Vũ Văn Vân tò mò nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Chữa khỏi chưa?"
Hắn hỏi ra nghi vấn mà tất cả mọi người trong sân đều muốn được giải đáp.
Vũ Văn Tĩnh sắc mặt có chút không tốt, vào lúc đó cũng bày ra gương mặt đầy phức tạp nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Hắn không biết đối phương rốt cuộc giấu diếm hắn bao nhiêu việc.
Diệp Thiều Hoa không lập tức trả lời nghi vấn của Vũ Văn Vân, bởi vì trong phòng chị dâu đã giúp cô trả lời, "Thiếu Phong, huynh đã tỉnh? !"
Giọng nói tràn đầy sự vui mừng.
Ngay sau đó thần y đi theo Diệp Thiều Hoa vào cũng đã đi ra, hắn vẻ mặt gặp quỷ nhìn Diệp Thiều Hoa.
"Hmm -- "
"Chà -- "
Cô ấy đã chữa khỏi bệnh cho Diệp Thiếu Phong!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Nhất là đám thái y còn đang quỳ trêи mặt đất, vẻ mặt đầy kinh dị.
Đồng loạt, tất cả các ánh mắt nóng bỏng đều nhìn chăm chăm và Diệp Thiều Hoa.
Diệp Tướng quân và Diệp phu nhân xác nhận Diệp Thiều Hoa không có việc gì, lúc này mới vào trong phòng, ngón tay đều đang run rẩy.
Loại cảm giác mất mát kia bọn họ thật sự không muốn trải nghiệm qua 1 lần nào nữa.
Bọn họ thật sự cho rằng lần này Diệp Thiếu Phong không thể cứu sống nổi.
Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Vũ Văn Tĩnh, "Hoàng thượng, từ giờ trở đi, ta sẽ ở lại phủ tướng quân."
Vũ Văn Tĩnh vừa định mở miệng, muốn hỏi cô một chút hiện tại rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, còn muốn hỏi cô tại sao phải giấu diếm hắn!
Nhưng trong nháy mắt lại nghĩ đến hiệp ước với Diệp Thiều Hoa, mới vừa giơ tay lên lại bất lực mà buông lỏng xuống.
Diệp Thiều Hoa căn bản cũng không chú ý tới động tác của hắn, chỉ là duỗi tay gọi một tâm phúc của Diệp tướng quân, "Ngươi đi bắt tất cả người trong phủ đến đây."
Cô không hề né tránh ai, mà nhìn đám người Diệp gia vừa bị bắt, ánh mắt sắc bén, gần như lột sạch tất cả những người trong đám người này.
"Cô," Diệp Thiều Hoa chỉ vào người hầu gái đứng ở hàng thứ nhất mặc quần áo màu hồng, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn: "Tôi nhớ lúc cô đang bán thân chôn cha, có một tên lưu manh muốn cưỡng bức kéo cô đi, lúc đó anh trai tôi cứu cô, chị dâu cho cô tiền chôn cất cha cô! Sau đó, vì muốn báo đáp phủ tướng quân, cho nên cô ở trong phủ tướng quân làm hầu gái. Tôi hỏi cô, tại sao cô lại thông đồng với người ngoài hãm hại sư huynh của ta?"
Sương Ngữ biến sắc, lập tức quỳ xuống, "Đại tiểu thư oan . . ."
"Cô biết cái gì bán rẻ cô không." Diệp Thiều Hoa chậm rãi đi đến hướng của cô ta, sau đó cúi người, từ trêи đầu cô ta lấy xuống một cái chu sai." cái chu size này tôi từng thấy qua ở trêи người của tam tiểu thư Khúc gia, Diệp gia chúng tôi từ trước đến nay không hề kết giao với Khúc gia, cô thử nói xem, cô có tài đức gì mà khiến cho tam tiểu thư của Khúc gia thưởng chu sai thế nhỉ?."
Nghe được cái này, Sương Ngữ còn muốn giải thích, nhưng mà Diệp Thiều Hoa căn bản không có cho cô ta cơ hội.
Trực tiếp khoát tay, để người ta dẫn đi đánh chết.
Đến lúc này, Sương Ngữ vừa muốn nói ra người sau lưng, muốn cầu xin sự thương xót, nhưng người đang giữ cô ta không bao giờ cho cô cơ hội.
Xử lý cô ta là tâm phúc của Diệp tướng quân.
Bọn họ tòng quân nhiều năm, đối với gian tế đương nhiên hết sức thống hận.
Chưa kể lần này là bởi vì một tên gian tế, nên họ đã bị ai đó tấn công trêи đường trở về Bắc Kinh, suýt chút nữa không thoát ra được.
Các huynh đệ tổn thất không ít thì không nói, Diệp tiểu tướng quân còn thành phế nhân.
Sao hắn có thể đồng tình với Sương Ngữ?
Nếu không phải Diệp Thiều Hoa trở về, Diệp Thiếu Phong khả năng sẽ chết, càng bởi vậy, những người này hận không thể lột da Sương Ngữ, đánh chết xem như ân điển.
Ngoại trừ Sương Ngữ, 59 hạ nhân trong phủ tướng quân cô lại tìm ra 14 người, gần 1 / 4 người.
"Làm sao ngươi biết cái chu sai kia là của tam tiểu thư Khúc gia?" Vũ Văn Vân có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa.
Đừng nói hắn, xem như Vũ Văn Tĩnh cũng có chỗ hoài nghi.
Hắn đang suy nghĩ có phải Diệp Thiều Hoa làm vậy để hắn không còn thích thái phó Khúc phải không.
Mặc dù hắn hiện tại cũng rất kiêng kỵ thái phó Khúc, nhưng Diệp Thiều Hoa làm như vậy hắn có chút không thích.
Nhưng mà nghi vấn này Diệp Thiều Hoa không có trả lời.
Chị dâu từ trong nhà đi ra, nghe được lời nói của Vũ Văn Vân, cô tự hào ngẩng đầu: "Tiểu muội của chúng tôi từ nhỏ đã thông minh xuất chúng. Bố nói Thiều Hoa ba tuổi sẽ đọc thuộc lòng kinh sách, năm tuổi phu quân nhờ Thiếu tướng quân dạy chữ cho con bé, nhưng bố nói con bé giỏi lắm rồi, dạy không nổi. Chỉ cần con bé nhìn qua đồ vật nào, chắc chắn sẽ rất khó quên, lúc Thiều Hoa thành thân với bệ hạ, đã gặp qua tam tiểu thư của Khúc gia."
Vũ Văn Tĩnh nhớ tới, thời điểm hắn thành thân với Diệp Thiều Hoa năm đó, tam tiểu thư Khúc gia muốn tới làm bẽ mặt Diệp Thiều Hoa.
Tất cả bởi vì Khúc Hoa Thường.
"A,!" thần y phát hiện có chỗ không đúng, "Ngươi nói Diệp đại tiểu thư từ nhỏ đã là một thần đồng? Tha thứ lão phu nói thẳng, lão phu bên ngoài lại nghe qua tên tuổi tiểu thư Khúc gia cơ. Hồi đó, một mình cô ấy tranh luận đại Nho. Đại tiểu thư Diệp gia là thần đồng, không có đạo lý, ta chưa từng nghe qua?"
Đây không chỉ là nghi hoặc của một mình thần y, mà còn là sự khó hiểu của tất cả mọi người.
Tướng quân Diệp không dám sử dụng thêm bất kỳ một ngự y của triều đình nào nữa, ra lệnh cho các y quân sống trong dinh thự chăm sóc cho Diệp Thiếu Phong.
Vì nhiều năm không tranh chấp, con gái và con trai của ông lần lượt bị bắt nạt.
Phụ Tướng Quân thành cái bộ dạng này mà còn không chịu buông tha cho họ, nhưng nếu đã muốn chơi, được, vậy phủ tướng quân của bọn hắn liền tiếp.
"Năm đó phủ tướng quân đã đủ nổi tiếng, " Nói đến đây, Diệp Tướng quân có chút bi thương, "Thiếu Phong từ nhỏ đã có hứng thú với đọc sách, nhưng ta không đem hắn bồi dưỡng thành đại nho, Tôi thậm chí còn không yêu cầu nó bất cứ điều gì khác ngoài việc học chữ."
Vũ Văn Tĩnh muốn nói liền không nói ra.
Hắn biết rõ Diệp Tướng quân đang làm gì, Diệp Tướng quân cố ý đem Diệp Thiếu Phong nuôi phế, bởi vì phủ Tướng quân đã đủ nổi tiếng.
Xuất hiện 1 con người tài giỏi, chắc chắn sẽ có người không buông tha cho bọn họ.
"Chỉ có Thiều Hoa, " Diệp Tướng quân chuyển hướng sang Diệp Thiều Hoa, trong mắt dù thế nào cũng không che giấu được sự đắc ý, "Năm đó con bé chỉ cần gặp qua thứ nào là sẽ không quên được thứ đó, thầy dạy cho con bé còn nói con bé có thể so sánh với Thất hoàng tử. Từ đó về sau ta liền không cho phép nó đọc sách, nhưng con bé cũng thông minh, không ở trước mặt những người khác biểu hiện ra điểm này. Nó bái thiên hạ đệ nhất kiếm sư làm thầy, Lúc con bé tròn 10 tuổi ta đã không còn là đối thủ của nó nữa rồi, nó đi tán loạn khắp nơi, đọc sách cũng không biết bao nhiêu quyển, những thì hội đối đáp thơ kia, con bé tham gia 1 lần liền cảm thấy không thú vị, không thèm tham gia nữa. Là ta vô dụng, bằng không thì cũng sẽ không để 2 đứa con của ta từ bé đến lớn phải chịu nhiều ủy khuất như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT