Tại Khu C2, Anh Bưu ở trong một ngôi nhà rộng hơn 30 mét vuông.
Lúc này trong phòng còn có không ít người.
"Anh Bưu, vợ tôi còn đang bệnh. Anh có thể đưa cho tôi Tinh Hạch zombie mà tôi đã đánh trúng được không? Ngày mai và ngày kia tôi nhất định sẽ ra ngoài tìm một Tinh Hạch trở về cho anh." Diệp Trường Minh bị đè xuống, vẻ mặt kiềm chế. Buồn bã nhìn vào Tinh Hạch trong tay Anh Bưu.
Đó là một Tinh Hạch mà ông đã đào được khi đi làm nhiệm vụ với người trong đội.
Ông muốn dùng nó để đổi kháng sinh cho mẹ Diệp.
"Ai bảo Tinh Hạch là của ông, rõ ràng là đội trưởng Khâu dùng dị năng đập vỡ đầu của zombie... " Tùy tùng bên người đội trưởng Khâu liếc mắt nhìn Diệp Tường Minh: "Sao, không phục à"
Diệp Trường Minh đứng ở nơi đó.
Hắn muốn giãy dụa, nhưng người đàn ông kia lại trấn áp ông quỳ xuống.
Phục? Sao có thể phục?
Bị người ta khi dễ, thậm chí có thể cướp đi sinh mạng của mẹ Diệp, ngay cả tin tức của con gái cũng không biết.
"Được rồi, ông trở về đi." Thấy Diệp Trường Minh đàng hoàng, Bưu ca mới để người ta thả Diệp Trường Minh ra, cười nhạo một tiếng: "Diệp Trường Minh, tôi không quản ông trước tận thế là phú hào, nhưng bây giờ là tận thế, không có năng lực, ông phải . . ."
"Câm mồm?" Còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo mạnh mẽ vang lên.
Ngay sau đó, một bóng dáng gầy gò bước vào như chốn không người.
Đôi lông mày rũ xuống vô cùng lạnh lùng.
Nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Thiều Hoa, sắc mặt của Bưu ca và những người khác thay đổi khá rõ ràng.
"Một dị năng giả hệ phong cấp 2, năm dị năng giả cấp 1?" Diệp Thiều Hoa nhìn liếc mắt nhìn đám người Bưu ca.
Liếc mắt liền nói ra thực lực bọn hắn.
Khi những người bên phía Anh Bưu nhìn thấy quản lý căn cứ an toàn đang đợi Diệp Thiều Hoa ở bên ngoài, cả người đều ngẩn ra.
Nhìn Diệp Thiều Hoa kinh hãi
"Vị tiểu thư này . . ."
Diệp Thiều Hoa cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, tôi hy vọng có thể có được câu trả lời thỏa đáng cho vấn đề này.”
Tận thế, cách tốt nhất để xem thực lực của một người là nhìn tướng mạo của người đó.
Càng là người cường đại, trêи người càng sạch sẽ.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa mạnh hơn các thành viên cấp cao của căn cứ an ninh, Diệp Trường Minh không thể tin được đây là con gái của mình
Diệp Thiều Hoa nói xong, đi tới chỗ Cha Diệp, duỗi tay ôm lấy cánh tay Cha Diệp: “Cha, đi thôi.”
"Thiều Hoa?" Diệp Trường Minh mở to hai mắt nhìn, rốt cục mở miệng.
Vẻ mặt khó tin.
“Mẹ đã đến chỗ của con rồi, cha đừng lo.” Diệp Thiều Hoa nói với vẻ dịu dàng: “Cha cũng nên quay lại với mẹ và để người ta kiểm tra thân thể của cha.”
Diệp Trường Minh mơ màng cho đến khi nhìn thấy người quản lý chào ông một cách nhiệt tình.
Cả người càng thêm tung bay.
"Đây là chỗ ở tạm thời của con." Mẹ Diệp đã sớm được Vi Vi mang về, hiện tại cũng đã tắm rửa xong, đang ngồi trêи ghế salon:"Cha, cha nhanh đi tắm rửa rồi ăn chút gì đi, con gọi người đến kiểm tra cho cha."
Quản lý khu vực an toàn rốt cuộc tìm được cơ hội: "Diệp tiểu thư, bên phía Bưu ca và đội trưởng Khâu tôi đã xử lý xong rồi, hai người này đều chủ động muốn lao động chuộc tội với cô, bây giờ cô có thời gian đi đến phòng Thí nghiệm với tôi một chút không."
Diệp Thiều Hoa nhìn đồ vật mà Anh Bưu giao cho Diệp Trường Minh để xin lỗi, liếc mắt nhìn Diệp Trường Minh.
Mặc dù những năm gần đây Diệp Trường Minh là một người giàu có, nhưng ông vẫn có chút bối rối khi gặp phải một nhân vật tầm cỡ như vậy, ông gật đầu: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, cứ như vậy đi.”
Hắn cũng không phải không hiểu, tận thế chính là cái đạo lý này, ai có thực lực mới là lão đại.
Bây giờ thấy đám người Bưu ca bị Diệp Thiều Hoa trông coi, hắn cũng thở dài một hơi.
Nhìn thấy hành vi của Diệp Trường Minh, Diệp Thiếu Hoa nhìn về phía quản lý nói: “Được rồi .”
Nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, Diệp Trường Minh và mẹ Diệp nhìn nhau.
Đây có phải là đứa con gái mà họ đang lo lắng không?
Ở tận thế còn có thể ở dạng phòng thế này, bọn họ nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua.
Diệp Thiều Hoa đã dành vài ngày để tìm hiểu sự phân bố ở đây trước khi đến phòng thí nghiệm.
"Diệp tiểu thư." Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa rốt cục cũng đến phòng thí nghiệm, tiến sĩ dị năng giả não vực hai mắt tỏa sáng: "Cô có biết không, hiện tại các căn cứ lớn đang lưu truyền thuốc khôi phục dị năng? Chính là đoàn ba người kia buôn bán."
Hắn cầm lấy một cái bình trong suốt: "Tôi không nghiên cứu ra được thành phần bên trong."
Diệp Thiều Hoa biết rõ đoàn ba người này chính là đám người Diệp Tưởng Tưởng, bọn họ đời trước sống được tương đối lâu, biết rõ về dược, cũng biết rõ các nhân vật thành danh, trừ bỏ Tô Nhiên, bọn họ đem những người có tiếng đều tụ tập về một chỗ.
Bình trong suốt này là một lọ thuốc năng lượng mà họ đã phát triển để phục hồi năng lượng cho cơ thể trong một thời gian ngắn.
Bởi vì loại thuốc này, thanh danh của ba người Diệp Tưởng Tưởng vang xa, bọn họ cũng hấp dẫn không ít cường giả.
Nếu như không có sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa, ba người này nhất định lập nên ưu thế lớn nhất.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa lấy ra một bình màu lam đưa cho tiến sĩ: "Đây là thứ tôi đã nghiên cứu trêи đường. Ông có thể nghiên cứu nó và phát triển theo từng đợt. Tùy Vân đã từng sử dụng, hiệu quả khá tốt. ”
Cái này tiến sĩ đã sớm biết, đám người Vệ Thất cũng đã nói qua, biết rõ trong tay Diệp Thiều Hoa còn có loại thuốc lợi hại hơn 3 người kia rất nhiều.
Tiến sĩ còn đang nghĩ làm thế nào mới có thể đổi được đơn thuốc trong tay Diệp Thiều Hoa, không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa cứ như vậy không chút ràng buộc lấy ra!
Cho dù là tiến sĩ kiến thức rộng rãi, cũng kϊƈɦ động đến mức mặt đỏ lên.
Hiện tại zombie càng ngày càng giỏi, cũng tiến hóa trí tuệ, số lượng zombie còn lớn hơn số lượng người sống sót, con người càng ngày càng khó sống.
Những tiểu đội làm nhiệm vụ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Loại thuốc này đối với căn cứ mà nói là quá trọng yếu.
“Nghe nói một số điện thoại vệ tinh vẫn không liên lạc được?” Diệp Thiều Hoa không có rời đi, chỉ liếc nhìn các máy tính xung quanh.
Nhắc đến cái này, tiến sĩ cũng thở dài: "Tận thế đến, vệ tinh của căn cứ cũng mất rất nhiều, vốn còn mấy cái là được, không biết vì sao một tháng trước tất cả đều đột nhiên hỏng. Chúng ta có rất nhiều nơi không thể giám sát được, đối với đất nước tạo thành tổn thất rất lớn. Nếu có vệ tinh, cũng sẽ không có nhiều thành phố gặp thủy triều zombie . . ."
"Cái gì hỏng." Diệp Thiều Hoa ngồi trước máy tính, nhấn một dãy số, khẽ ngâm nga: "Chỉ là, có ai đó đã hack vệ tinh của chúng ta để sử dụng thông qua Internet, điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đang bị theo dõi."
Chờ chút . . .
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa, tiến sĩ không khỏi trừng mắt: "Đừng nói rằng, cô còn biết hack ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT