Quả nhiên, Chanh Tử vừa nói xong liền thu hút được sự chú ý của mọi người.
"Nhưng tiểu Diệp không thích, chúng ta thấy cô ấy như thế này có ổn không??" Du Khách Ngâm trong hiện thực cũng là một thiếu niên ấm áp.
Nghe được lời nói của Chanh Tử, hắn có chút do dự.
Tinh Hải Cô Chu mặt không cảm xúc, "Đi gặp cô ta làm gì? Lãng phí thời gian."
Những người khác có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Tất cả mọi người là người của một gia tộc, " Mặc Ngân thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn là học sinh cấp ba, "Mấy người nói xem, sư phụ nhìn thấy chúng ta có giật mình hay không, tôi nghe cô ấy không đến thất vọng lắm luôn."
Hắn trước mấy ngày còn bái Diệp Thiều Hoa làm vi sư.
"Không có việc gì, Diệp Thượng Sơ Dương còn đang chờ chúng ta." An Tuân hợp thời nói.
Nghe được lời ả nói, những người khác vốn dĩ còn đang do dự lập tức náo nhiệt.
Lâm Nghiệp híp híp mắt, hắn lần thứ nhất nhìn thẳng vào mắt An Tuân, "Cô biết cô ấy ở đâu?"
Quả nhiên mọi người đều muốn đi gặp Diệp Thiều Hoa.
An Tuân vừa gật đầu, một bên cúi đầu cười.
Hi vọng mấy ngươi nhìn thấy tuyệt đối không nên thất vọng, Diệp Thượng Sơ Dương ngoài đời quả thật một lời khó nói hết.
Ảnh chụp không phát huy ra một phần uất khí của Diệp Thiều Hoa.
Tóc Dài Tới Eo nhìn bộ dạng An Tuân mang theo đám người đi gặp Diệp Thiều Hoa, không khỏi cau mày gửi tin nhắn cho cô.
Tóc Dài Tới Eo: Tiểu Diệp, chuyện gì xảy ra, Nhàn Hoa Lộng Ảnh muốn dẫn người đi gặp cậu?
Nhưng mà cô gửi tin nhắn như đá ném vào biển rộng.
**
Khách sạn Kim Đế.
Diệp Khánh Khôn còn đang ở trong phòng, hắn vẻ mặt vô cùng đắc ý, người nhà họ An kia bị con gái làm cho tức giận đến cơm cũng chưa ăn liền chạy.
Hai cha con không tốn tiền, nhưng vẫn được ăn ngon miệng.
Diệp Thiều Hoa bây giờ đang đi vệ sinh.
Điện thoại di động của cô để trêи bàn.
Diệp Khánh Khôn thấy điện thoại di động của con mình đổ chuông nhiều lần, nhưng cố gắng không nhìn vào nó, hắn tôn trọng sự riêng tư của con gái mình.
Chính là lúc này, cửa phòng bị người ta gõ.
"Con gái, con . . ." Diệp Khánh Khôn ngẩng đầu một cái, hắn cho rằng Diệp Thiều Hoa trở lại, muốn nói với cô, điện thoại di động của cô đổ chuông rất nhiều.
Không phải chỉ một người tìm cô.
Bất quá ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám người nối đuôi nhau mà vào.
Là một đám người lạ lẫm trẻ tuổi.
"Mấy ngươi là?" Diệp Khánh Khôn có chút kỳ quái.
Tóc Dài Tới Eo từ trong đám người chui ra ngoài, "Chú Diệp, cháu là Tóc Dài đây, đám người này đều đến đây để gặp Tiểu Diệp."
"Bạn Thiều Hoa à, " Nghe được con gái có nhiều bạn bè như vậy, Diệp Khánh Khôn hết sức cao hứng, "Mọi người ngồi đi, chú gọi thêm vài món nữa.
Nhưng mà tại sao Thiều Hoa lại nói nó không có bạn bè.
Diệp Khánh Khôn có chút kỳ quái.
Nhìn thấy nam nhân trung niên này là cha Diệp Thượng Sơ Dương, đám người trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
"Xin lỗi, chú Diệp, " Lâm Nghiệp lập tức bóp thuốc lá, xin lỗi Diệp Khánh Khôn , đây có thể là cha vợ tương lai của sếp, " Cháu dẫn người đi ngay bây giờ đây."
"Chú Diệp, Diệp Thượng Sơ Dương đâu?" Chanh Tử cười như không cười nhìn về phía Diệp Khánh Khôn, "Cô ta biết bọn cháu đến nên cố ý chạy trốn phải không?"
Hương Dụ cũng mở miệng, "Đúng vậy, chú, chúng cháu không phải là chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy."
An Tuân đứng ở giữa đám người, cử chỉ vô cùng lễ phép.
Người ở đây ngoại trừ Lâm Nghiệp, ả chói sáng nhất.
Ả vô cùng thưởng thức nhìn Diệp Khánh Khôn chân tay luống cuống.
Một tên nông dân mà cũng muốn cướp mẹ cô.
"Chúng mình có người bay từ thành phố M của Kinh Thành tới, " An Tuân ôn hòa, tiếc nuối mở miệng, "Đáng tiếc Diệp Thượng Sơ Dương không chịu gặp chúng ta, cô ấy chạy mất, là mình có lỗi với mọi người."
Nhìn thấy thái độ này của An Tuân.
Diệp Khánh Khôn cũng hơi nghi hoặc một chút.
E rằng, con gái của ông thật sự bỏ đi mất, vì không muốn gặp những người này?
" Cậu làm gì có lỗi " Chanh Tử lớn tiếng nói, "Không gặp thì không gặp, nhiều người muốn gặp cô ta như thế, đúng là gây thêm thù mà."
Hiện trường không ít người ôm hi vọng đến, sau đó lại uổng công họ vui vẻ một trận.
Diệp Thiều Hoa từ phòng vệ sinh đi ra, nghĩ chắc cũng đến lúc cô lên đến sân bay để đón người rồi.
Vừa mới đi đến phòng bên cạnh, cô liền cảm giác có gì đó không đúng.
Cửa phòng mở ra.
Người bên trong rất nhiều, có chừng hai mươi người.
Diệp Khánh Khôn vịn vào người Tóc Dài Tới Eo, Tóc Dài Tới Eo vẻ mặt chán ghét, châm chọc, phẫn nộ.
Diệp Thiều Hoa nhìn theo, thấy Tóc Dài Tới Eo nhìn về phía An Tuân.
Cô nhìn không rõ được mặt An Tuân, nhưng có thể cảm nhận được, đối phương hiện tại bộ dạng cao cao tại thượng đến nhường nào.
Mà Diệp Khánh Khôn thì vẻ mặt mờ mịt.
Sau đó sắc mặt lại là một loại phẫn nộ ẩn nhẫn.
Hắn bây giờ hiểu rõ, những người này chắc chắn không phải bạn bè của con gái mình.
Làm gì có loại bạn bè nào hùng hổ dọa người như thế?
Diệp Thiều Hoa đứng một bên nghe đám người Chanh Tử nói, vừa dùng khăn giấy xoa cánh tay mình vừa rửa xong.
Hai mắt có chút nheo lại.
"Nghe nói, mấy người muốn gặp tôi?" Diệp Thiều Hoa dựa vào cửa, đôi mắt nheo lại, quét qua toàn bộ đám người ở trong phòng "Muốn gặp các ngươi nói với tôi một tiếng, tốn công tốn sức như vậy làm gì?"
Căn phòng vốn vẫn đang đầy ồn ào và những câu phàn nàn phàn nàn, đã dịu đi vì giọng nói trong trẻo và lười biếng này.
Tất cả vô ý thức nhìn sang phía cửa.
Dựa vào cửa là một nữ sinh đang cười nhìn bọn họ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú kia, trợn tròn mắt nhìn.
Dưới ánh sáng, vết bớt bên khóe mắt như hút hồn người ta.
Diệp Thiều Hoa cầm tờ khăn giấy vừa lau xong, ném vào thùng rác, trầm giọng nói: “Hiện tại gặp được rồi, hài lòng chưa?”
Không ai nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT