Sau khi chia tay với Diệp Thiều Hoa, Mạnh Trạch cho dù bị đánh cũng cảm thấy rất vui.
Nhưng mà khi về đến nhà, cha hắn ta lại nói Diệp tổng nhúng tay vào chuyện này.
Hơn nữa, Diệp tổng nói rất rõ ràng, ông không đồng ý.
Nếu không phải do Diệp Thiều Hoa cáo trạng, Mạnh Trạch cũng không ngờ cô lại là loại người này.
"Tôi nói cho cô biết, Diệp Thiều Hoa, chuyện này . . ."
Mạnh Trạch còn muốn nói điều gì, nhưng mà vừa mới nói được nửa câu, Giám đốc Mạnh đã nghe nói chuyện này, nhanh chóng đi từ tầng cao nhất xuống.
"Tiểu tử thúi, con nói bậy bạ gì đó?" Giám đốc Mạnh lắc lư thân thể mập mạp, bưng kín miệng Mạnh Trạch, "Đại tiểu thư, xin lỗi, tên tiểu tử này hôm nay đầu óc có chút không bình thường, quản lý Thiệu ở trêи lầu chờ tiểu thư ạ . . ."
Diệp Thiều Hoa đưa tay sửa sang đồng phục của mình.
Nghe vậy, liếc bọn họ một chút, "Ừ."
Nói xong, quay người rời đi.
Phảng phất như bọn họ chỉ là một tên hề đang nhảy nhót, không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào trong cuộc đời cô.
"Cha, cha . . ." Khó khăn Mạnh Trạch mới được thả ra, lông mày vặn lên, "Cha chẳng lẽ còn muốn con cưới cô ta sao?"
"Cưới cái gì?" Mạnh đổng tức giận nói, "Diệp tổng hôm nay đến nói với tao, lâu nay con gái nhà người ta không hề có ý với mày, đêm qua là hắn nhầm, chúng ta vừa mới nói chuyện kia xong, con vừa nói mấy lời kia thì có ý nghĩa gì."
Không có ý nghĩa?
Câu này khiến hắn ta cả kinh!
Hắn nhíu nhíu mày, trong lòng không biết sao lại có chút bực bội, còn có chút . . . Xấu hổ.
Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua wechat cho Diệp Thiều Hoa.
Nhưng mà, không gửi được.
[ Thật xin lỗi, người dùng không phải bạn bè của đối phương! ]
"Diệp Thiều Hoa được quản lý Thiệu giữ lại ở bộ tài vụ." Mạnh đổng sau khi bảo Diệp Thiều Hoa đi, lúc này mới có chút kinh ngạc mở miệng, "Con trai, cha cảm thấy sự việc có chút không đúng lắm?"
Quản lý Thiệu là như thế nào người ông cũng biết rõ.
Diệp Thiều Hoa ở bộ tài vụ là thật, tuyệt đối là năng lực của cô.
Nhưng như vậy . . .
"Được rồi, cha." Mạnh Trạch hơi không kiên nhẫn, hắn bực bội mở miệng, "Có cái gì bất thường, cô ta có thể thi đậu đại học hay không còn chưa chắc đâu."
Có thể phân chia giới hạn cùng Diệp Thiều Hoa, đây là điều Mạnh Trạch mong đợi nhất, nhưng hôm nay từ trong miệng cha của hắn nói đến chuyện này, không biết vì sao đáy lòng lại có chút cảm giác khó chịu.
Mạnh Trạch cực lực không để mắt đến sự kì lạ trong lòng.
Mạnh đổng nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa.
Diệp Thiều Hoa vì sao bây giờ biến thành như vậy hắn vô cùng rõ ràng, sau đó lại thổn thức một tiếng, không nói gì nữa.
**
Trêи lầu, quản lý Thiệu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa rất nhanh xử lý xong một đống tài vụ lớn chồng chất.
Tia sáng trong mắt lóe lên
Tốc độ học tập của đối phương thật sự quá nhanh.
Nếu như nói trước đó quản lý Thiệu không biết vì sao trước kia Diệp Thiều Hoa bị người trong vòng tròn tán thưởng, hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Diệp Thiều Hoa giải quyết các loại tài khoản xong, đưa ghi chú do chính cô làm cho quản lý Thiệu "Quản lý Thiệu, đây là một vài điểm tôi đã tóm tắt. Tôi đã đánh dấu các lỗi khác bằng bút đỏ. Anh có thể xem qua một chút. "
Cô không chỉ chia ra các tài khoản khác nhau, sợ phiền phức cô còn tự mình thiết kế một phần mềm tính toán.
"Đây là cái gì?" Quản lý Thiệu nhận lấy lật một chút, sau đó đưa cho trợ lý bên cạnh để cho hắn đi xử lý.
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào máy tính Diệp Thiều Hoa.
"Một phần mềm." Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu nhìn một lần. Đó là phần mềm kế toán mà cô mới nghiên cứu gần đây. Nói thẳng ra là lấy của giới tinh tế. Tuy không phải công nghệ đỉnh cao nhưng nó là phần mềm đã vượt qua xã hội hiện đại hàng trăm năm.
Con người hiện đại quá phụ thuộc vào máy tính, kỹ năng tính nhẩm kém.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa chỉ vào phần mềm giới thiệu cho quản lý Thiệu, "Có rất nhiều công thức được lập trình sẵn vào trong phần mềm, cứ gõ số vào là được. Đây là tỷ lệ luân chuyển tổng tài sản, đây là xu hướng phân tích chung, đây là khả năng nợ ... ”
Quản lý Thiệu cũng không phải người chưa nhìn thấy việc đời.
Hắn nghe Diệp Thiều Hoa giới thiệu, càng nghe con mắt càng sáng, "Phần mềm này, cô lấy ở đâu?"
Loại này phần mềm trêи thực tế giao cho người trong giới IT lập trình cũng không khó, nhưng tốn hao thời gian rất lớn.
Muốn làm được loại phần mềm thế này, phải tốn rất nhiều tiền, không ai rảnh rỗi lại đi làm một cái phần mềm tốn thời gian cả.
Cho nên trêи thị trường cơ bản không có loại phần mềm này.
"Tiện tay làm." Diệp Thiều Hoa không nhanh không chậm nói: "Gần đây, tôi theo nội dung lời anh nói, làm ra một cái phần mềm tính toán."
"Đại tiểu thư, cô thực sự là . . ." Quản lý Thiệu càng ngày càng cảm thấy mình chiếm được một kho báu.
Não bộ của cô không phải người bình thường có thể lý giải.
Đừng nói ở Diệp thị, quản lý Thiệu trước kia cũng là đi du học nước ngoài trở về.
Trong cuộc đời hắn cũng đã gặp không ít người, nhưng hắn chưa bao giờ thấy người nào thông minh như Diệp Thiều Hoa.
Quản lý Thiệu nghĩ nghĩ, người như cô ở lại Bộ Tài chính có thật sự tốt hay không?
Có vẻ như hắn cần tìm một cơ hội để nói chuyện với Diệp tổng rồi.
Tài năng như vậy không thể để bị chôn vùi bởi hận thù được.
Nghĩ tới đây, quản lý Thiệu liền chuẩn bị chống đỡ xuống lầu tìm Diệp Quốc Phú.
Thang máy vừa mới mở ra, hắn đã nhìn thấy người đứng trong thang máy, người nổi tiếng của Diệp thị
Diệp Vân.
Nhớ tới sự tích của đối phương, quản lý Thiệu cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Đầu tiên đầu óc Diệp Vân nhất định là không bằng Diệp Thiều Hoa, chỉ bằng tính toán.Điểm này, cô tính toán có khi còn phạm sai lầm.
Mặc dù Diệp Vân rất cố gắng, quản lý Thiệu cũng nhìn ra cô ta rất cố gắng, nhưng bộ tài vụ cần không phải là người cứ cố gắng là được.
Cho nên quản lý Thiệu cuối cùng vẫn sa thải cô ta.
Nhưng mà Diệp Vân tựa hồ rất có tài tiên tri về cổ phiếu, hầu như rủi ro nào về cổ phiếu cô ta cũng có thể đoán trúng.
Có thể có ánh mắt như thế, quản lý Thiệu cũng thổn thức không thôi.
Hắn chào hỏi một tiếng, liền đi vào thang máy, ấn xuống lầu dưới.
Trông thấy quản lý Thiệu tiến vào, Diệp Vân nhìn thấy Diệp Thiều Hoa bên ngoài đã buông sổ sách xuống, đi rót cho mình một ly trà, thoạt nhìn vô cùng lười nhác.
Diệp Vân rốt cục cố lấy dũng khí, Diệp Thiều Hoa ngu như thế còn có thể vào được bộ tài vụ, còn ở lại lâu như vậy, cô ta không cảm thấy mình trọng sinh, sẽ yếu kém hơn Diệp Thiều Hoa.
Nghĩ tới đây, cô ta nhìn đối phương, mở miệng, "Quản lý Thiệu, tôi có thể một lần vào lại bộ tài vụ được không? Tôi tin lần này nhất định tôi sẽ vô cùng cố gắng, Thiều Hoa em ấy cũng đứng ngồi không yên, nhưng tôi có thể, tôi việc gì cũng có thể làm, tôi sẽ chứng minh với anh tôi thích hợp hơn Diệp Thiều Hoa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT