Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Mai Nhi

Beta: Angela

Bạch Trăn Trăn có lẽ đã phát điên rồi, nàng ta điên cuồng túm lấy tóc của mình, “Không thể nào! Sao ngươi lại ở đây, người của Cố gia ở Giang Nam thì sao?”

Lúc trước nàng ta và Tam hoàng tử đều suy nghĩ không biết nhân vật có thể khống chế tất cả mọi người này là ai, suy đoán của bọn họ cực kỳ giống nhau, đều cho rằng đối phương chắc chắn là một nam nhân trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi.

Cho dù như thế nào Bạch Trăn Trăn cũng không bao giờ nghĩ tới, người mà nàng ta nhìn thấy lại chính là Diệp Thiều Hoa! Diệp Thiều Hoa chính là đệ nhất phú thương Giang Nam kia? Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ?

Bạch Trăn Trăn cảm thấy thế giới cổ đại này thật sự vớ vẩn!

Tam hoàng tử cũng khiếp sợ không kém Bạch Trăn Trăn, thậm chí ở điểm nào đó mà nói, hắn ta còn khiếp sợ hơn cả Bạch Trăn Trăn.

Thì ra người giàu nhất Giang Nam kia là nàng, rất nhiều điều lúc trước hắn ta không hiểu rõ bây giờ đều đã hiểu ra.

Khó trách Tô tướng quân có thể trong một đêm ngắn ngủi có thể từ biên giới chạy về kinh thành.


Khó trách bệnh tình của Thái tử có thể ổn định trở lại.

Thủ hạ của vị này có vô số người tài ba, chỉ cần là việc người đó muốn làm, cơ bản không có gì là không làm được.

Nghĩ đến lúc trước phụ hoàng chỉ hôn cho hắn ta và Diệp Thiều Hoa, chưa chắc đã là do người thiên vị, bởi vì có lẽ phụ hoàng đã biết thân phận của Diệp Thiều Hoa không đơn giản! Vậy mà hắn còn cảm thấy phụ hoàng bất công với hắn……

Đáy mắt hắn ta tràn ngập hối hận, hận không thể đấm cho chính mình một quyền để tỉnh táo lại.

Tại sao lúc trước ngươi lại nhẫn tâm từ chối? Sao lại nhẫn tâm như vậy?!

Thái tử ngồi ở phía sau màn lụa ngẩng đầu lên liếc nhìn Tam hoàng tử một cái, giọng nói hơi lạnh lẽo, “Còn đứng thất thần ra đó làm gì, nếu như phụ hoàng biết tin nghi phạm đã chạy thoát, các ngươi chỉ có đường chết.”

Diệp Thiều Hoa thu lại chiếc quạt, tiếng quạt vang lên “xoạch” một tiếng, không chút để ý gõ chiếc quạt ở trên tay, vốn dĩ nàng cho người thả Bạch Trăn Trăn ra là muốn chơi đùa một chút, không nghĩ tâm lý của Bạch Trăn Trăn lại kém như vậy, “Được rồi, đưa bọn họ đi đi.”

Tam hoàng tử vẫn đang lải nhải giống như phát điên.

Cả người Bạch Trăn Trăn cứng đờ bị thị vệ đại nội đưa đi.

Vốn dĩ cho rằng nàng ta xuyên qua thế giới mới sẽ trở thành tài nữ đứng trên vạn người, thậm chí nàng ta còn cảm thấy nếu đám người Diệp Thiều Hoa biết thân phận thật sự của mình chính là người đứng sau lầu Phong Nhã, người của Diệp gia dù có chết cũng sẽ không biết xấu hổ mà nịnh bợ nàng.

Thật không ngờ Diệp Thiều Hoa lại có được số của cải mà có lẽ cả đời nàng ta cũng không có được, cho dù đem Lầu Phong Nhã cảnh xuân tươi đẹp dâng lên cho nàng ta, nàng ta phỏng chừng cũng lười muốn xem đến.

Lúc nàng ta còn đang cao cao tại thượng, khinh thường người của thời đại này, đối phương có lẽ đã sớm đạp lên trên vai nàng.

Bạch Trăn Trăn đỏ mặt tía tai, một loại cảm giác hổ thẹn khó diễn tả thành lời đang khuếch tán trong lồng ngực.

Ngay cả trên đấu trường cờ nghệ, nàng ta cũng không thể so sánh với Diệp Thiều Hoa. Cảm giác vượt trội của Bạch Trăn Trăn như một người hiện đại ngay lập tức biến mất, chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ hổng nào để nàng ta chui vào.

Bên ngoài lầu Thiên Cơ.

“Thiều Hoa, đó là Phương Thác sao?” Diệp cô cô từ trên chiếc kiệu đẹp đẽ bước xuống, làm lơ đám người Tam hoàng tử, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Phương Thác, “Ta nghe tẩu tẩu nói, tên tiểu tử này là người văn võ song toàn nhất trong triều đình, thế nhưng lại đứng sai phe, nếu như con thích ta có thể nói giúp một tiếng với ca ca……”

Nàng không để ý đến đám người Thái tử gia đang ở bên cạnh, nở nụ cười càng thêm sáng lạn.

“Cô cô, người ta chỉ quan tâm đến Bạch nhị tiểu thư, người đừng tùy tiện xen vào.” Ánh mắt Diệp Thiều Hoa nhìn trán Diệp cô cô, âm thanh bỗng nhiên trở nên nhỏ dần, “Sao cô cô lại bị thương thế này?”


Diệp cô cô nghe được câu trước thì không nhắc tới Phương Thác nữa, nghe Diệp Thiều Hoa nói vậy, không thèm để ý mà vuốt trán nói: “Ả ngoại thất của Ôn Bạch Hạc kia bắt ta giặt quần áo, không cẩn thận đụng trúng đầu thôi.”

“Ta và hai người tới Ôn gia một chuyến.” Thái tử nhẹ giọng nói.

Đoàn người đông đúc nhộn nhịp rời đi, trước khi Thái tử bước lên kiệu, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Phương Thác.

Phương Thác thấy Diệp Thiều Hoa rời đi mà không thèm liếc mắt nhìn mình dù chỉ một cái, hắn cúi thấp đầu, bàn tay nắm chặt lại, ngón tay gần như muốn đâm rách lòng bàn tay, nở nụ cười cay đắng.

Vốn dĩ Ôn Bạch Hạc đang ở thư phòng tiếp khách, nghe tin Thái tử và Diệp Thiều Hoa đến phủ, không khỏi sợ hãi lập tức ra nghênh đón.

Trong thư phòng, mấy vị đại thần trong triều liếc mắt nhìn nhau một cái, họ biết rằng mình đã đúng.

Tất cả các quan viên tham gia tạo phản ở kinh thành đều đã bị nhốt vào đại lao ngoại trừ Ôn gia, nghĩ đến đây bọn họ không khỏi hâm mộ Ôn Bạch Hạc, có lẽ là nhờ vào hôn sự với Diệp phủ.

“Cô phụ,” Diệp Thiều Hoa lảng tránh ly trà mà Ôn Bạch Hạc tự pha, “Vị ngoại thất kia của người đâu rồi?”

“Nàng ta dám bất kính với phu nhân, ta đã nhốt nàng ta vào đại lao, chất nữ con muốn……” Ôn Bạch Hạc nhiệt tình tiếp đón Diệp Thiều Hoa.

Tam hoàng tử và cả phủ Bạch tướng quân đều đã bại trận, bên ngoài thì thấy bọn họ tự mình tìm đường chết, nhưng những người có đầu óc đều biết đây rõ ràng là do Thái tử gia và Diệp Thiều Hoa gài bẫy!

Tam hoàng tử và Bạch Trăn Trăn, hai người bọn họ liên thủ lại với nhau cũng không xứng đáng là đối thủ để Diệp Thiều Hoa.

Sau này phủ Thái Uý còn phải nhờ cậy vào tướng phủ, Ôn Bạch Hạc còn có thể không hèn mọn nhún nhường một chút hay sao?

Diệp Thiều Hoa nhìn vết thương trên đầu Diệp cô cô, trực tiếp hỏi bây giờ bà ấy muốn làm thế nào, cho dù là muốn vị ngoại thất kia chết Diệp Thiều Hoa cũng có thể làm được.

“Không cần phiền toái như vậy, cứ để ngoại thất kia làm nha hoàn cho ta đi,” Diệp cô cô cười nhạt một cái, “Phòng của ta còn có một đống y phục lớn cần phải giặt đấy, Thái Uý đại nhân, người sẽ không thấy đau lòng chứ?”

Sắc mặt Ôn Bạch Hạc không chút thay đổi, rủ mắt đáp lời, “Tất cả là do ả tiện nhân kia sai, phu nhân nàng làm như vậy là đúng.”

Nghĩ đến việc trước kia ả tiện nhân kia đã lừa gạt hắn đem của hồi môn của Diệp thị đi, khiến hắn ta và Diệp gia có hiềm khích, hắn hận không thể phanh thây xé xác ả ngoại thất kia.

Diệp cô cô cười nhạo một tiếng, tên nam nhân này quả thật không hề đáng tin.

Hai vị đại thần ở bên cạnh vẫn luôn nơm nớp lo sợ nhìn nhau, xem ra sau này bọn họ chỉ cần lấy lòng Diệp cô cô là được rồi, thoạt nhìn Ôn gia này không đáng tin cho lắm.

**


Trong trận chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế này, biểu hiện của Thái tử vô cùng xuất sắc, đặc biệt lúc trước hắn đã bộc lộ tài hoa hơn người, khi hắn lâm trọng bệnh các triều thần đều tiếc hận không ngừng, một hoàng đế tài giỏi như vậy nhưng lại đoản mệnh.

Hiện giờ thân thể của Thái tử đã hồi phục, không còn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa hắn còn liên thủ với Diệp Thiều Hoa, không ai có thể đạt được lợi ích dưới tay bọn họ.

Hoàng thượng cũng nhận ra điều này cho nên dần dần giao lại việc trên triều đình cho Thái tử xử lý.

Lúc trước trong số những quan viên mưu phản quả thật có mấy người tài hoa nổi bật, ví dụ như Phương Thác, Thái tử liền chiêu hiền đãi sĩ không so đo hiềm khích trước đây, tự mình tới đại lao mời bọn họ ra ngoài.

Bạch Trăn Trăn nghe được tin này hai mắt sáng ngời, lập tức gọi nha hoàn cầm giấy mực tới cho nàng ta viết một câu 《 Mãn Giang Hồng 》, sau đó nói với nha hoàn, “Đi tìm Thái tử, nói rằng ta có câu thơ truyền lại đời sau phải cho hắn xem!”

Hoàng Phủ Vân Trang đang ở thư phòng gặp mặt vài vị khách, vốn dĩ lười biếng không muốn gặp Bạch Trăn Trăn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn gõ gõ lên mặt bàn, “Đưa nàng ta tới đây.”

Bạch Trăn Trăn vừa đến liền lập tức đem《 Mãn Giang Hồng 》cho hắn xem, đây chính là đại sư đứng đầu trong các danh thơ cổ đại, nàng không tin thái tử không bị lay động!

Phương Thác và đám học sĩ truyền cho nhau xem, kinh ngạc đến mức cảm thán không ngừng, “Mạc đẳng nhàn bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết…… Đãi từ đầu thu thập cựu sơn hà, triều thiên khuyết. Bạch nhị tiểu thư quả nhiên đại tài, chúng tại hạ bội phục!”

Phương Thác cũng rất đỗi kinh ngạc.

Hoàng Phủ Vân Tranh vuốt vuốt tờ giấy trong tay, ánh mắt thâm sâu, “Bài thơ này là do ngươi viết ư, viết khi nào?”

“Tất nhiên rồi” Nghe được tiếng khích lệ ở xung quanh và cả những ánh mắt kính nể, Bạch Trăn Trăn có cảm giác hơi lâng lâng, “Chỉ là linh cảm đột phát nên tiện tay viết nên.”

Nàng ta muốn thể hiện cho Hoàng Phủ Vân Tranh biết bản thân mình tài hoa như thế nào, chỉ vài phút đã viết xong bài thơ hay như vậy.

Quả nhiên nghe được lời nàng ta nói, mọi người trong thư phòng càng khen ngợi không ngớt, cho rằng thái tử không nên làm mai một nhân tài như vậy.

Hoàng Phủ Vân Tranh nở nụ cười ôn hòa, hắn rút ra một quyển sách ố vàng từ trên giá sách, lật đến một trang, ném tới trước mặt Bạch Trăn Trăn đang cười đắc ý, “Nửa năm trước, Diệp Thiều Hoa ở Thần Y Cốc phát hiện một quyển sách độc nhất vô nhị, Bạch nhị tiểu thư có biết bên trong viết gì không?”

Cũng không đợi nàng ta trả lời, Hoàng Phủ Vân Tranh đã ôn hòa giải thích: “Thật khéo trùng hợp trong đó viết một bài thơ có tựa đề 《 Mãn Giang Hồng 》, chỉ có điều nguyên tác là của Nhạc Phi. Đúng rồi, còn có một bài thơ khác mà trước kia Bạch nhị tiểu thư từng đọc ở yến hội tên là《 Thủy Điệu Ca Đầu 》, phía trên đề tên người sáng tác là Tô Thức.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play