Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Editor: Khánh Linh

Beta: Vân Angela+Tố Hiên

"Mời ——" Thôi Trường Tú nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa.

Trong trí nhớ của anh ta, hội cờ vây của Trung Quốc không hề có người này, sợ là trình độ còn không bằng An Đồng Đồng, anh ta nhàn nhạt thu hồi ánh mắt đánh giá, chẳng thèm để cô vào trong mắt.

Kỷ lục bất bại của anh ta đã duy trì suốt ba năm rồi.

Khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa hạ quân cờ đầu tiên, Thôi Trường Tú đã muốn bật cười, đây là nước đi chỉ có tân thủ mới thường đi không phải sao?

Không chỉ một mình anh ta, đám đông trên sân cũng đang xôn xao.

"Cô ta đang làm gì thế?" Ông chú Diêu tâm thần không yên nói: "Sao có thể hạ ở chỗ đó?"


"Chú à, dù sao Thiều Hoa cũng là người nhà họ Diêu, ngộ nhỡ cô ấy biết thì sao?" Lúc này, tay An Đồng Đồng chẳng còn đau, chăm chú đánh giá biểu hiện của Diệp Thiều Hoa.

"Con bé ấy thì biết cái gì?" Ông chú Diêu đã điều tra qua một chút, từ nhỏ Diệp Thiều Hoa đến một lớp học theo sở thích cũng chưa được tham gia, sao có thể biết chơi cờ vây, nói thật chú ta biết rõ An Đồng Đồng cũng không so sánh được với Thôi Trường Tú.

Biểu hiện của Diệp Thiều Hoa lại bình tĩnh hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng, còn Thôi Trường Tú ngồi đối diện vẻ mặt từ kiêu ngạo tự tin đã dần dần chuyển thành khiếp sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Từ lúc ván cờ bắt đầu, bàn cờ dần dần hiện ra rõ ràng hơn, những người bên dưới sân khấu xì xào bàn tán từ khi bắt đầu đến cuối cùng lại im phăng phắc, đến cả trọng tài cũng phải "Đằng" một tiếng ngay lập tức đứng dậy, không dám tin nhìn bàn cờ đang gần đi tới tàn cục.

Ông cụ Mạc và hội trưởng của hội cờ vây đều trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lập tức dâng lên cảm giác kinh hãi vô tận.

"Tôi thua." Thôi Trường Tú nhìn vào tàn cục trên bàn cờ, bất kể là bước tiếp theo đi thế nào, cũng đều vào ngõ cụt, anh ta hít sâu một hơi, sau khi hít sâu một hơi thật lâu đành đứng dậy nhận thua.

Toàn bộ khán phòng, lặng im một chút, sau đó phần phật một tiếng, tất cả mọi người đều không nhịn được ngay lập tức đứng dậy, trầm trồ khen ngợi, vì quá hưng phấn hét lên đến cổ họng cũng khàn cả đi.

Trong cờ vây, chuyện một bên bị nghiền ép như vậy không phải chuyện hiếm thấy, thế nhưng người bị nghiền ép lần này lại là Thôi Trường Tú đó!

Thôi Trường Tú được biết đến là thiên tài cờ vây trẻ tuổi của nước H, từ khi anh ta xuất hiện trong các trận thi đấu cờ vây cho tới nay, lấy "0 trận thua" làm danh tiếng khiến cho đối thủ sợ mất mật!

Hôm nay Trung Quốc, lại xuất hiện một cô gái trẻ không có chút tiếng tăm nào, có thể đơn phương nghiền ép anh ta, sau trận đấu này không cần phải so tài tiếp về sau nữa, ai là quán quân ai là á quân trong lòng tất cả mọi người đều nắm chắc rồi.

Tốc độ của tin tức này lan nhanh như tốc độ của virus, lan tràn trong giới.

"Sao có thể như thế?" Vốn dĩ trên mặt An Đồng Đồng vẫn còn có chút trào phúng, hiện tại lại vô cùng kinh hoảng, ban đầu cô ta cũng nghĩ giống như tất cả mọi người nhưng bây giờ không còn lời nào để nói.

Diệp Thiều Hoa không phải là không biết chơi cờ vây sao? Tại sao bỗng nhiên lại có thể đơn phương nghiền ép Thôi Trường Tú như vậy?

"Huấn luyện viên, cô ta cô ta cô ta. . ." Học sinh ngồi bên cạnh ông chú Diêu một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại, vẫn còn đang sững sờ.

Ngón tay ông chú Diêu nắm chặt ghế tựa phía sau, cũng không trả lời cậu ta.

“Hình như cô ấy là tiểu thư mới vừa nhận về của nhà họ An có phải không? Những người đi một bước nghĩ xong năm mươi bước cờ này hơn nửa đời người tôi còn chưa bao giờ gặp được, lão Diêu, con cháu nhà họ Diêu không hổ là con cháu nhà họ Diêu, tôi thật sự bái phục!" Một ông lão ngồi ở phía trước không nhịn được quay đầu lại, trong giọng nói không thể dấu được sự tán thưởng.

Những người có mặt ở đâu đều là những người viết chơi cờ vây.


Diệp Thiều Hoa gần như đã nghiền nát hình tượng thần thoại bất bại của Thôi Trường Tú trong lòng tất cả mọi người.

Điểm này đủ khiến cho người ta chấn động! Quá đủ để cho người ta điên cuồng!

"Trong giới vẫn nói Đại tiểu thư chân chính nhà họ An ngoại trừ học tập thì chẳng biết cái gì khác, tất cả đều là nói nhảm, chưa nói tới đến kỹ thuật pha chế rượu kinh người kia của cô ấy. Tôi mẹ nó cho rằng cô ấy là đồng thau, không nghĩ tới cô ấy thế nhưng lại là vương giả mạnh nhất! Cô ấy đâu phải không hiểu bàn cờ, cô ấy chính là không muốn cùng mấy người đẳng cấp thấp như chúng ta so đo, chỉ mất vài phút trong nháy mắt đã hạ gục Thôi Trường Tú! Đây mới chính là phong phạm đại sư, đây mới là đại thần!" Một tay phú nhị ngồi ở bên cạnh An Đình Quân hai mắt phát sáng kêu lên.

Anh ta vốn là người được An Đồng Đồng mời đến, ban đầu tới đây chỉ muốn xem An Đồng Đồng thi đấu, bây giờ lại vì Diệp Thiều Hoa mà điên cuồng.

Chỉ trong một ngày, cái tên Diệp Thiều Hoa nhanh chóng được lan truyền trên mạng.

Nổi tiếng đến mức quăng An Đồng Đồng xa tới mấy con phố.

Thậm chí còn có người lấy cô ta ra so sánh với Diệp Thiều Hoa, nhưng đại đa số đều cảm thấy không cần thiết phải so sánh, bởi vì ở trong mắt bọn họ, An Đồng Đồng không xứng.

Thái độ của tất cả mọi người xung quanh đối với Diệp Thiều Hoa cũng bắt đầu thay đổi, ông chú đề nghị tổ chức tiệc chúc mừng Diệp Thiều Hoa, ông cụ nhà họ An thì gặp ai cũng khen Diệp Thiều Hoa.

Đến cả khi An Đồng Đồng nói tay cô ta đau, An Đình Quân cũng có chút mất tập trung không để ý, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Cô ta khóc lóc nhìn mọi người trong phòng: “Tất cả mọi người có ai nghĩ tới cảm nhận của con không! Cô ta chính là cố ý làm cho con không tham gia thi đấu được, cố ý phế hai tay của con, còn cố ý muốn thay con tham gia thi đấu, đây vốn là vinh quang thuộc về con! Cô ta đã đoạt đi tất cả mọi thứ của con thì thôi, tại sao bây giờ đến cả thi đấu cờ vây cũng phải đoạt đi!"

**

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, có vô số người muốn phỏng vấn Diệp Thiều Hoa, nhưng bị viện sĩ Điền từ chối.

Rồi Diệp Thiều Hoa càng lúc càng đau đầu.

Bây giờ mỗi ngày ngoại trừ việc phải phòng bị người của ngành toán học, ngành sinh học, máy tính đến cướp người, còn phải đề phòng cả câu lạc bộ cờ vây? Diệp Thiều Hoa cô biết điều một chút có được hay không?

Có điều nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng viện sĩ Điền cũng giúp cô ngăn cản không ít phóng viên, vẻ mặt còn hết sức tự hào.

Hết cách rồi, học sinh của ông ta chính là toàn năng như thế.

“Cậu còn quản là được, ông cụ Mạc nói hiện tại thế lực nhà họ Mạc bên kia chỉ có cậu có thể động tới." Phó thị trưởng Thẩm thật vất vả mới tìm thấy Mạc Vân Xuyên ở trong phòng thí nghiệm đại học Bắc Kinh, chuyện mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng có kết quả.

"Hai giờ, viện trưởng Điền nói sau hai giờ em phải nghỉ ngơi." Mạc Vân Xuyên lại vào phòng thí nghiệm, anh lấy ống nghiệm trong tay Diệp Thiều Hoa xuống: "Chuyện nghiên cứu bây giờ không vội."


Phó thị trưởng Thẩm nhìn thấy một màn này đều quên mất sau đó mình phải nói gì.

"Gặp được vừa vặn, cùng tôi đi ăn cơm." Mạc Vân Xuyên kéo Diệp Thiều Hoa ra, đây là muốn chính thức đưa Diệp Thiều Hoa vào trong vòng ý tứ.

Thẩm Hàn nhận được tin tức ngầm, nói dạo này Mạc Vân Xuyên vì người nào đó mà không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng Mạc Vân Xuyên lại đem người kia dấu rất kín, nhưng ai mà biết được, người kia lại ở ngay dưới mí mắt bọn họ, ngay trong phòng thí nghiệm y học đại học Bắc Kinh?

Cái này ai có thể nghĩ ra được?

Anh ta nhìn Diệp Thiều Hoa thêm một cái, đối với người trước mắt này còn có chút ấn tượng, hình như người này vừa đoạt giải quán quân cuộc thi đấu cờ vây, đến cả ông nội anh ta cũng gọi điện thoại mãnh liệt đề cử cô với anh ta.

Đã nhìn thấy nhiều hình ảnh trên mạng, đến khi gặp người thật anh ta mới nhận ra những hình ảnh trên mạng mà anh ta cứ nghĩ đã được chỉnh sửa kỹ kia còn không thể sánh được sự xinh đẹp của cô.

Loại xinh đẹp này không phải loại phẫu thuật thẩm mỹ đầy đường kia.

Mà là một loại cảm giác tràn ngập tinh thần nghệ thuật, dù cho đã thấy rất nhiều người đẹp trong giới Thẩm Hàn cũng không thể nhịn được hai mắt tỏa sáng.

Có điều anh ta cũng nhớ tới chuyện đối phương chỉ là một người chơi cờ vây, muốn tiến vào nhà họ Mạc quyền thế ngợp trời, có khi còn chút khó khăn.

Diệp Thiều Hoa đang làm một phương trình tính toán, chỉ gật đầu một cái với Thẩm Hàn, sau đó bắt đầu nhìn vào giấy viết bản thảo trong tay, ở trong đầu tính nhẩm số liệu.

Ở phía trước cách đó không xa, có nữ sinh đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Thiều Hoa bên này

Loại âm thanh này người bình thường không thể nghe được, nhưng Diệp Thiều Hoa có tai siêu thính lại có thể nghe rõ vài câu : "Chính là cô ta nha. . . Không nghĩ tới cô ta lại là người như vậy. . . Thực sự là ác độc. . ."




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play