Diệp Thiều Hoa không ngồi trên ghế sofa, mà chỉ nghiêng người dựa vào mép ghế. Máy tính xách tay đặt trên đùi cô, đôi tay thon dài ấn trên bàn phím, ngón tay cô linh hoạt, tốc độ vô cùng nhanh. Người bên cạnh nhìn chỉ có cảm giác ngón tay cô giống như ảo ảnh.

Trên người chỉ mặc một bộ quần áo giản dị, mặt không trang điểm đậm. Hàng ngày, gương mặt ấy vô cùng bình thường, nhưng tới khi ngón tay cô chạm vào bàn phím, gương mặt kia lại đẹp đến lóa mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Càng đừng nói đến Diệp Kha đang ngẩn cả người, không thể tin được đứng ở kia. Mà ngay cả Cố Cảnh Viêm vốn đang bực bội cũng không thể không nhìn Diệp Thiều Hoa, trong đôi mắt đen lập lòe những tia sáng.

Diệp Thiều Hoa ấn số liệu xong, nếu chỗ này không phải là phòng khách, cô còn muốn huýt sáo một cái.

Cô nheo mắt, cuối cùng nhấn phím ‘Enter’, trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện ‘Loading 100%’, đây là dấu hiệu thành công.

Nói cách khác, Diệp Thiều Hoa đã soạn thảo tất cả kí tự số liệu của phần mềm lập trình, một chữ không sai.

Cố Cảnh Viêm ngước mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Thiều Hoa. Chính anh ta cũng là người trong phòng thí nghiệm, nhưng anh ta đến từ phòng thí nghiệm ở Bắc Kinh. Trong lĩnh vực lập trình lại có tài năng hơn người. Có thể nói cả đời này, thứ duy nhất khiến anh ta hứng thú chính là lập trình.

Trong nội dung cốt truyện, cũng do Diệp Kha có tài năng trong mảng IT, mới có thể khiến Cố Cảnh Viêm coi trọng.


Giờ thấy Diệp Thiều Hoa xuất sắc như vậy, anh ta kích động đứng lên: "Hoàn hảo! Thật là hoàn hảo!"

Anh ta biết rõ, chỉ có mình mới có lập trình này, nên anh ta chắc chắn. Diệp Thiều Hoa, tuyệt đối chưa nhìn thấy nó trước đó. Khả năng duy nhất có thể nghĩ đến, Diệp Thiều Hoa là thiên tài vừa nhìn qua là nhớ, rất thích hợp làm một kỳ tài lập trình phần mềm.

Mặt Diệp Kha đã cứng đờ đến tột cùng. Nếu có thể, cô tình nguyện không bao giờ để Diệp Thiều Hoa quay về nhà họ Diệp.

Nhưng lí trí đã chiến thắng ghen ghét của cô. Chỉ có cô mới là người hiểu rõ tính cách của Cố Cảnh Viêm nhất so với bất kỳ ai. Vì thế, cô mới có thể thông qua Phó Gia Thần tiếp cận Cố Cảnh Viêm. Cô không ngờ chỉ trong vòng mười lăm phút, cô lại may váy cưới cho Diệp Thiều Hoa.

Nhưng Diệp Kha vẫn còn chút lý trí, cô nắm vạt áo: "Chị, không phải chị chỉ học được cờ vây từ ông ngoại thôi sao? Em chưa từng nghe ai nói, chị còn học cả lập trình."

"Chưa từng học." Diệp Thiều Hoa đặt máy tính trên ghế sofa, sau đó lại cầm ly nước lên, nghe vậy, cười nhìn Diệp Kha: "Nhưng trí nhớ của chị rất tốt, là cái loại mà đã gặp là không quên đó."

Thấy cô lại muốn lên tầng, Cố Cảnh Viêm bước tới ngăn cô lại, đôi mắt vẫn tỏa sáng: "Diệp Đại tiểu thư, tôi là Cố Cảnh Viêm, là thành viên của viện nghiên cứu Bắc Kinh. Tôi muốn mời cô tham gia tổ chức của chúng tôi, tin tưởng tôi, cô sinh ra đã là người phù hợp với ‘bát cơm’ này."

Nếu gặp qua là không quên được sử dụng ở phương diện khác thì Cố Cảnh Viêm cũng không cảm thấy có gì lạ. Nhưng đây là số liệu, những con số không hề có bất cứ quy luật gì hoặc nói là rườm rà. Dù là như vậy, Diệp Thiều Hoa cũng có thể gõ chính xác tất cả số liệu!

Loại tài năng khủng bố như vậy, Cố Cảnh Viêm chưa từng nghe nói qua. Anh ta có thể tưởng tượng ra một ngôi sao sáng chói của giới lập trình trong tương lai!

Cố Cảnh Viêm kích động đến tay cũng phát run.

Nhưng điều anh ta không ngờ tới là sau khi nghe được lời của anh ta. Diệp Thiều Hoa không hề nghĩ ngợi, từ chối dứt khoát.

Cố Cảnh Viêm sửng sốt, muốn nói thêm gì đó. Nhưng Diệp Thiều Hoa đã kéo cổ áo, nhanh chóng lên lầu, ném cho anh ta ba từ lạnh nhạt: "Không có hứng."

Cô không biết, sau khi cô nói 3 từ kia, trái tim đang lơ lửng trên cao của Diệp Kha chậm rãi rơi xuống.

Nhưng khi cô ta thấy ánh mắt của Phó Gia Thần nhìn lên tầng, dường như vẫn chưa tỉnh hồn. Đầu Diệp Kha bỗng dưng đau đớn.

Cố Cảnh Viêm định cùng Diệp Kha nói mấy câu. Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta vang lên. Anh ta cầm lên vừa nhìn, giống như thấy dãy số của ai, mặt biến sắc, vội vàng chào hai người rồi rời đi.


Phó Gia Thần hơi ngạc nhiên, anh ta chưa từng thấy bộ dạng này của Cố Cảnh Viêm. Cuộc gọi của ai mới có thể khiến người có địa vị như Cố Cảnh Viêm lộ ra vẻ mặt như vậy?

Anh ta cũng không nghĩ nhiều khi thấy vẻ mặt tái nhợt của Diệp Kha: "A Kha, A Kha, em làm sao vậy?"

Mà lúc này, Diệp Kha rốt cuộc mở mắt ra. Không biết tại sao, Phó Gia Thần cảm thấy ánh mắt của cô thăng trầm hơn so với trước kia.

Diệp Kha nhìn Phó Gia Thần, hơi ngẩn ra một lúc lâu mới nói: "Anh Gia Thần, hôn ước của em với anh là hẹn ước giữa cha chúng ta. Khi đó, em còn chưa được sinh ra, ba cũng chưa làm ăn lớn như bây giờ. Lúc đó, người đính hôn cùng anh phải là chị em."

"Em đang nói linh tinh gì đấy?" Nghe được những lời của Diệp Kha, Phó Gia Thần nhíu mày.

Nhưng Diệp Kha không muốn nhiều lời với Phó Gia Thần vào lúc này. Cô nói thẳng ra là mình mệt, cần nghỉ ngơi, đi thẳng lên lầu. Phó Gia Thần đầy hoang mang rời đi.

Diệp Kha đứng ở bệ cửa sổ trên lầu, nhìn bóng lưng Phó Gia Thần rời đi, ánh mắt lóe lên. Thật lâu sau, cô mới cười, nói: "Ta sống lại, vậy mà sống lại..."

Sống lại khi chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, quản gia gõ bên ngoài cửa: "Tiểu thư, phu nhân nói tối nay bà ấy sẽ không về, dặn ngài và Đại tiểu thư ăn cơm trước."

Nghe lời quản gia nói xong, Diệp Kha mới nhớ tới Diệp Thiều Hoa là chị gái cùng cha khác mẹ với cô. Kiếp trước, khi Diệp Thiều Hoa về nhà họ Diệp, không ai quan tâm cô ta. Diệp Kha cũng không coi cô ta ra gì nên cũng mặc kệ. Không ngờ, Diệp Thiều Hoa bất ôn bất hỏa* bỗng trở thành kỳ thủ cờ vây quốc gia, còn gả cho người nhà họ Cố, ngồi lên vị trí phu nhân nhà họ Cố.

*Bất ôn bất hỏa: không ấm không nóng.

Cả nhà họ Diệp đều dựa vào Diệp Thiều Hoa. Mà cô, dù là cô gái tài năng nhất Ninh Thành cũng không thể thi đỗ vào phòng thí nghiệm quốc gia. Cuối cùng, gả cho Phó Gia Thần, làm một nhà kinh doanh ở Ninh Thành cả đời.

Nhưng cô sống lại, sống lại trước mười năm khi Diệp Thiều Hoa vừa mới quay về. Bây giờ, Diệp Thiều Hoa còn chưa thi đại học, chưa thi cờ vây, chưa có quan hệ gì với nhà họ Cố.

Nghĩ tới đây, Diệp Kha nở nụ cười. Thời gian này vừa vặn có thể giúp cô tiếp cận với người nhà họ Cố trước Diệp Thiều Hoa.

Điều quan trọng trước mắt là phải chấm dứt hôn ước với Phó Gia Thần.


Sau khi sống lại, trí nhớ của cô cực kỳ rõ ràng. Cô nhớ rõ những sự kiện lớn xảy ra trong tương lai, cũng biết những dự án công nghệ kỹ thuật sẽ làm chấn động thế giới, biến động tài chính và một số đại gia kinh doanh đang phát triển mạnh.

Mặc dù vừa nãy Diệp Thiều Hoa nói mình đã gặp qua là nhớ. Chuyện này có chút khác so với kiếp trước. Kiếp trước, Diệp Thiều Hoa không hề có biểu hiện xuất sắc gì về lập trình. Đến lúc đó, Diệp Kha cũng không sợ.

Cô nắm giữ ‘tiên đoán’ thế giới và phần mềm đỉnh cao của mười năm sau. Có thể lấy khả năng nhìn qua là nhớ của Diệp Thiều Hoa, so với kết quả nghiên cứu mười năm sau của liên minh hacker toàn cầu sao?

Diệp Kha biết, cơ hội của cô đã đến. Trong lúc này đây, không ai có thể tạo ra phần mềm có kỹ thuật cao siêu hơn phần mềm cô sắp đưa ra.

Dù sao sau mười năm nữa, mạng lưới internet mới phát triển. Không ai có thể vượt qua khoảnh khắc siêu việt ngày hôm nay.

Cô muốn dựa vào những thành công này để có thể vào được phòng thí nghiệm Bắc Kinh và đưa nhà họ Diệp phát triển lên tầm thế giới. Cô không chỉ muốn làm phu nhân nhà họ Cố mà còn muốn đứng đầu thế giới. Cô muốn để danh hiệu thiên tài này trở thành hiện thực .

Về phần Diệp Thiều Hoa, Diệp Kha nắm chặt hai tay. Có cô ở đây, đừng nói đời này sẽ gả vào nhà họ Cố, mà ngay cả cờ vây cô cũng sẽ không để Diệp Thiều Hoa đụng vào!

Diệp Thiều Hoa, không có cờ vây, không có người nhà họ Cố, cô lấy cái gì đấu cùng với tôi?

------ Lời nói với mọi người ------

Diệp đại thần: khu bình luận vắng quá đấy, ai da... Mọi người không thích xuyên nhanh sao?

Tôi nói với mọi người nè, hôm nay tôi được về nhà!

( Vui vẻ tung hoa gõ bát.)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play