Sương mù ngập tràn, lần thứ nhất hắn dám đưa mắt nhìn thẳng Diệp Thiều Hoa.
Hắn cùng Diệp Thiều Hoa ngay từ đầu quan hệ rất tốt.
Chính vì tấm hình kia, hắn bắt đầu vô ý xa lánh cô.
Lâm Nghiệp mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, nếu Diệp Thượng Sơ Dương để lộ ra một chút, hắn cũng sẽ không hành động như thế.
Diệp Thiều Hoa lạnh nhạt, cô hai tay khoanh trước ngực, tựa ở một bên nhìn Sở Vân đánh bi-a, "Anh ấy tìm tôi kết tình duyên, tôi nói cho anh ấy biết ảnh trêи diễn đàn là tôi, anh ấy nói không sao."
Nghe thấy thế, tay cầm điếu thuốc của Lâm Nghiệp, ngón tay dừng một chút.
Sở Vân ngoắc tay gọi Diệp Thiều Hoa đi qua nhận banh, Diệp Thiều Hoa không tiếp tục quan tâm đến Lâm Nghiệp nữa.
Lâm Nghiệp giữ nguyên một động tác, đứng im tại chỗ, lửa đốt đến ngón tay đều không có cảm giác.
Chẳng qua cảm thấy tâm mình giống như bị cái gì đó đào rỗng một tảng lớn.
"Chị dâu, nghe nói chị có vấn đề với người nhà họ An, " Em trai chơi bóng cùng Diệp Thiều Hoa lên tiếng "Chị phải cẩn thận một chút, người nhà họ An làm giàu mấy chục năm kia chắc chắn có ý không đứng đắn, có chút thủ đoạn nhỏ."
Diệp Thiều Hoa cười lạnh, "Không có việc gì đáng lo, yên tâm."
Em trai cho rằng Diệp Thiều Hoa có chút không rành thế sự, nhưng suy nghĩ một chút, trong nhà hắn mà có 1 người chị gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa như thế hắn chắc chắn sẽ sủng lên tận trời, cho nên hắn vụng trộm nghĩ sẽ thương lượng cùng Sở Vân.
Thật không nghĩ đến ngày hôm sau, hắn liền thấy người nhà họ An và người nhà họ Hứa đến nói chuyện với Diệp Thiều Hoa.
"Thiều Hoa, con xem, con và Khánh khôn đều không có việc gì, chúng ta có thể biến chuyện lớn này thành chuyện nhỏ được không " Vài ngày trước, Hứa lão gia Tử còn mang bộ mặt vênh váo, hớn hở , giờ đây, hắn rót cho Diệp Thiều Hoa một chén trà, "Tuân Tuân còn nhỏ, con thông cảm, nhường nó một chút."
Buổi sáng hôm nay, giấy triệu tập của tòa án đã được gửi đến nhà họ An.
Bởi vì luật sư cung cấp chứng cứ toàn diện, thậm chí còn có ghi âm của An Tuân, người của tòa án trực tiếp bắt ả đi.
Giết người có chủ đích, mặc dù ả không chịu nhận, nhưng chứng cứ rõ ràng, đừng nói đến An Tuân, ngay cả người nhà họ An và người nhà họ Hứa cũng không chiếm được chỗ tốt.
Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng, "Đều làm người, vì sao tôi phải nhường cô ta."
Trêи mặt lão gia tử nhà họ Hứa không hề có 1 sự khó chịu nào.
"Ừ ừ, Thiều Hoa, con nói rất đúng" Lão gia tử nhà họ Hứa thấy Diệp Thiều Hoa không có ý định nói chuyện, nhiệt tình trêи mặt không giảm, "Vậy con lúc nào trở về Hứa gia tham quan", "Ông . . ."
Diệp Thiều Hoa thờ ơ gật đầu, "Chuyện này ông thương lượng với cha tôi đi, tôi còn có việc, tôi đi trước."
Lão gia tử nhà họ Hứa nhìn thấy xe của Sở Vân bên ngoài, cả người run rẩy, hắn cầm cái khăn trêи bàn lau mồ hôi lạnh.: "Được rồi, con đi thong thả."
Diệp Khánh Khôn ngồi ở bên cạnh Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt đơn giản, nhưng trong lòng lại rất sảng kɧօáϊ.
Khi hai người rời đi, cha An nhìn lão gia tử nhà họ Hứa, "Cha, Sở Vân không đáng sợ như vậy, tại sao cha lại ..."
"Sở Vân à." Lão gia tử nhà họ Hứa thở dài nhìn con rể, người này chắc chắn biết những việc An Tuân làm: "Hôm nay cha đến tòa án tìm bạn giúp, con biết người ta nói gì không, người mà Tuân Tuân sai người ám sát chính là người bí mật được bảo vệ của quốc gia, nhà họ Hứa và nhà họ An sau việc này chắc chắn sẽ không còn được như lúc trước nữa."
Người được quốc gia bảo vệ, nếu giúp An Tuân, cả nhà có khi bị quy vào tội phản quốc.
Lão gia tử nhà họ Hứa nhìn bóng dáng Diệp Thiều Hoa xa dần.
Diệp Thiều Hoa này chính là một đóa hoa bá vương không thể trêu chọc.
"Đừng nghĩ đến Tuân Tuân nữa, chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người." Ông ta mang vẻ mặt vô cùng bất lực.
**
"Tứ ca, chị dâu uy vũ." Thấy cảnh này. Em trai vô cùng sùng bái nhìn Diệp Thiều Hoa.
Đồng thời đáy lòng cũng do dự về thân phận của Diệp Thiều Hoa.
Có thể đơn giản giải quyết chuyện của nhà họ An, chị dâu này không hề đơn giản đâu.
Sở Vân không có để ý tới hắn, chỉ đi lên mở cửa , "Chú Diệp, Thiều Hoa."
"Cha, cha về trước đi, con đi tìm Tóc Dài." Diệp Thiều Hoa nhìn điện thoại.
Tóc Dài Tới Eo uống nhiều rượu, cô đưa Tóc Dài đến sân bay.
Tống Thần không nghĩ tới bản thân vẫn còn có thể gặp lại Diệp Thượng Sơ Dương.
Từ đó về sau, An Tuân cũng chưa từng xuất hiện, có người nói ả bởi vì làm việc phạm pháp nên bị bắt lại.
Tống Thần không hề để ý, chỉ giải trừ tình duyên với An Tuân .
Ngày cuối cùng với gia tộc Niên Chu, mọi người gọi hắn đi cùng.
Trước khi đi hắn muốn tới đón Tóc Dài Tới Eo --
Diệp Thượng Sơ Dương.
Nhưng mà đối phương cơ bản không nhìn thấy hắn, chỉ đưa Tóc Dài Tới Eo xuống lầu.
Tống Thần trong lòng thất lạc, khôn biết hình dung như thế nào, hắn không khỏi lên tiếng gọi Diệp Thượng Sơ Dương lại, ". . . Sơ Dương."
Diệp Thiều Hoa bước chân hơi dừng một chút, quay đầu nhìn hắn.
Cô hơi nghiêng người, ánh đèn hành lang rất yếu.
Tống Thần như cũ, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt cô dường như nhẹ nhàng hơn dưới ánh sáng lờ mờ.
Không có sự sắc bén như lúc trước, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Sự sắc bén trêи người dường như giảm đi rất nhiều...càng thêm đáng chú ý hơn so với trước đó.
Tống Thần nhìn có chút xuất thần.
Hắn biết rõ đối phương không nghĩ đến có khả năng sẽ gặp lại hắn, dù sao ban đầu cũng là hắn biến cô trở thành trò cười trong trò chơi.
Nhưng mà, dường như có một thứ gì đó ngăn cản, hắn không thể đi tiếp được.
Hắn nghĩ đến nếu như không có Nhàn Hoa Lộng Ảnh, hắn có lẽ sẽ không giải trừ tình duyên với Diệp Thượng Sơ Dương.
"Sơ Dương, nếu như chúng ta không giải trừ tình duyên . . ." Tống Thần nói khẽ: "Em có đồng ý . . ."
Tống Thần đang nghĩ xem nên nói thế nào.
Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói hết câu thì có một người đàn ông từ cầu thang đi lên.
Hắn giống như bước ra từ trong tranh.
Có rất nhiều người đi lại trong hành lang, nhưng khi những người nhìn thấy anh, trong tiềm thức lui khỏi anh ba bước.
"Sao lại lâu như vậy?" Hắn ta nghe được người đàn ông kia hỏi Diệp Thượng Sơ Dương.
Mà Diệp Thượng Sơ Dương trêи mặt cũng là biểu cảm ôn hòa hắn chưa bao giờ thấy qua, "À, chuẩn bị xuống đây."
Nửa câu sau của Tống Thần cứ như vậy nuốt lại vào trong.
Trước khi Diệp Thiều Hoa đi, nhìn Tống Thần nở nụ cười, chỉ là ý cười không đạt đáy mắt, "Xin lỗi, về sau không cần kết bạn với tôi, thật ghê tởm."
Cô cũng không thèm nhìn gương mặt trắng bệch của Tống Thần, nói xong cũng đi theo Sở Vân đỡ Tóc Dài Tới Eo đi.
Câu này ở trong cốt truyện gốc, lời Tống Thần nói cho nguyên chủ nghe.
Giờ Diệp Thiều Hoa cũng nói cho hắn nghe.
. . .
Lần này, Diệp Thiều Hoa ở lại thế giới này 5 năm, hệ thống mới kϊƈɦ phát tiêu chí rời đi.
[ Đinh! Hệ thống số 008 vì kí chủ phục vụ, 1700 tích phân đã được đưa đến sổ sách, cửa hàng cấp 4 tăng thêm 6 đặc quyền ưu đãi, mời kí chủ lựa chọn phương pháp rời khỏi, 1, Lựa chọn giữ lại phục chế thể của kí chủ, 2, Trực tiếp rời khỏi! ]
"Phục chế thể." Nguyên nhân bởi vì Diệp Khánh Khôn, Diệp Thiều Hoa giữ lại một phục chế thể.
Diệp Thiều Hoa thở dài thườn thượt nhìn người đàn ông đang vẽ thiết kế nhà, đôi mắt trầm xuống.
"Sở Vân, " Cô thì thào, "Gặp lại."
Sở Vân khẽ cười một tiếng, "Không phải ra ngoài mua một ly trà sữa, cũng không phải . . ."
Hắn vừa nói, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt rạng rỡ trước mặt.
Thiếu đi thứ gì đó.
Nụ cười dần dần trở nên nhẹ nhàng.
"Gặp lại, Diệp Thượng Sơ Dương." Hắn nói khẽ.
Truyền Kỳ của [ Võ Lâm Truyền Kỳ ] từ đó không hề onl game nữa.
Chỉ còn lại một bài viết --
[ Tuyệt sắc nhân gian, Diệp Thượng Sơ Dương ]
Diệp Thiều Hoa tỉnh lại lần nữa, tinh thần có chút hoảng hốt.
Không ----
Đầu cô rất đau!
Cô đưa tay sờ trán, vết thương trêи trán hẳn là vừa mới được xử lý sơ qua.
Cô gái mặc đồng phục cảnh sát đứng trước mặt Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt nghiêm túc giáo ɖu͙ƈ cô. "Đồng phục của em là của Nhất Trung. Sau này đừng tụ tập đông người để đua xe. Nguy hiểm như vậy, sợ là...."
Diệp Thiều Hoa càng nghe, đầu càng đau.
Cô tìm tạm 1 chỗ để ngồi, tiếp thu nội dung cốt truyện.
/
Vài phút sau, có một cảnh sát nam bước vào: "Diệp Thiều Hoa, người nhà đến đón cô."
Nữ cảnh sát cau mày, nhìn Diệp Thiều Hoa như không nghe thấy câu kia, đưa cô ra ngoài.
Đứng ở ngoài là một cô gái chừng 20 tuổi, trêи người mặc quần áo công sở.
Nhìn sơ qua là 1 người khá nghiêm túc và có năng lực.
Nhưng --
Diệp Thiều Hoa nhận thấy móng tay của cô ta hơi tím, có lẽ cô ta đã bị bệnh tim nghiêm trọng.
Cô ta điền xong giấy xác nhận, sau đó trả phí, đóng nhiều tiền như vậy, chắc gia đình cũng thuộc dạng khá giả, nhưng cô ta không có chút kiêu ngạo nào.
Nữ cảnh sát không khỏi hỏi thêm hai câu, "Tiểu thư Diệp Vân, cô thực sự là chị cô gái này?"
Nữ cảnh sát chỉ Diệp Thiều Hoa.
Tay Diệp Vân dừng lại, cô ta nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, lại phát hiện tia giễu cợt trêи mặt Diệp Thiều Hoa, cô ta không biết Diệp Thiều Hoa đang làm cái trò gì, nghe lời nữ cảnh sát nói cô ta gật đầu.
"Hai người không giống nhau chút nào." Nữ cảnh sát lấy lại tờ đơn: "Cô em gái này của cô đua xe với người ta, có 10 đứa con trai, làm người khác bất ngờ chính là cô ấy đứng nhất, còn đè lão đại xuống đất đánh nữa."
Diệp Vân nghe vậy, trêи mặt cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Hai người cùng đi ra cửa chính, Diệp Thiều Hoa nhìn thấy đỗ ở cửa ra vào của sở cảnh sát là một chiếc Ferrari màu đỏ, cô đoán chắc là xe của Diệp Vân.
Quả nhiên Diệp Vân cầm chìa khoá trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Thời điểm Diệp Thiều Hoa định bước vào, cô ta lại khóa cửa xe.
Diệp Thiều Hoa: ". . ."
"Cha bận họp, không đến bảo lãnh cô được." Diệp Vân hạ cửa xe xuống, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nhưng đáy mắt cô ta vô cùng lạnh lùng: "Cô đừng nghĩ đến việc trốn không muốn về nhà, đám bằng hữu xã hội đen của cô bây giờ không tự lo cho mình được, không có chuyện thu nạp cô đâu. Còn nữa, Diệp Thiều Hoa, cô cũng không còn trẻ nữa, đừng có có việc gì cũng gọi điện cho bố. Cả ngày chỉ biết dựa dẫm vào gia đình."
Sau khi nói xong, Diệp Vân trực tiếp đóng cửa sổ xe.
Lái xe rời khỏi nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT