Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Hy

Beta: Linh Đang

Mặc dù Diệp Thiều Hoa đã cố gắng duy trì khí chất vốn có của nguyên chủ, ngày thường đều thu lại khí thế đặc vụ trên người mình hết mức có thể, thế nhưng vào giờ phút này khi nghiêng đầu cô lại vô tình để lộ nó ra bên ngoài, khiến cho Bạch Nhiên sửng sốt tại chỗ.

Đừng nói là Bạch Nhiên, ngay cả đạo diễn sản xuất bị Diệp Thiều Hoa gọi tên cũng có một chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.

"Đạo diễn, chỉ cần dựa vào năng lực của mình lên trên núi, bất kể là dùng biện pháp gì cũng được tính là thắng đúng không?" Thấy bọn họ đều im lặng, Diệp Thiều Hoa xoay người lại, nhìn thẳng về phía đạo diễn.

Cô nhíu mày.

Đạo diễn có một chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Thiều Hoa, không rõ vì sao mà gật đầu.

"Vậy được." Diệp Thiều Hoa anh tuấn búng ngón tay một cái.

Lúc này ống kính vẫn luôn theo sát cô, chỉ thấy cô trực tiếp chìa tay ra ven đường Bàn Sơn ngăn một chiếc xe lại, trên xe là một người dân bản xứ.

"Dân bản xứ ở chỗ này không hiểu tiếng Anh", một nam nghệ sĩ trong đội biết Diệp Thiều Hoa muốn làm gì, nhỏ giọng nói thẳng: "Vô dụng thôi..."

Nhưng mà anh ta còn chưa nói hết câu, Diệp Thiều Hoa đã vượt qua anh ta hạ giọng trao đổi với người bản xứ kia.

Cô nói tiếng nước D rất lưu loát, giọng nói trầm thấp dịu dàng, không có cảm giác thờ ơ lười biếng như khi nói chuyện với nhóm Bạch Nhiên, người quay phim còn phát hiện lúc Diệp Thiều Hoa nói chuyện với dân bản xứ, cô vô cùng kiên trì và điềm đạm.


Ngôn ngữ cũng rất lưu loát.

Nhìn cảnh tượng này, đạo diễn không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ, ngay cả Bạch Nhiên và Tần Toàn cũng vô cùng ngạc nhiên.

Loại ngôn ngữ không phổ biến như tiếng nước D mà Diệp Thiều Hoa vẫn có thể nói lưu loát như vậy ư?

"Được rồi, mọi người lên xe đi, chú này đã đồng ý chở chúng ta lên núi." Diệp Thiều Hoa mở cửa sau của xe ra, qua loa phất tay với nhóm người Bạch Nhiên.

Nếu như không có chú tài xế kia để so sánh còn đỡ một chút, nhưng hiện tại mà đem ra so sánh, kết quả càng rõ ràng hơn.

Cô cư xử với vị tài xế kia thì ôn hòa lễ phép, nhưng lại tỏ ra không hề có nhẫn nại với hai ngôi sao nổi tiếng là Bạch Nhiên và Tần Toàn.

May mắn chiếc xe này khá lớn, khi cả nhóm người bọn họ lên xe thì vẫn còn dư chỗ cho người quay phim.

Cửa xe vừa đóng lại, độ sáng trong xe nhanh chóng giảm xuống, từng ngón tay trắng nõn của Diệp Thiều Hoa chống cằm, nhìn đạo diễn vẫn còn đang trợn mắt há mồm bên ngoài xe, nở một nụ cười hiếm có: "Đạo diễn, không phạm quy chứ?"

Chuyến đi lần này, bởi vì bất tiện nên thợ trang điểm chỉ thoa một lớp kem chống nắng cho mấy ngôi sao nữ.

Nhưng cho dù là như vậy, thời điểm ánh nắng chiều chiếu xuống cũng không che dấu được vẻ đẹp từ tận xương tủy của Diệp Thiều Hoa.

"Chân của Bạch Nhiên làm sao bây giờ?" Tần Toàn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thiều Hoa.

Từ một người trong suốt, Diệp Thiều Hoa đã trở thành một linh hồn của đội chỉ sau hai ba câu nói.

"Trên núi có cơ sở y tế, nếu Bạch Nhiên không ở trong đội chúng tôi, nhiệm vụ vẫn có thể tiếp tục chứ?" Diệp Thiều Hoa không nhanh không chậm hỏi nhân viên quay phim.

Người quay phim không rõ suy nghĩ của Diệp Thiều Hoa, anh ta chỉ lắc đầu.

Đây là một cuộc thi đồng đội.

Trên màn ảnh, gương mặt Diệp Thiều Hoa hiện rõ vẻ thất vọng.

Nhìn thấy cô như vậy, Bạch Nhiên không biết làm sao lại thốt lên một câu: "Tôi có thể chịu được ba ngày."

Nghe được câu này, lần đầu tiên Diệp Thiều Hoa nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó ném chiếc mũ đang cầm trong tay sang một bên, nghiêng người ngồi xổm bên cạnh chân của Bạch Nhiên, tay phải tùy ý bóp cổ chân Bạch Nhiên mấy cái, động tác vô cùng tàn nhẫn.

"Cô... cô làm gì vậy?" Bạch Nhiên bị dọa co quắp lại một cái, làm động tới vết thương, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Diệp Thiều Hoa lười nói mấy lời vô ích, thừa lúc anh ta nói chuyện, ngón tay khẽ lật.

Gần như mọi người đều có thể nghe thấy một tiếng "rắc" rất rõ ràng.

"Diệp Thiều Hoa, cô --" Tần Toàn cũng cảm thấy đau đớn hộ anh ta.

Thế nhưng lúc này Bạch Nhiên lại di chuyển chân, chuẩn bị kêu to một tiếng thì anh ta chợt phát hiện -- không còn đau nữa?

Sau đó Diệp Thiều Hoa mới đứng dậy, xin tài xế một tờ giấy ăn, lau lên từng ngón từng ngón tay của mình, nói một cách thờ ơ: "Đừng làm ảnh hưởng thời gian ghi hình của tôi."


"...Cám ơn." Vào giờ phút này Bạch Nhiên có hơi mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nói chuyện gương mặt cũng có phần ửng đỏ.

Diệp Thiều Hoa tựa lưng vào ghế ngồi, "ừ" một tiếng cho có lệ.

Lúc xe chạy ngang qua đội đối thủ đang đi bộ lên núi, nhóm người Bạch Nhiên đều nhìn thấy vẻ mặt như vừa gặp quỷ của bọn họ, cảnh tượng này hết sức sung sướng, đừng nói là Bạch Nhiên, ngay cả Tần Toàn cũng cười vô cùng hả hê.

Đợi đến khi lên trên núi, đội của bọn họ thắng nên được phân cho một ngôi nhà sang trọng, Bạch Nhiên chủ động giúp Diệp Thiều Hoa dọn dẹp căn phòng của bọn họ.

Diệp Thiều Hoa nhướng mày: "Đại minh tinh như anh không ghét bỏ tôi nữa rồi hả?"

"Xin lỗi, do tôi đọc được tin trên Weibo nói cha cô đưa cho tổ chương trình rất nhiều tiền nên cô mới được phép tham gia." Bạch Nhiên nghe Diệp Thiều Hoa nói một câu, sắc mặt đỏ lên, "Hiện tại tôi mới phát hiện, cô hoàn toàn không giống với những lời đồn đãi trên Weibo, mấy chuyện kia chắc chắn là giả."

Nghe thấy lời này, Diệp Thiều Hoa nở một nụ cười rạng rỡ: "Chuyện này không sai, thật sự cha tôi đã cho đoàn làm phim không ít chỗ tốt."

"Thiều Hoa ơi, đoàn làm phim nói máy móc trong phòng đều bị hư, cha nó, đúng là chơi xấu mà, em xem chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cách đó không xa Tần Toàn la to nhờ Diệp Thiều Hoa giúp đỡ.

Bạch Nhiên nhìn bóng lưng của Diệp Thiều Hoa, có hơi ngơ ngác.

Chuyện anh ta ghét nhất chính là những việc làm gần đây của cha Diệp Thiều Hoa, nhưng bây giờ...

Bạch Nhiên che ngực... sao nhịp tim của mình lại đập nhanh như vậy?

Tập đầu tiên của 《Ba ngày khiêu chiến》phải quay ở nước ngoài ba ngày.

Mà mỗi một ngày Diệp Thiều Hoa đều cho đạo diễn một ngạc nhiên mới.

Ban đầu ông ta không yên tâm với Diệp Thiều Hoa, nhưng sau mới biết cô là người xuất sắc nhất trong những người tham gia, bây giờ chỉ chờ một tuần lễ sau để lên mạng.

**

Nói ra cũng thật trùng hợp, chương trình truyền hình của Diệp Thiều Hoa và Thời Tuyết được công chiếu cùng một ngày.

Diệp Thiều Hoa và anh Lương đều ở trong chung cư của Thời Tuyết, anh ta không muốn nói gì với Diệp Thiều Hoa, chỉ cúi đầu xem chương trình mà Thời Tuyết tham gia.

Đang xem, ngoài cửa bỗng có đến tiếng cửa mở.

Anh Lương hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tề Tử Hoa và Thời Tuyết bước vào.

Tề Tử Hoa mặc một chiếc sơ mi màu đen, rõ ràng là đã dày công chải chuốt, trông vô cùng xuất chúng. Sau khi anh ta vào cửa, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, "Diệp Thiều Hoa, tại sao hôm nay em không đi đón Thời Tuyết, em có biết cô ấy bị nhầm là em, suýt chút nữa đã bị người ta bắt cóc ở bãi đỗ xe hay không?!"

"Chuyện này không liên quan đến Thiều Hoa, chỉ là do bọn họ xem em thành cô ấy." Thời Tuyết đi theo sau lưng anh ta, lắc đầu: "May là Tề thiếu gia không có việc gì."

"Nếu lần sau còn gặp phải chuyện giống như vậy, anh nói em đi thì em phải đi ngay có biết không? Sự an toàn của em quan trọng hơn anh." Nghe được giọng nói của Thời Tuyết, nét mặt của Tề Tử Hoa mới dịu đi một chút.

"Sao em có thể bỏ anh lại mà đi được!" Khi nói câu này, khuôn mặt Thời Tuyết rõ ràng hơi đỏ lên, "Anh ngồi xuống trước đi, để em đi lấy hộp thuốc ra băng bó vết thương cho anh."

Tề Tử Hoa nắm lấy tay cô ta, trong lòng vô cùng cảm động.

Hắn lăn lộn trong xã hội này đã lâu, đã quen với chuyện bỏ đá xuống giếng, nhưng đây là lần đầu tiên được người khác đối xử toàn tâm toàn ý.


Diệp Thiều Hoa giả vờ không phát hiện vẻ khác thường của cô ta, chỉ cười nói: "Thật may mà hôm nay em không đi, nếu không bọn họ đã bắt được em rồi."

Thời Tuyết thì toàn tâm toàn ý lo cho sự an toàn của mình, nhưng ngược lại, người bạn gái chính thức Diệp Thiều Hoa lại bình tĩnh nói may không phải là cô ta đi, Tề Tử Hoa liếc nhìn Diệp Thiều Hoa một cái đầy ẩn ý, vẻ âm hiểm nơi đáy mắt càng thêm nặng nề.

Anh Lương nâng gọng kính, cảm giác được bầu không khí trong phòng khác biệt.

Anh ta rất rõ Tề Tử Hoa, đương nhiên biết Tề Tử Hoa đang giở trò quỷ gì.

Chẳng qua anh ta chẳng muốn nhắc nhở Diệp Thiều Hoa, đối với loại phụ nữ vì tiến thân mà không từ thủ đoạn như cô ta, sau này những chuyện xấu của cô ta cũng sẽ bị lôi ra mà thôi.

Chỉ là bầu không khí quá ngột ngạt, anh ta sợ Diệp Thiều Hoa nhìn ra được Tề Tử Hoa có ý với Thời Tuyết, cho nên cũng sợ Diệp Thiều Hoa sẽ đăng những chuyện này lên mạng làm ảnh hưởng tới người hâm mộ của Thời Tuyết.

Anh ta muốn đưa Thời Tuyết lên đẳng cấp quốc tế, đương nhiên không cho phép cô ta có một vết nhơ nào.

Bèn ra mặt đổi kênh đang phát chương trình của Thời Tuyết thành chương trình truyền hình, định khiến cho Diệp Thiều Hoa chú ý: "Thiều Hoa, cô có thể hợp tác với Bạch Nhiên cũng là một cơ hội. Đợi sau chương trình lần này hẳn là cô có thể tiến thêm được một bước."

Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh Lương căn bản không chú ý đến chương trình của Diệp Thiều Hoa.

Mặc dù danh tiếng của Bạch Nhiên rất cao, nhưng đa số đều là người hâm mộ nữ, hơn nữa bản thân Bạch Nhiên cũng ghét mấy cô ngôi sao đi cửa sau, nếu Diệp Thiều Hoa muốn dựa vào chuyện này hưởng một chút nổi tiếng của Bạch Nhiên thì rất khó.

Phỏng chừng chương trình thực tế kia ngay cả một vài cảnh quay cũng không muốn cho Diệp Thiều Hoa xuất hiện, dù sao tổ chương trình cũng sợ bị bôi đen.

E rằng sau chương trình này, Diệp Thiều Hoa sẽ bị người hâm mộ nữ của Bạch Nhiên bôi nhọ một trận.

Anh Lương thờ ơ suy đoán.

Huống chi, anh ta chuyển kênh đều là chương trình của Thời Tuyết, tuy rằng đã tận mắt theo dõi trên phim trường nhưng anh Lương vẫn muốn xem thử hiệu quả của chương trình một chút, bởi vì chương trình truyền hình này rất quan trọng với Thời Tuyết.

Đương nhiên Tề Tử Hoa cũng biết điểm này.

Đêm nay anh ta đến chính là để xem biểu hiện xuất sắc của Thời Tuyết.

Nhìn Thời Tuyết dịu dàng cẩn thận giúp anh ta xử lý vết thương, rồi lại nhìn Diệp Thiều Hoa ngồi trên ghế sô pha như không có việc gì, khóe miệng còn mang theo một nụ cười không rõ ý tứ.

Trong lòng Tề Tử Hoa bực bội, anh ta cầm lấy điều khiển từ xa chuyển đến kênh đang phát chương trình thực tế của Diệp Thiều Hoa, sau đó ác ý nói: "Chúng ta cùng xem chương trình của Diệp tiểu thư đi."

Để xem cô bị mất mặt thế nào.

-----Lời nói ngoài lề-----

Ôi, lại một ngày mới... Quỳ lạy thứ cặn bã trong suốt (là người nào yêu cầu ác như vậy?) khiến Cao Đại hoa thở dài một hơi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play