Edit : Ngọc

Lãnh cung nằm ở nơi hẻo lánh nhất của hoàng cung, rất ít người đến.

Ngay cả Vũ Văn Tĩnh, đáy lòng cũng có chút rùng mình, nhớ đến cuộc sống lúc nhỏ, từ trong thâm tâm hắn liền nảy sinh ra cảm giác chống cự mỗi khi đến lãnh cung.

Hôm nay hắn ta đến đây, cũng chỉ muốn nhìn xem bộ dạng của Diệp Thiều Hoa bây giờ ra sao, vốn cho là Diệp Thiều Hoa có bộ dáng tiền tụy, cuộc sống không còn gì để uyến iếc, ai mà ngờ, cô lại ngồi ở trước cửa sổ đọc sách uống trà, nhìn nhàn nhã vô cùng

Vũ bình tĩnh chị nhìn Diệp Thiều Hoa bằng ánh mắt kỳ quái, trong lòng cũng không lấy sinh ra nghi ngờ gì.

Mặc dù 2 năm trước 2 người là vợ chồng, nhưng Vũ Văn Tĩnh chán ghét Diệp Thiệu Hoa, chỉ hận không thể cách xa cô sao có thể chú ý tới cô được chứ. Hắn không biết bao nhiêu về cô, nhưng hắn rất rõ ràng, cô chính là một quân cờ trong tay của hắn.

Một người có võ công cao cường là người mà Vũ Văn Tĩnh hắn cần nhất.

Bởi vậy hắn ta cũng rất kiêng kỵ cô, hơn nữa còn vì Khúc Hoa Thường, nhân lúc người của phủ tướng quân chưa trở về, hắn tìm cách để phế bỏ Diệp Thiều Hoa.

Tìm lý do cũng rất kỳ lạ, đại sư của nước hộ bói cho Diệp Thiều Hoa, nói cô giết người quá nhiều đụng phải người của hậu cung, Vũ Văn Tĩnh lại bày ra thái độ kiểu bế tắc rơi vào đường cùng cuối cùng mới đem cô đánh vào lãnh cung.

Nhưng với những người ở trêи triều đình, tất cả đều biết nguyên nhân thật sự là gì.

"Tranh thủ tình cảm hả?" Diệp Thiều Hoa nhìn Vũ Vân Tĩnh, trêи mặt hiện rõ tia trào phúng: " Diệp Thiều Hoa tôi mà còn cần phải làm mấy chuyện như thế này hay sao, nếu như tôi thật sự muốn, anh cho rằng Khúc Hoa Thường có thể bình an vô sự rời khỏi Biệt Vân Hiên ư?"

Vừa nói xong câu này, nét mặt Vũ Vân Tĩnh trở nên cứng đờ, hắn ta nhìn Diệp Thiều Hoa đang cười châm chọc nhìn mình, nhưng hắn lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có cảm giác lười biếng kỳ lạ.

Có lẽ bởi vì thất thế, trêи mặt cô có chút buồn bã, nhưng không hề có loại cảm giác kiêu ngạo làm cho người khác khó chịu như trước kia.

Vũ Văn Tĩnh cố gắng che đậy loại cảm giác khác thường trong tâm trí của mình: "Còn...còn chuyện Phượng Bào của Hoa Thường thì sao? "

Diệp thiếu Hoa nghe xong câu này, quay đầu nhìn chằm chằm hắn ta: " Phượng bào của cô ta anh hỏi tôi làm gì? Cũng đúng lúc, tôi cũng muốn hỏi một chút, không biết Diệp Thiều Hoa tôi đã làm điều gì có lỗi với anh nhở, vì thương hại anh giúp anh cản vết thương chí mạng 2 lần. Anh không thích thì cứ nói thẳng ra anh coi tôi là quả hồng mềm tùy tiện bóp hay sao? Tôi còn muốn hỏi một chút, tại sao Phượng bào lại có thể vừa với người của Khúc tiểu thư như thế nhỉ."

Đã tiếp thu qua nội dung cốt truyện tóm tắt, những chuyện này Diệp Thiều Hoa đương nhiên biết rõ. Nhưng cụ thể nó là như thế nào thì Diệp Thiều Hoa không biết.



Vũ Vân Tĩnh bị Diệp Thiều Hoa hỏi làm cho ngơ người. Thời điểm đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia, hắn có chút chột dạ.

Hắn đương nhiên không dám nói, tất cả những điều này đều bởi vì quyền thế của phủ tướng quân

Nếu bây giờ đứng trước mặt Vũ Vân tĩnh là một người khác hắn có thể tàn nhẫn mà nói ra, nhưng

mà bây giờ, người đứng trước mặt hắn lại là Diệp Thiều Hoa, hắn không thể nói ra được lời phản bác nào cả.

Con về Phượng bào của Khúc Hoa Thường, tất nhiên không phải trùng hợp, mà là vì trước đó Vũ Vân Tĩnh đã sai người chuẩn bị Phượng bào đó cho ả rồi.

Tất cả những người thông minh đều có thể hiểu rõ ràng chuyện này, nhưng chỉ riêng Diệp Thiều Hoa, một kẻ ngốc trong mắt Vũ Vân Tĩnh, chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được.

Nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, Vũ Văn Tĩnh không khỏi nắm chặt bàn tay, sống chung được 2 năm, tính cách của Diệp Thiều Hoa thế nào hắn ta rất rõ ràng, cô không giống như các tiểu thư khuê các khác, thích ở trong khuê phòng, cũng ít khi gây ra mấy trò mèo này.

Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tĩnh thậm chí có chút chật vật quay người, "Người đâu, gọi Liễu thái y tới."

Bước chân vội vàng rời đi.

"Bệ hạ?" Thái giám tổng quản kinh ngạc nhìn Vũ Vân Tĩnh vội vàng đi ra ngoài, "Người không có sao chứ?"

Hắn nhìn sắc mặt hoảng hốt Vũ Văn Tĩnh, lo lắng hỏi.

Vũ Văn Tĩnh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt chất vấn kia không ngừng xuất hiện ở trong đầu hắn.

Nhìn ra Vũ Văn Tĩnh có chút phiền muộn, thái giám tổng quản nhỏ giọng đề nghị, "Nếu không, đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương . . ."

Khúc Hoa Thường trong mắt người ta là một đóa hoa, lúc trước, Vũ Vân Tĩnh bị thái tử chèn ép, bị Diệp Thiều Hoa nhắm trúng, sau khi ổn thỏa, hắn đã nói rõ ràng với Khúc Hoa Thường, bây giờ tâm tình của ả đã tốt lên rất nhiều.

Việc này tâm phúc của hắn ta đều biết, thái giám tổng quản cũng biết rằng vị trí của Khúc Hoa Thường trong lòng Vũ Vân Tĩnh vô cùng lớn nên hắn mới đưa ra một quyết định như thế.

Mỗi lần hắn ta tức giận, chỉ cần có người nhắc đến Khúc Hoa Thường, dù có đang giận thế nào, Vũ Vân Tĩnh cũng sẽ bình tĩnh trở lại, nhưng mà lần này, khi nhắc đến Khúc Hoa Thường, vậy mà hắn lại nhíu mày.

.



Đây không phải là một dấu hiệu tốt, Thái giám tổng quản An âm thầm nhớ kỹ

"Không cần, " Vũ Văn Tĩnh suy nghĩ thêm vài phút đồng hồ, rốt cục vẫn chậm rãi lắc đầu, "Cho người đến trước cửa chính cung ngăn Ngũ đệ lại, chúng ta đi Ngự Thư phòng."

Trêи đường đi, thái giám bẩm báo Ngũ hoàng tử, hiện tại phải nói rằng Thụy Vương đã đến rồi, Vũ Văn Tĩnh vì đi tìm Diệp Thiều Hoa, để cho Vũ Văn Triết đi trước, hiện tại lại không muốn đi tìm Khúc Hoa Thường, gọi Vũ Văn Triết trở về.

Trường Xuân cung.

Khúc Hoa Thường tại biết rõ Vũ Văn Tĩnh chuyển hướng đi tới Lãnh cung, ăn nhiều mấy cái bánh ngọt.

Sau đó ả ra lệnh cho người ta châm đàn hương, dựa vào ghế lật một cuốn sách, chờ Vũ Vân Tĩnh đến.

Dưới cây đàn hương, cả người ả như phủ một tầng tiên khí.

Chờ thời gian đốt hết một nén hương, Vũ Văn Tĩnh không có tới, ả liền sai người đi hỏi tình huống, sau khi biết rõ Vũ Văn Tĩnh chẳng những không cấm túc Diệp Thiều Hoa, cũng không bắt cô quỳ xuống xin lỗi mà, mà còn sai người gọi thái y cho cô.

Đầu ngón tay Khúc Hoa Thường trực tiếp xuyên thủng một trang sách.

Ả vốn không để Diệp Thiều Hoa vào mắt, cũng khinh thường cô vì tranh thủ cảm tình với Vũ Vân Tĩnh mà làm ra chuyện bỉ ổi.

Không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa lại còn dám tuyên chiến với ả, Khúc Hoa Thường cười lạnh một tiếng, vậy cũng đừng trách ả, ả tự mình đi tìm Vũ Văn Tĩnh.

Mà lúc này, bên ngoài Ngự Thư phòng.

" Hoàng huynh." Vũ Vân Triết đang đứng ở bên ngoài, lúc nhìn thấy Vũ Vân Tĩnh đi từ hướng lãnh cung đến, hắn khẽ nhăn mày: "Nữ nhân kia lại làm ra chuyện gì rồi."

Hôm qua là Diệp Quý Phi, hôm nay lại trở thành nữ nhân kia.

Vũ Vân Triết vừa nói xong, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, nữ nhân này còn sống là uy hϊế͙p͙ rất lớn với Khúc Hoa Thường. Hôm qua hắn đã quá mềm lòng, không nên cầu xin hoàng huynh đến cứu cô.

Nghĩ tới đây, Vũ Văn Triết cũng không nhìn sắc mặt Vũ Văn Tĩnh, hắn hơi híp mắt lại, sau đó ngữ khí khá là lãnh đạm nói: "Hoàng huynh, chuyện này vẫn nên giải quyết sớm chút, Diệp Tướng quân nhanh sắp trở lại rồi. Cũng không nên . . . Để cho Hoàng hậu nương nương đi đến Lãnh cung nhiều, hai người cũng không có cái gì đáng giá ở chung, miễn cho đến lúc đó nương nương thương tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play