Khi họ tách ra khỏi đám người Diệp Thiều Hoa lúc còn ở biệt thự, đám
người Diệp Tưởng Tưởng cũng nghĩ mấy người Tô Nhiên đã chết rồi.
Dù sao, hướng bọn họ đi có thủy triều zombie.
Cơ hội sống sót gần như là số 0.
Giây đầu tiên nhìn thấy Vi Vi, đám người Diệp Tưởng Tưởng bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình.
Vi Vi cũng nhìn thấy ba người Diệp Tưởng Tưởng.
Trêи thực tế, cô cũng nhớ rất kỹ ba người Diệp Tưởng Tưởng, lời nói của ba người bên kia vẫn còn văng vẳng bên tai cô
"Tô Nhiên, cậu sẽ hối hận."
Vi Vi không khỏi suy nghĩ, nếu Diệp Tưởng Tưởng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa không biết sẽ có ý nghĩ như thế nào?
Nhưng nghĩ lại, Vi Vi không có nhiều hận thù với ba người này.
Chỉ là nghe được câu kia của Diệp Tưởng Tưởng "Sao cô vẫn còn sống" Vi Vi vô ý thức híp híp mắt.
Cô lặng lẽ đi đến gần 3 người Diệp Tưởng Tưởng, giống như vô ý nói: "Tôi không thể sống sót sao?"
"Đương nhiên, mấy người đi con đường kia có thủy triều Zombie!" Diệp Tưởng Tưởng gần như không hề suy nghĩ liền trả lời.
Vi Vi nhìn bộ dạng Diệp Tưởng Tưởng, rốt cục xác định được đối phương đã sớm biết trêи con đường kia có thủy triều Zombie.
Thần sắc của cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt: "Vì số tôi tốt."
Đám người Diệp Tưởng Tưởng không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Vi Vi, chỉ
cấp bách hỏi Vi Vi, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô
lại ở khu A!
Đây là khu A, nơi mà chỉ dành cho người có quyền lợi cao nhất sống ở căn cứ An Toàn Bắc Kinh.
Nhưng mà Vi Vi không tiếp tục trả lời thêm gì nữa, chỉ ném cho bọn họ cái liếc mắt đầy xa cách, trực tiếp quay người rời đi.
"Vi Vi!" Hứa Kỳ hô to một tiếng, muốn đuổi theo Vi Vi.
Nhưng mà lập tức bị hộ vệ Khu A ngăn cản: "Nơi này là trọng địa khu A, người bình thường không thể tiến vào!"
Đám người Diệp Tưởng Tưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vi Vi rời đi trước mặt mình, cảm giác như móng mèo đang cào xé trong lòng.
Vi Vi không phải đi theo đám người Tô Nhiên và Diệp Thiều Hoa sao?
Sao vẫn còn sống?
Không có khả năng, Diệp Thiều Hoa dựa theo phát triển ở kiếp trước, đã sớm chết rồi.
Cả đội ôm nghi ngờ, nhưng sau đó không gặp qua Vi Vi nữa.
Dù sao Vi Vi là người Khu A, không phải người bình thường muốn gặp là có thể gặp.
Diệp Tưởng Tưởng cũng không thể ngồi chờ chết, cũng nhận một cái nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mà bọn họ nhận là nhiệm vụ phổ thông cấp 3, ban thưởng là Tinh Hạch cấp 2.
Cứ tưởng không quá khó, đám người Diệp Tưởng Tưởng bị một con zombie cấp 3 hệ Hỏa truy đuổi, tất cả đều trong tình trạng kiệt sức.
Một đoàn người đang trêи đường trở về, Diệp Trường Minh đang ngồi ở trêи xe thấy được đám người của Diệp Tưởng Tưởng.
Diệp Tưởng Tưởng so với trước tận thế biến hóa rất lớn.
Nhưng hai vợ chồng vẫn có thể nhận ra được.
Trêи thực tế, lúc biết rõ năng lực của Diệp Thiều Hoa ở căn cứ, hai vợ chồng cũng để người ta nghe ngóng tin tức của Diệp Tưởng Tưởng.
Còn dặn dò Diệp Thiều Hoa rất nhiều lần, đi tìm Diệp Tưởng Tưởng.
Thời điểm hai vợ chồng ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không quên nhận tin tức của Diệp Tưởng Tưởng ở đại sảnh.
Hiện tại nhìn thoáng qua trong đám người, hai người hết sức khẳng định mình không nhìn lầm.
"Thiều Hoa, cha không nhìn lầm đâu." Hai vợ chồng Diệp Trường Minh hết sức
kϊƈɦ động: "Con bé đang ở ngay trong căn cứ, lúc đầu ba mẹ cũng không
muốn gây thêm phiền phức cho con, nhưng bây giờ con bé đang ở đây. Thiều Hoa, con tìm con bé được không? "
Sau khi tận thế, hai vợ chồng rất lo lắng cho con, một người là Diệp Thiều Hoa, người còn lại là Diệp Tưởng Tưởng.
Diệp Thiều Hoa đương nhiên không nói việc đời trước Diệp Tưởng Tưởng thế nào.
Cho nên cũng không cự tuyệt: "Được, con kêu người tìm giúp ba me."
Nghe được lời cam đoan của Diệp Thiều Hoa, vợ chồng Diệp Trường Minh lập tức liền tâm.
Họ đương nhiên biết sức hấp dẫn của con gái họ tại căn cứ bây giờ.
Hai ngày sau, hai vợ chồng cuối cùng từ trong tay Diệp Thiều Hoa biết được tin tức của Diệp Tưởng Tưởng.
"Thiều Hoa, con không nghĩ lại sao, tình cảm của hai đứa từ trước đến nay rất
tốt, con không muốn cùng cha mẹ đi gặp con bé sao?" Diệp Trường Minh hơi kinh ngạc.
Diệp Thiều Hoa trực tiếp cự tuyệt: "Không, trong phòng thí nghiệm vẫn còn nhiều việc."
Hai vợ chồng biết Diệp Thiều Hoa bận rộn như thế nào, cho nên cũng không
quấy rầy, nhắc nhở Diệp Thiều Hoa chú ý tới thân thể của mình.
Sau đó mang tâm trạng kϊƈɦ động đi đến khu B tìm Diệp Tưởng Tưởng.
Diệp Thiều Hoa bên này xác thực có chuyện rất quan trọng.
Nghiên cứu về virus trong phòng thí nghiệm cuối cùng cũng có kết quả.
Lấy cường độ đầu óc của cô, muốn nghiên cứu một con virus, virus có phức tạp đến mấy cũng được cô nghiên cứu triệt để.
Cô chưa thử loại thuốc mới này, nên không biết nó có hiệu quả như thế nào.
Trêи thực tế, có những nhà nghiên cứu như cô ở các căn cứ khác, những người
đó cũng bắt những người bình thường để làm thí nghiệm, họ là sự tồn tại
đáng khinh bỉ nhất của những người ủng hộ công lý.
Mà Diệp Thiều Hoa ở đây không giống họ.
Ai cũng biết, nếu được cho thử nghiệm thuốc, chính là phúc khí đời trước.
Chưa kể thuốc của cô về cơ bản không có nhược điểm, sau khi dùng thử sẽ có tiền bồi thường, cho thức ăn, Tinh Hạch, thuốc men.
Các cơ sở khác ghét những người nghiên cứu như vậy.
Mà Diệp Thiều Hoa bên này đang gấp rút nghiên cứu.
"Chờ chút . . . Cô là Diệp Thiều Hoa?" Cố Nguyên không nghĩ tới, ở căn cứ
Bắc Kinh đụng phải Vi Vi coi như xong, lại còn có thể đụng phải Diệp
Thiều Hoa.
Hắn giống như bị thương, tinh thần có chút không tốt.
Nhưng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, hắn vô cùng cảnh giác: "Thật sự là cô?"
Diệp Thiều Hoa ở phòng thí nghiệm liên tiếp bảy ngày, nhìn không có hình tượng gì.
Đều dựa vào giá trị nhan sắc chèo chống, nghe vậy, cô liếc mắt nhìn Cố Nguyên.
Ánh mắt này làm Cố Nguyên có chút kỳ quái.
Hắn biết Diệp Thiều Hoa thích hắn ở kiếp trước, kể cả kiếp này, nhưng kiếp
trước hắn lại không thích Diệp Thiều Hoa chút nào, dù sao cô cũng là một thành viên gạo cội trong đội ở kiếp trước.
Trước tận thế, dựa vào cha mẹ nuôi sống, sau tận thế, vẫn dựa vào cha mẹ.
Hắn có thể thích người như vậy?
Đương nhiên, đời này hắn sẽ không thích, không chỉ không thích, còn muốn Diệp Thiều Hoa chết.
Để không bị Diệp Thiều Hoa cản trở, bọn họ thậm chí đã bỏ rơi Diệp Thiều
Hoa, sao có thể tưởng tượng được bọn họ thực sự đụng độ nhau ở căn cứ ở
Bắc Kinh?
Nhưng Diệp Thiều Hoa lúc này trông không được tốt lắm.
Nếu là người bình thường, sao có thể sống tốt như vậy?
"Là tôi." Diệp Thiều Hoa thu hồi ánh mắt, vượt qua hắn, tiếp tục đi đến phía trước.
Không có ý muốn dây dưa với hắn, làm cho Cố Nguyên hết sức kỳ quái.
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ mang thần sắc ngưng trọng trở về tìm
đám người Diệp Tưởng Tưởng thương lượng chuyện của Diệp Thiều Hoa.
***
"Khả năng chúng ta trọng sinh cũng cải biến vận mệnh của cô ta, coi như cô
ta tốt số tránh thoát một kiếp." Diệp Tưởng Tưởng cười lạnh một tiếng,
"Nhưng tốt nhất đừng tôi đụng phải, nếu không tôi sẽ không tuỳ tiện
buông tha cô ta như thế đâu."
Hứa Kỳ không nói gì, nhưng lau kiếm với vẻ mặt lạnh lùng.
Chắc hẳn hắn cũng nghĩ như Diệp Tưởng Tưởng.
"Nhưng nghĩ đến chuyện gần đây ở căn cứ." Diệp Tưởng Tưởng bỏ qua chuyện của Diệp Thiều Hoa.
Dù sao tồn tại một người như thế, cô ta tiện tay là có thể nghiền chết.
Điều cô quan tâm bây giờ không phải là Diệp Thiều Hoa mà là về căn cứ an toàn ở Bắc Kinh.
Nhắc mới nhớ, đó là bởi vì ba người bọn họ vừa mới nhận một nhiệm vụ cấp S.
Bởi vì phần thưởng là một cái Tinh Hạch cấp 3, có thể cho dị năng giả cấp 2 Tinh Hạch này, cho nên cả đội liền trực tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nhưng nhiệm vụ quá khó, bọn họ cũng bị thương không ít.
Trong thời gian ngắn, cả đoàn không thể sử dụng dị năng.
Đang ở trong nhà tu dưỡng.
Nhưng vì phần thưởng là Tinh Hạch cấp 3, bọn họ cảm thấy vô cùng đáng giá.
"Căn cứ an ninh Bắc Kinh thực sự rất đáng sợ," Cố Nguyên cảm thán: "Tinh
Hạch cấp 3 cũng có, tôi cảm thấy căn cứ chắc chắn có dị năng giả cấp 4."
Trả Tinh Hạch cho người làm nhiệm vụ coi như ban thưởng.
Bọn họ nhìn thấy có mười nhiệm vụ cấp S, tức là có 10 tinh Hạch cấp 3.
Bọn họ nghe người quản lý tuyên bố nhiệm vụ nói, người cấp tinh thạch cấp 3 đều là một người.
"Tôi đã sớm nghe nói căn cứ anh Toàn Bắc Kinh có hổ báo mà." Hai mắt Diệp
Tưởng Tưởng lóe sáng: "Chúng ta nhất định phải đạt được mục tiêu, trong
vòng 1 năm, phải đến ở khu A."
Ba người bọn ho thừa dịp đang khôi phục dị năng, đoán xem vị dị năng giả thần bí kia là ai.
Nhưng mà, bọn họ nghĩ đến tất cả mọi người ở kiếp trước, cũng không nghĩ tới ai là người có loại năng lực này.
Nhưng họ cũng hỏi được, có một người khác trong phòng thí nghiệm Bắc Kinh thậm chí còn mạnh hơn tiến sĩ.
Lúc này, hai người Diệp Trường Minh đã đến bên ngoài cửa nhà họ.
"Ông nghĩ xem, con bé có không trách chúng ta lâu như vậy không có tìm được
con bé?" Đứng ở trước cửa nhà Diệp Tưởng Tưởng, mẹ Diệp có chút sợ hãi.
Diệp Trường Minh không nghĩ nhiều như vậy, hắn trực tiếp nhấn chuông cửa.
Diệp Tưởng Tưởng tưởng rằng người trong đội ngũ, không suy nghĩ nhiều, trực
tiếp đi mở cửa, chỉ chớp mắt liền thấy được hai vợ chồng Diệp Trường
Minh.
"Chú hai? Dì hai?" Nhìn thấy vợ chồng Diệp Trường Minh,
Diệp Tưởng Tưởng kϊƈɦ động không thôi: "Thật sự là hai người! Con rốt
cuộc cũng tìm được hai người!"
Cô ta lập tức nghênh đón hai người.
Mà Hứa Kỳ và Cố Nguyên đối với hai vợ chồng này hết sức phức tạp, vẫn nhớ kỹ con gái của hai người này đã giết họ ở kiếp trước.
Nhưng cũng nhớ cái cách mà hai người này bị zombi cắn xé, trong lòng nhất thời tràn ngập cảm xúc.
"Chú, dì." Hứa Kỳ cũng đứng lên, lãnh đạm nói một tiếng.
Diệp Tưởng Tưởng cầm 2 quả táo lên đưa cho hai người bọn họ, mặc dù có chút
không muốn, nhưng vẫn đưa, "Chú, dì, con còn đang suy nghĩ làm sao để
tìm được hai người, hai người lại tìm được con."
Cô ta hận không thể đem hết kinh nghiệm thành công của mình nói cho mẹ Diệp và Diệp Trường Minh nghe.
"Từ nay về sau hai người đi theo con, sau này sẽ không cần phải chịu khổ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT