng nàng cũng nhớ rõ mình được dạy là không được dẫn người ngoài ra vào tẩm cung.
Người của nước Măng chắc chắn là người ngoài.
Vì cuộc trò chuyện đột nhiên thành tỏ tình với công chúa, vua Nhan hoàn toàn buông bỏ lễ nghĩa tự xưng là bổn quân, nói chuyện trở nên vô cùng tùy ý ở trước mặt Cố Từ. Nàng giống như đang hiến bảo vật mà dẫn theo công chúa đi dạo xung quanh, lúc đi gần tới tẩm điện của mình, nàng thở dài: “Thật đáng tiếc… Thật ra tẩm điện tu sửa rất đẹp, nhưng không có cách dẫn chàng vào xem.”
Bởi vì gấu trúc lười biếng, lại chú trọng ăn uống vui chơi, đương nhiên tẩm cung là nơi tiêu tiền nhiều nhất, bên trong có rất nhiều thiết kế logo gấu trúc khổng lồ đáng yêu đẹp mắt.
Cố Từ đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vì sao?”
Lý do của loại chuyện này không phải rất rõ ràng à? Sao công chúa lại không biết chứ?
Vua Nhan nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật giải thích: “Bởi vì nơi này quy định ngoại trừ vua, cũng chỉ có nha hoàn ma ma hầu hạ, còn có hậu cung của vua mới có thể đi vào.”
Nghe vậy, mặt mày Cố Từ cong lên: “Nếu như vậy thì cũng không phải hoàn toàn không có cách để đi vào.”
Vua Nhan khiếp sợ trừng to đôi mắt tròn xoe, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Cố Từ trong chốc lát. Nàng hơi nhón chân, đưa tay lên miệng làm động tác thì thầm rồi ngạc nhiên nói: “Chàng muốn giả làm nha hoàn của ta hả? Nhưng chàng quá cao, y phục nha hoàn không vừa người!”
“…”
Biểu cảm Cố Từ hơi trì trệ.
Không biết vì sao, vua Nhan cảm thấy nàng cảm nhận được cảm xúc giống như câm nín từ trên người công chúa.
Một lúc lâu sau chàng mới khôi phục như thường, nhìn nàng một lần nữa, nói: “Bệ hạ, ta không có đam mê như vậy.”
Trong lòng vua Nhan thất vọng nói không nên lời, trông mong nhìn mặt mỹ nhân, trong lòng nghĩ: Cho dù chàng có loại sở thích này cũng không sao, ta còn hy vọng chàng có thể có.
Nhưng nàng vẫn rất nghiêm túc hỏi: “Vậy chàng vừa nói là cách nào?”
Công chúa bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, trong mắt giống như có rất nhiều cảm xúc, trong lời nói dường như còn có thở dài như có như không.
“Không vội, sau này sẽ nói cho người biết.”
*
Sau khi vua Nhan trở về, lần lượt lấy tấu chương ra phê duyệt lại lần nữa. Sáng ngày thứ ba lâm triều, vua truyền đạt ý tứ của công chúa với các đại thần: Không có ý hòa thân với bọn họ.
Tuy rằng có chút có lỗi với đại thần, nhưng đây quả thật là một trong những lần lâm triều vui vẻ nhất của nàng, chuyện này cũng là tin tức vui vẻ nhất mà nàng tuyên bố.
Các đại thần lắc đầu thở dài trong chốc lát, kêu to không chút duyên dáng, nhưng cũng không nói gì nữa, cũng không muốn thử lại…
Bản chất của gấu trúc là như vậy, bao gồm cả việc theo đuổi giữa chủng tộc với nhau cũng giống vậy, chỉ cần bày tỏ một lần mà bên kia không chấp nhận là gấu trúc sẽ bỏ cuộc ngay tại chỗ.
Nếu không chiếm được, vậy thì cũng không cần. Không bao giờ ép buộc, bởi vì lười ép buộc.
Tảng đá lớn trong lòng vua Nhan biến mất.
Sau đó, hầu như ngày nào nàng cũng đi tìm công chúa Từ. Mấy ngày đầu còn có thể rụt rè, còn có thể nghĩ nàng là vua của một nước, luôn đi tìm chàng, có phải là mất mặt lắm hay không?
Tiểu Mã ở ngay bên cạnh châm lửa thổi gió: “Có gì đâu bệ hạ! Tiểu Ma nói cho ta biết, mỗi lần người đi tìm công chúa, tâm trạng chàng ấy đều rất tốt!”
Vua Nhan suy nghĩ hồi lâu: “… Tiểu Ma là ai?”
Bởi vì nha hoàn trong cung quá ít, mỗi một người nhậm chức và từ chức nàng đều nhớ rõ, nhưng quả thật không có cái tên như vậy.
Tiểu Mã cười hì hì nói: “Ai da, quên nói với người, gần đây nô tì đã kết bạn làm chị em tốt với nha hoàn nhóm sứ giả bên nước Măng. Tính cách chúng nô tì tương tự, ngay cả tên cũng rất giống nhau: Nô tì tên là Tiểu Mã, nàng ấy tên là Tiểu Ma… chính là Ma trong Ma Hoa* kia!”
(*Bánh Quai Chèo)
Sau đó Tiểu Mã lại phấn khích kể cho Nhan Lộ Thanh rất nhiều chuyện thú vị nghe được từ chỗ Tiểu Ma. Trong đó không thiếu những điều khiến tâm trạng nàng vui vẻ, ví dụ như: “Khi còn bé, công chúa Từ đã vô cùng hứng thú với loài gấu trúc này”, “Tiểu Ma phát hiện ở trong phòng công chúa có tranh chân dung gấu trúc”, “Công chúa lớn tới bây giờ cũng chưa từng có nha hoàn thông phòng, chưa từng có quan hệ thân thiết với nữ nhân nước Măng nào, vua nước Măng hỏi ý nguyện hôn phối của chàng, chàng cũng tỏ vẻ không sốt ruột”…
Ngoại trừ đời tư, còn có thông tin toàn diện của Cố Từ, ví dụ như: “Bởi vì từ nhỏ sức khỏe không tốt, tuy rằng bên ngoài nhìn không ra nhưng thật ra võ công của công chúa rất tốt”, “Ở nước Măng, nếu vua có chuyện gì đắn đo là sẽ tìm công chúa tham mưu”, “Độ yêu thích quốc dân của công chúa cao hơn nhiều so với nhà vua, chân dung có thể được bán đấu giá”…
Nhan Lộ Thanh cảm thấy nếu chính miệng nàng hỏi Cố Từ chuyện của chàng, chàng cũng sẽ nói cho nàng, chẳng qua không có khả năng sẽ nói chi tiết và khoa trương giống như Tiểu Mã như vậy.
Nhưng nàng phát hiện, dường như nàng thích nghe phiên bản cường điệu hơn.
Từ trong miệng người khác nghe được chuyện của chàng, nghe người khác khen chàng xuất sắc bao nhiêu, dĩ nhiên cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Ngày tháng trôi qua, qua sinh nhật của vua Gấu Trúc hơn nửa tháng. Một ngày nào đó, vua Nhan vẫn như thường lệ, miễn cưỡng tham gia buổi lâm triều sớm chả có mấy người tỉnh ngủ, sau đó đi tới ngự thư phòng.
Vua Nhan hát khẽ đến cửa ngự thư phòng, thấy trên bàn không có tấu chương, vốn định chấm công xong là đi, nhưng không ngờ vừa xoay người thấy được Phong Minh cũng đến lâm triều.
Từ sau khi nhóm sứ giả của nước Măng tới, Phong Minh là nhân vật chủ chốt tiếp đãi sứ giả, mà có một mình hắn, dù sao cũng không có gấu trúc nào khác có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.
Không chỉ phải tiếp đãi, Phong Minh còn phải cùng sứ giả đàm phán không ít việc. Nhan Lộ Thanh biết chuyện này, nhưng nàng lười hỏi nội dung cụ thể… Nàng sợ nàng hỏi xong, công việc sau này Phong Minh đều gọi nàng.
Chính vì vậy, Phong Minh vô cùng bận rộn, đã rất lâu không có tấu chương thúc giục bảo nàng kết hôn, hoặc là sau khi lâm triều đến ngự thư phòng giáo dục nàng.
Phong Minh hành lễ đơn giản với nàng, sau đó vẫn dùng khuôn mặt không chút thay đổi kia nhìn nàng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Gần đây bệ hạ chơi với công chúa có vui không?”
“…”
Vua Nhan hiếm khi động não, chậm rãi bắt đầu phân tích nếu nàng nói vui hay không vui thì Phong Minh sẽ hỏi nàng cái gì.
Nhưng còn chưa phân tích xong, Phong Minh lại tiếp tục hỏi: “Người không cần nhiều lời, thần nhìn thấy hết. Mấy ngày gần đây thời gian người ở một mình với công chúa càng ngày càng nhiều, mỗi ngày tăng lên, có thể thấy được tình cảm của hai người không tầm thường.”
“…!”
Trước kia bị Phong Minh nói chuyện của nàng với người khác phái, dáng vẻ của vua đều là tức giận, lúc này bị vạch trần lại giống như bị sự xấu hổ bao phủ, hai má nổi lên màu hồng nhạt. Nàng thậm chí còn bắt đầu lắp bắp và cứng rắn chuyển chủ đề: “Ngươi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
“Không phải thần đang nói à?” Phong Minh nói: “Nếu tình cảm không tầm thường, bệ hạ có từng nghĩ tới chuyện hòa thân mà thần từng đề nghị chưa?”
Lỗ tai trên đỉnh đầu vua Nhan xuất hiện.
Nàng khó có thể tin Phong Minh lại nói chuyện này dễ dàng như vậy, đây chính là đại sự chung thân của nàng! Là chung thân đại sự của công chúa Từ!
Nhưng vừa trách cứ như vậy, trong đầu Nhan Lộ Thanh lại hiện lên rất nhiều hình ảnh nàng ở chung với công chúa.
Lúc chàng dạy nàng dệt vòng hoa, sau đó đeo cho nàng, lúc chàng dựa vào cây dùng lá liễu thổi giai điệu nhỏ cho nàng, lúc dẫn nàng ném đá trên mặt hồ.
Dáng vẻ chàng nói chuyện với nàng, dáng vẻ cười với nàng, dáng vẻ mặt mày cong cong, dáng vẻ gọi nàng là bệ hạ… Mỗi khung hình, mỗi bức tranh đều rõ ràng như vừa trải qua.
Vua Nhan cảm thấy, nếu Phong Minh đã nhìn thấu tám chín phần, vậy có vẻ nàng cũng không cần phải nói dối nữa.
Nàng cụp mắt, nhìn vào bàn, nhẹ nhàng nói: “Ta thích công chúa.”
“…” Tuy rằng ý đồ của công chúa đã vô cùng rõ ràng từ lâu, nhưng Phong Minh vẫn cảm thấy bệ hạ vĩnh viễn không có khả năng chủ động lý giải những chuyện này, hắn không ngờ nàng lại dứt khoát thừa nhận như vậy.
Đây là lần đầu tiên Phong Minh nói không nên lời trước mặt nhà vua.
Trong ngự thư phòng nhất thời không có một tiếng động.
Một lát sau, vua Nhan lại nói: “Nhưng mà, tuy rằng thích chàng ấy, nhưng hòa thân mà ngươi nói vẫn không được.”
Phong Minh tỉnh táo lại: “Tại sao không được?”
Vua Nhan ngẩng đầu, kỳ quái nhìn hắn: “Bởi vì ta là vua, nước không thể một ngày không có vua…”
“Người đã lo lắng quá nhiều rồi.” Phong Minh không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời nàng, nói vô cùng thành khẩn: “Có lẽ các nước khác quả thật không thể, nhưng nước Gấu Trúc có thể không có vua.”
Vua Gấu Trúc: “…”
Buồn cười thật ấy!
Còn ra thể thống gì nữa!
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Vua Nhan muốn trách cứ Phong Minh, âm thanh đến bên miệng lại không phát ra được, nàng không thể nghĩ được nàng có quan điểm có lý gì có thể phản bác hắn.
Đúng là nước Gấu Trúc không cần vua… Tuy rằng bởi vì diện mạo nàng đáng yêu, được người dân yêu thích, lấy bản thể của nàng làm ra đồ vật treo vô cùng bán chạy. Nhưng bản chất, chức vua này của nàng là một vị vua phế vật dẫn theo một đám con dân phế vật cùng nhau phế vật mà thôi.
Mặc dù là vậy, Nhan Lộ Thanh vẫn rất không phục mà mở miệng: “Nhưng mà…”
Không đợi nàng nói, ngược lại Phong Minh lui trước một bước: “Cũng không nhất thiết một hai ngài phải hòa thân gả đi xa.”
“Hả?”
“Lần này thần đến đây, còn có một chuyện quan trọng hơn phải bẩm báo.” Phong Minh nói: “Sứ giả nước Măng đến nước ta một tháng, trước mắt hành trình đã qua hơn phân nửa, ít ngày nữa là phải khởi hành rời đi.”
Nghe thấy hai từ “rời đi”, Nhan Lộ Thanh giống như đột nhiên bị đánh thức, cả người ngẩn ra.
Gần đây nàng sống quá vui vẻ, thậm chí cũng không tính sinh nhật mình đã qua bao nhiêu ngày, chỉ cảm thấy lâm triều xong lập tức đi gặp công chúa thật vui vẻ, ở bên cạnh chàng thật vui vẻ.
Nàng chưa từng nghĩ tới… Chàng từ xa đến, chung quy vẫn phải trở về.
Không cho nàng thời gian phản ứng, Phong Minh lại nói: “Thần lật xem sử sách, phát hiện trên đó từng ghi lại một chuyến thăm của nước Măng mấy chục năm trước.”
Vua Nhan sững sờ hỏi: “… Sau đó thì sao?”
“Theo sử sách ghi lại, lúc đó sứ giả nước Măng đến nước Gấu Trúc hơn một tháng, cùng vua Gấu Trúc nói chuyện rất vui vẻ. Trước khi đi, vua Gấu Trúc đi cùng sứ giả nước Măng đến biên giới, dưới lời mời của nhóm sứ giả, lại đến nước Măng thăm hỏi… Đây là một lần giao lưu hữu nghị giữa nước Gấu Trúc và nước Măng.”
Phong Minh lấy tấu chương từ trong tay áo ra, đặt ở trước mặt Nhan Lộ Thanh: “Thần cho rằng, người nên tiếp tục giao lưu hữu nghị như trong sử sách đã ghi lại, theo đoàn sứ giả đến nước Măng, tăng thêm tình hữu nghị giữa hai nước.”
Tâm trạng vua Nhan vừa biến thành tro bụi liền đột nhiên sáng ngời.
Nàng cầm lấy bút màu, ở trên tấu chương phê một chữ: “Duyệt.”
*
Gấu trúc vốn lười biếng, từ khi vua Nhan sinh ra tới nay, ngoại trừ lúc chưa tới mười tuổi theo Phong Minh đi qua nước Măng một chuyến, sau đó không còn bước ra biên giới một bước, thậm chí ngay cả cửa thành cũng chưa từng ra.
Vào giữa tháng 9, nàng xuất phát cùng với xe ngựa của nước Măng, trải qua lần thứ hai rời khỏi cổng thành trong đời gấu trúc.
Lần này lên đường, toàn bộ người hầu hạ bên cạnh vua Nhan đều đi theo. Cũng may vốn không có bao nhiêu, cộng lại ở cùng một chỗ cũng không tính là rườm rà. Bọn họ đi cùng một chiếc xe ngựa với sứ giả nước Măng, vua Nhan ngồi một chiếc xe ngựa khác với công chúa Từ.
Nước Măng không hổ là cường quốc, chất lượng xe ngựa trông mạnh hơn vài cấp bậc so với nước Gấu Trúc, bên trong còn tản ra mùi trúc thơm ngát, màu sắc cũng xanh biếc thanh nhã, vô cùng đẹp mắt.
Mà khí chất của công chúa Từ cũng tương đối thích hợp với hoàn cảnh như vậy. Nhan Lộ Thanh vừa uống rượu ủ bằng lá trúc, vừa liếc mắt ngắm mỹ nhân bên cạnh, thật vừa ý.
Nàng say sưa híp mắt lại: “Rượu này được ủ như thế nào vậy? Ngon thật.”
“Bệ hạ muốn học?” Cố Từ cười: “Ta có thể dạy cho người, nhưng hơi phức tạp.”
“…” Vua Nhan lắc lư đầu, đột nhiên phản ứng lại, mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Đây là chàng ủ à?”
“Đúng vậy.”
Biểu cảm của chàng vẫn không chút gợn sóng.
Nhưng vua Gấu Trúc không hiểu hiện tượng này: “Sao cái gì chàng cũng biết thế? Chàng lấy thời gian đâu để học những thứ này?”
Lời này do một con gấu trúc nói ra có vẻ vô cùng thú vị. Dù sao đây cũng là một loại sinh vật chỉ thích ăn uống, cùng với chỉ lo sống và đáng yêu, tất nhiên chỉ có thể phát ra cảm khái như vậy đối với loại tồn tại như Cố Từ.
Cố Từ nhếch môi, chậm rãi nói: “Khi còn chưa quen biết bệ hạ.”
…
Nước Gấu Trúc giáp với nước Măng, từ hoàng thành đến nước Măng, đi xe ngựa mất khoảng năm ngày.
Đại khái là bởi vì mấy con gấu trúc gia nhập đội ngũ sứ giả nước Măng, làm cho tinh anh cũng trở nên dính mùi phế vật. Trên đường bọn họ vừa đi vừa nghỉ, đây đâu phải là đi đường, gần như có thể gọi là du sơn ngoạn thủy, hành trình vô cùng vui sướng.
Hành trình trải qua một nửa, ở giữa có một đoạn đường phải đi qua núi, tuy rằng có độ dốc nhất định, nhưng cũng không nguy hiểm, vả lại dưới chân núi cũng là nơi sinh sống của rất nhiều gấu trúc. Sau khi vượt qua một ngọn núi nhỏ chuẩn bị nghỉ chân, ai cũng không ngờ ở giữa đường này lại xảy ra chuyện không may.
Nhan Lộ Thanh rất thích xe ngựa của công chúa Từ, bởi vì bên trong rất thơm, là hương vị nàng yêu thích nhất, ở bên trong ngủ quả thực sung sướng giống như thần tiên sống. Lúc Cố Từ không có việc gì đều sẽ ở bên trong đọc sách cùng nàng, có việc sẽ cùng người khác ra ngoài nói chuyện, tránh làm phiền nàng.
Hôm nay, Cố Từ tình cờ gặp được đại thần nước Măng ở khách đi3m dưới chân núi. Người bên kia nhận ra xe ngựa của Cố Từ, kích động đến mức giọng nói chuyện đều rất lớn. Nhan Lộ Thanh mơ màng nghe được, vừa định mở mắt ra thì cảm thấy một bàn tay mát lạnh như ngọc phủ lên mi mắt, giọng nói trong trẻo ẩm ướt: “Không có việc gì, tiếp tục ngủ đi.”
Dường như có tác dụng ru ngủ, sau đó Nhan Lộ Thanh thật sự lập tức ngủ thiếp đi, bên tai cũng không còn ồn ào nữa.
Nhưng khi nàng tỉnh lại lần nữa thì sau gáy đụng phải v@t cứng gì đó, bị cơn đau đánh thức.
Tay Nhan Lộ Thanh mò mẫm lên đầu mình, dường như không chảy máu. Nhanh chóng mở mắt ra, nàng phát hiện mình vẫn còn ở trong xe ngựa, nhưng cả người đều lộn ngược trong xe ngựa giống như một quả bóng, ngoại trừ sau gáy có chút đau, còn có chút muốn nôn.
Tuy rằng không biết toàn cảnh, nhưng có lẽ Nhan Lộ Thanh cảm giác được, hiện tại nàng đang trên đường lên dốc. Tuy rằng xóc nảy, nhưng con ngựa kéo xe phía trước không có vẻ gì là mất kiểm soát, giống như có người đang điều khiển hơn, xóc nảy chỉ là bởi vì sườn núi rất không bằng phẳng và tốc độ quá nhanh.
Nhan Lộ Thanh miễn cưỡng giữ thăng bằng ngồi dậy, đưa tay chạm vào cửa sổ bên cạnh, hơi dùng sức đẩy ra, trước mắt lại sượt qua một bóng dáng tuyết trắng quen thuộc, cùng với ánh kiếm vô cùng chói mắt trong tay chàng…
Công chúa Từ!
Nếu không phải ngay sau đó mất thăng bằng mà ngã ngửa, nàng nhất định sẽ phấn khích hô tên chàng.
Đột nhiên tốc độ xe ngựa chậm lại, phía trước truyền đến âm thanh đao kiếm va chạm.
Từ trước đến nay Gấu Trúc Nhan rất nhát gan sợ chuyện, nhưng đại khái là bởi vì ngồi trong xe ngựa của công chúa Từ, cảm thấy rất có cảm giác an toàn, lại nhìn thấy dáng vẻ mỹ nhân cầm kiếm, vô cùng phấn khích, trong đầu nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc dư thừa chia cho sự sợ hãi.
Vua Nhan tay chân vụng về lần nữa ghé vào mép cửa sổ xe ngựa, khoảng cách của nàng cách trước xe một đoạn, nhưng ánh mắt có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Từ. Chàng mặc đồ trắng, người điều khiển xe ngựa thì đồ đen. Nhan Lộ Thanh không nhìn rõ động tác của bọn họ, nhưng nàng có thể phân biệt được ai chiếm thế thượng phong: Không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết chính là người mặc đồ đen, tuy liên tục bị đánh bại, nhưng vẫn không có ý dừng tay, giống như muốn lôi kéo dây dưa đến cùng với Cố Từ.
Mục đích của gã khi làm việc này đã rõ ràng từ lâu…
Bất kể là Nhan Lộ Thanh hay là Cố Từ đi nơi đất khách quê người, đều không hiểu rõ chút nào đối với địa hình nơi này.
Trong chớp nhoáng, đột nhiên Cố Từ liếc nhìn về phía nàng. Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, sau đó nhìn thấy sau lưng chàng.
Nàng không khỏi mở to mắt.
Khoảng cách còn có mấy chục mét, phía trước trống trải một mảng, giống như là… Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy nó, nhưng nàng đã đọc trong một quyển sách, là vách núi.
Không biết chàng dùng phương thức gì thoát khỏi người mặc đồ đen, chỉ trong một hơi thở, Cố Từ đã xuất hiện trước mặt nàng.
Lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh nhìn thấy dáng vẻ công chúa cầm kiếm, trên mặt dính máu người khác, gương mặt xinh đẹp vô cùng lạnh lùng, là vẻ đẹp vô cùng mâu thuẫn.
Dường như mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.
Chàng đơn giản dùng chuôi đao mở cửa sổ ra, Nhan Lộ Thanh trong phút chốc hiểu được ý tứ của chàng, lập tức đưa tay ra ngoài cửa sổ… Một giây sau, trước mắt nàng tối sầm lại, trước hết nàng cảm thấy mình không có trọng lượng, sau đó bị ôm vào trong ngực.
Bên tai là tiếng gió phần phật vang dội, như thể nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén xuyên qua da thịt, nhưng dường như không có âm thanh nào.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy dường như nàng choáng váng một hồi, hai mắt ngây dại hồi lâu, nhưng tay vẫn vô thức bám vào người đang ôm mình.
Chờ choáng váng xong tỉnh lại, mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã giẫm lên mặt đất.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc.
“Thì ra đây không phải là vách đá…”
Trước mắt Nhan Lộ Thanh dần dần rõ ràng, người trước mặt nói chuyện chính là mỹ nhân cầm kiếm vừa rồi.
“Chỉ lơ lửng một khoảng cách, phía dưới chính là sườn núi…” Mỹ nhân vẫn xinh đẹp như vậy, như thể người vừa giao thủ với người mặc đồ đen là một người khác, chàng nhẹ giọng cảm khái: “Thật sự là nhờ phúc của bệ hạ.”
“…”
Nhan bệ hạ há miệng, đang muốn nói cái gì đó, Cố Từ lại mở miệng trước một bước, kể cho nàng nghe lai lịch của người mặc đồ đen kia, là nhắm vào chàng hay nhắm vào nàng… Nhưng Nhan Lộ Thanh không nghe vào một chữ nào.
Đột nhiên nàng chú ý tới một vệt màu đỏ trên vai trái của chàng, dường như vẫn đang lan rộng ra.
Trong nháy mắt, nàng nghĩ đến tiếng vang mình nghe được khi đang ở trong lòng chàng.
Nước mắt ứa ra bất chợt và không báo trước.
Vua Gấu Trúc hiếm khi rơi nước mắt, bởi vì mặc dù sống phế vật, nhưng thực sự phế vật quá thoải mái, nàng cũng không biết nước mắt của mình có thể nói đến là đến ngay.
Nhan Lộ Thanh nghe được mỹ nhân thở dài: “Nếu biết như thế thì đã mặc đồ đen.”
Sau đó không được mấy giây, mí mắt của nàng lại được bao trùm bởi bàn tay quen thuộc, chỉ là nhiệt độ thấp hơn nhiều so với cách đây không lâu.
Nhan Lộ Thanh chớp mắt, nước mắt đều dồn vào ngón tay chàng, mỹ nhân lại giải thích thủ pháp ném ám khí của người kia vô cùng kém, chỉ đâm thủng da thịt mà thôi, còn nói: “Bọn họ sẽ nhanh chóng tìm tới đây, không sao đâu.”
Nàng vẫn khóc, hơn nữa còn khóc với hai lỗ tai trên đầu.
Lại một lát sau, mỹ nhân quyết định không nói nữa, bất đắc dĩ dỗ dành: “Bệ hạ, đừng khóc.”
Giọng điệu nói chuyện của chàng luôn rất dịu dàng, nghe quả thực như đang tắm mình trong gió xuân. Mà trong giọng nói của chàng còn mang theo âm sắc lạnh nhạt, trung hòa cùng một chỗ, vô cùng đặc thù mà cực kỳ dễ nghe.
Nhan Lộ Thanh không nói được, cũng không nói không được. Nàng nắm lấy bàn tay chàng đang đặt trên mặt nàng, cảm nhận nhiệt độ một chút, ngẩng đầu lên, giọng nói ồm ồm hỏi: “Chàng rất lạnh phải không?”
Hình như Cố Từ hơi sửng sốt, vốn định phủ nhận, nhưng lại muốn biết nàng hỏi những lời này là vì cái gì.
Chàng gật đầu: “Ừ.”
Nhan Lộ Thanh lập tức đi về phía trước một bước.
Sau đó cẩn thận duỗi cánh tay qua eo chàng, mặt dán vào trước ngực chàng… cứ như vậy mà ôm lấy chàng.
Người trong ngực hơi cứng ngắc, dường như qua thật lâu, chàng mới lên tiếng hỏi, âm thanh vừa thấp vừa nhẹ.
“Bệ hạ, người đang làm gì vậy?”
“Ôm chàng.” Vua Nhan đáp lại một cách đương nhiên, nàng hít mũi, nghiêm túc nói: “Trên người gấu trúc chúng ta rất ấm áp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT