Nhóm dịch : Chiêu Anh Các

Edit: Trang Rain

Beta: Tố Hiên

Sau khi nghe mẹ Diệp nói xong, bước chân của Diệp Thiều Hoa dừng lại một chút, lúc này cô đã hiểu được tại sao nguyên thân ban đầu lại đem một ván bài tốt đánh thành nát như vậy.

Đều là bị ép buộc.

Cô không làm gì sai cả, nhưng thế giới này đều cảm thấy cô đang chiếm tiện nghi của bọn họ.

Nguyên thân khi đó mới mười tám tuổi, ngay cả người có trái tim mạnh mẽ còn không tiếp nhận nổi những sự thay đổi lớn như vậy, huống hồ nguyên thân ban đầu không giống cô thi đậu Đại học Bắc Kinh, có thể tưởng tượng được nguyên thân đã phải chịu đựng những áp lực cùng bất công như thế nào, cũng không khó hiểu tại sao cuối cùng suy nghĩ của cô ấy lại cực đoan như thế.

“Được, không ý kiến” Diệp Thiều Hoa nghe thấy thanh âm bình tĩnh của mình, rồi đẩy cửa vào phòng cho khách.

Căn phòng có lẽ không kịp để dọn dẹp, nên đồ của cô bị vứt bừa bộn với nhau.


Diệp Quốc Khánh chuyển bàn sách sang một bên, “Con đi ra ngoài trước, để cha vào dọn dẹp...”

“Không cần đâu” Diệp Thiều Hoa cầm vali đem những đồ dùng thiết yếu của mình bỏ vào, cũng không nhiều lắm “ Con sẽ chuyển ra ngoài sống."

Khi thấy cô kéo vali về phía cửa, Diệp Quốc Khánh sững sờ một lúc “ Đã muộn như vậy rồi con có thể đi đâu được nữa...”

“Được rồi” Mẹ Diệp đang vui vẻ giúp An Đồng Đồng dọn phòng, nghe thấy những lời đó kéo Diệp Quốc Khánh vào, thuận tiện “ầm” một cái đóng cửa lại, “Còn có thể đi đâu, đương nhiên là đến ngôi nhà lộng lẫy của nó rồi, làm gì có ai lại thích cái ổ chó nhà chúng ta. Nó không quay về cũng tốt, phòng cho khách kia tiện thể để Đồng Đồng chơi piano....”

Mà bên ngoài, đúng lúc hàng xóm đi làm ca đêm về, thấy kỳ lạ khi nhìn chiếc vali mà diệp Thiều Hoa đang cầm trên tay.

“Thiều Hoa, muộn rồi con còn đi đâu thế?” Chuyện Diệp Thiều Hoa là con gái nhà giàu không còn là bí mật nữa rồi, hàng xóm với nhau mười mấy năm, lúc trước ông vẫn thường mời đứa nhỏ này đến nhà ăn cơm.

Cũng không phải xa lạ gì, còn chưa nói đến Diệp Thiều Hoa lại là thủ khoa của kì thi tuyển sinh đại học.

Mấy ngày nay đám phóng viên đều đến săn tin, khiến cho người già ở khu vực này không khỏi kích động.

Tòa nhà này lại trở thành tòa nhà của thủ khoa đại học, giá nhà cũng bị thổi phồng lên không ít, chính những người hàng xóm khu này đã tận dụng lợi thế đó.

“Chuyển ra ngoài” Diệp Thiều Hoa cười với ông ta, sau đó lấy từ vali ra mấy quyển sổ “Con nhớ Linh Linh sẽ thi tuyển sinh đại học vào năm tới, đây là những phần trọng điểm của lớp mười hai được con ghi chép lại, mong rằng sẽ giúp được em ấy."

Nhìn thấy thứ này, người hàng xóm rất ngạc nhiên, đây là cuốn sổ của thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học!

“Thiều Hoa cho Linh Linh quyển sổ, nhưng mà sao nó lại ra ngoài một mình vào lúc nửa đêm." Ông ấy tiến đến sau cửa hỏi vợ mình.

“Thì hai vợ chồng nhà họ Diệp, hôm nay đã vứt không ít đồ của Thiều Hoa, tôi thắc mắc hỏi có chuyện gì, ông đoán xem bà ta nói gì? Bà ta vậy mà không biết xấu hổ nói con gái thân yêu của bà ta muốn trở về trong hai ngày tới, bọn họ đem phòng của Thiều Hoa dọn sạch.” Người phụ nữ vừa bưng đồ ăn, vừa lắc đầu, “Từ khi thiều Hoa còn nhỏ hai vợ chồng nhà họ đã không quan tâm đến con bé, với tình huống này 80% là Thiều Hoa đã bị bọn họ cố ý đổi về."

Trên tivi không phải thường như vậy sao?

Diệp Thiều Hoa không biết tầng trên còn có một màn này.

Khi cô xuống lầu, Mạc Vân Xuyên vẫn chưa rời đi, anh biết vị trí phòng của cô, vừa nãy khi ở trên xe anh cũng xem qua tư liệu về Diệp Thiều Hoa.

Anh với khác với người nhà họ An, với quyền hạn của mình anh có thể tìm được những thứ mà nhà họ An không tìm được.


Diệp Thiều Hoa còn chưa lên nhà, phòng cô đèn sáng, rõ ràng là không hợp lý, nên anh vẫn dừng xe ở dưới này.

“Lần trước anh nói ở phòng thí nghiệm vẫn còn phòng trống, tôi có thể chuyển vào đó một tháng không?” Còn một tháng nữa là khai giảng, lúc đó sẽ ở ký túc xá, một tháng này cô không muốn quay về, cũng không có ý định về nhà họ An sống.

Mạc Vân Xuyên cau mày nhìn cô, sau đó gọi điện đến phòng thí nghiệm.

**

Những ngày tiếp theo Diệp Thiều Hoa đều ngây ngốc ở phòng thí nghiệm y học.

Những người ở phòng thí nghiệm hầu hết là sinh viên Đại học Bắc Kinh, họ rất thích đàn em khóa dưới này, bởi vì kỹ thuật máy tính của cô rất đẳng cấp nên họ nghĩ nhất định là cô muốn học ngành máy tính chuyên nghiệp.

Nhưng không ai nghĩ rằng cô lại chọn y học, một loạt giáo sư máy tính nôn ra máu, mỗi ngày đều lải nhải bên tai Diệp Thiều Hoa.

Y học và máy tính chuyên nghiệp là ngành hoàn toàn khác nhau, tại sao cô lại chọn học y?

Mấy vị giáo sư máy tính âm thầm nhờ chuyên gia y học viện sĩ Điền cho cô chút khó khăn, để cô thấy thế mà lui!

Nhưng chẳng ngờ cô không chỉ không bỏ cuộc, mà còn học những thứ đó rất nhanh, cô như sinh ra để học y, trong đầu còn có một chút hiểu biết về thuốc.

Viện sĩ Điền cho cô nửa tháng để lý giải về cấu tạo con người, không ngờ đến ngày thứ hai cô liền cầm mô hình đến chỗ viện sĩ để trình bày.

Làm cho viện sĩ mừng như điên.

Người trong phòng thực nghiệm lúc đầu kinh ngạc đến cuối cùng mặt cũng không chút biểu tình.

Có lẽ, đây chính là thiên tài.

Hồ Sưu A Hổ cũng trở thành sinh viên đầu tiên khi chưa vào trường đã được viện sĩ đến tận cửa.

Mấy vị giáo sư máy tính hối hận không ngớt, bọn họ không phải đã dâng cừu vào miệng hổ rồi sao?

Những viện sĩ có tiếng trong ngành vì muốn Diệp Thiều Hoa vào khoa của mình mà thường xuyên tranh đấu đến mặt đỏ tía tai, lúc trước mấy nhân viên nghiên cứu còn khuyên ngăn nhưng bây giờ chỉ học Diệp Thiều Hoa bình tĩnh nói một câu: “ Rắc rối nhường đường”


008 cũng thấy rất kỳ lạ, mặc dù có vài thứ mà kí chủ của nó không biết, nhưng mà ký chú của nó cũng có vài thứ mà nó không biết.

Ví dụ ký chủ ở thế giới thực rốt cuộc là người như thế nào? Cho dù Ảnh Hậu là đặc vụ cũng không khủng bố đến mức đó.

Diệp Thiều Hoa gần đây đang nghiên cứu về trái tim người, đối với phương diện này có những bước tính đột phá rất lớn, gần như đạt đến mức quên ăn quên ngủ.

Mỗi ngày chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ, các viện sĩ khuyên cô nghỉ ngơi cũng không được.

Cuối cùng một cuộc điện thoại từ nhà họ An đã đem cô quay trở lại.

“Viện sĩ Điền, thuốc hôm qua em nghiên cứu ra còn không?” Diệp Thiều Hoa nhớ đến nội dung của cuộc điện thoại, tâm tình nặng nề thêm mấy phần.

Tối qua ông nội An bị đau tim.

Viện sĩ Điền nghe tin, cẩn thận, đưa cho cô một chai thuốc nhỏ màu trắng “Nghiên cứu này là bước đầu tiên của em trong ngành y, đợi đến khi giai đoạn ba hoàn thành, em nhất định sẽ gây chấn động giới y học toàn cầu...”

“Đây là nghiên cứu cho ông em” Diệp Thiều Hoa nghe vậy, mỉm cười “Về việc chấn động cái gì đó em không quan tâm, chỉ cần ông khỏe mạnh là được."

“Thừa dịp này quay về thì nghỉ ngơi một chút”.Viện sĩ Điền chưa bao giờ gặp qua một cô gái không màng danh lợi thế này, ông nhìn thấy bàn tay phải băng bó của cô, vẻ mặt trở lên nghiêm túc: “Em phải nhớ kỹ, tay của em quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, dù thế nào cũng phải bảo vệ tốt đôi tay của mình."

“Em biết rồi”. Sau khi nói xong, cô mang lọ thuốc rời đi.

Diệp Thiều Hoa không biết rằng hôm nay là ngày phân chia tài sản của ông nội An.

Chuyện này liên quan đến cổ phần của công ty, cổ đông của An Thị đều ở phòng hội nghị tại tầng một nhà họ An.

“Con ngồi đây”. Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, ánh mắt mạnh mẽ của ông nội An ấm áp trở lại, ông vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ông vẫn chưa biết bây giờ ở nhà họ Diệp đã không còn phòng của cô rồi. “Gần đây gầy đi rồi, bố mẹ con bên kia không cho con ăn sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play