"Đừng nhắc lại chuyện này nữa." Phó Tấn Vân kiên quyết đứng dậy: "Tôi sẽ không lấy bất cứ người nào. Nhưng cậu và nhị tiểu thư nhà họ Diệp đã sớm đã có hôn ước, bây giờ hủy hôn có lẽ không tốt đâu."

Tộc trưởng nhà họ Phó và mẹ của anh cũng không biết phải làm sao.

Chuyện này nói đến còn rất hoang đường, ai biết được hai người luôn luôn nước giếng không phạm nước sông vậy mà hôm nay lại vì một cô gái nhà họ Diệp mà náo loạn thành như vậy.

"Tất cả vẫn là theo quyết định ban đầu đi." Cuối cùng tộc trưởng nhà họ Phó giải quyết dứt khoát, “Nhưng vẫn phải xem thái độ bên nhà họ Diệp thế nào.”

Ông ta nhìn Phó Tấn Vân, thở dài một tiếng.

Chuyện này ông ta và mẹ Phó đều không thể quyết định, dù sao thiên vị người nào cũng không ổn, một người là con ruột của bọn họ, một người không phải con ruột lại hơn hẳn con ruột.

Trên miệng nói là nhìn thái độ của nhà họ Diệp, nhưng đến cuối cùng cũng vẫn là thiên vị Phó Duy Phong.


Dù sao chỉ cần là người có đầu óc bình thường, là ai cũng sẽ không muốn gả cho một người sắp chết.

**

Sáng sớm Diệp Thiều Hoa và Diệp Minh đã ra khỏi cửa nhà họ Diệp, Ninh Châu hôm nay đã đến thủ đô.

"Đại sư Diệp." Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, Ninh Châu vô cùng kích động, nhưng lại cảm thấy kỳ quái: “Ơ, nghe Phó Hằng nói cô và Đại sư Chu cùng nhau trở về đúng không?"

"Người ta là đại sư đấy, anh cho rằng ông ấy nhàn rỗi giống anh sao?" Diệp Minh vỗ vỗ bả vai Ninh Châu.

Ninh Châu nghe xong, cảm thấy có lý, nhưng vẫn không cam lòng phản bác một chút: "Cái gì gọi là nhàn rỗi giống như tôi chứ? Tôi là bị cha tôi phái đến chi nhánh ở đây đó."

Lúc ba người đi ăn cơm, Ninh Châu nhận được một cuộc điện thoại.

Không biết bên kia nói cái gì, chỉ thấy Ninh Châu nhướng mày: "Đại sư Diệp, em họ của tôi nói hình như bên đó xảy ra chút việc, tôi đi xem một chút."

Diệp Thiều Hoa gật đầu, vốn cô cũng muốn cùng Ninh Châu đi nhìn xem, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của chú Diệp.

Chú Diệp gọi cho Diệp Thiều Hoa, hiển nhiên là vì việc của nhà họ Phó.

Khi tộc trưởng nhà họ Phó uyển chuyển nói lại ý tứ của Phó Duy Phong cho nhà họ Diệp, nhị tiểu thư lập tức làm rơi chén trà trong tay.

Lúc trước đã sớm chuẩn bị tốt, để Diệp Thiều Hoa gả cho Phó Tấn Vân. Nhà họ Diệp bọn họ chắc chắn sẽ không nỡ đưa nhị tiểu thư vào hố lửa, gả cho một tên sắp chết.

Không ngờ chỉ với một cuộc điện thoại của nhà họ Phó, tộc trưởng nhà họ Diệp lập tức đổi ý.

Mặc dù nhị tiểu thư không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì thêm. Cô ta cũng hiểu được cái gì mới là tốt đối với nhà họ Diệp.


Hiện tại xem ra Diệp Thiều Hoa là người trong giới phong thuỷ, đã vậy thực lực dường như cũng không tầm thường. Cô ta thầm oán trách Diệp Thiều Hoa trước đó dám giấu giếm bọn họ sự thật này.

"Vốn muốn gả cháu đến nhà họ Phó, nhưng bây giờ vẫn phải xem lựa chọn của chính cháu." Tộc trưởng nhà họ Diệp ngồi ở trên ghế chủ vị, tận lực dùng giọng nói ôn hòa nhất có thể, ân cần nói với Diệp Thiều Hoa: "Vị nhà họ Phó kia sau khi sinh ra được mấy năm, lập tức có lời truyền là cậu ta sống không quá hai mươi hai tuổi."

"Sống không quá hai mươi hai tuổi?" Diệp Thiều Hoa xiết chặt ngón tay, cô ngờ vực nhìn tộc trưởng nhà họ Diệp: "Ông nói ai?"

"Chính là Phó Tấn Vân, cháu mới trở về, hẳn là chưa nghe nói qua. Người này trước giờ vẫn luôn ở lì trong nhà không ra ngoài, người có thể nhìn thấy mặt cậu ta quá ít." Khi tộc trưởng nhà họ Diệp nhắc đến Phó Tấn Vân, cũng khó tránh khỏi cảm thán: "Mới vừa rồi nhà họ Phó bên kia gọi điện thoại tới, muốn cháu cảm thấy Phó Duy Phong cùng Phó Tấn Vân người nào tốt? Ta nghe nói con quen biết với Duy Phong, còn nói chuyện rất hợp ý."

Diệp Thiều Hoa còn đang vì tộc trưởng nhà họ Diệp nói đến việc Phó Tấn Vân sống không quá hai mươi hai tuổi làm cho sững sờ chưa kịp phản ứng lại.

"Tôi không quen thân với Phó Duy Phong." Cô trực tiếp đứng lên, nếu là nói quen biết, cô với Phó Tấn Vân vẫn thân hơn một chút.

"Cháu đừng ngốc như thế! Phó Tấn Vân sống không quá hai mươi hai tuổi, từ nhỏ Duy Phong đã được xem như tộc trưởng tương lai nhà họ Phó mà bồi dưỡng." Tộc trưởng nhà họ Diệp nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Thiều Hoa, không khỏi lớn tiếng khuyên bảo.

Ông ta thừa nhận Phó Tấn Vân rất ưu tú, nhưng tất cả phải được phụ thuộc vào thân thể khỏe mạnh của cậu ta.

Mấy tháng nữa cậu ta sẽ chết, Diệp Thiều Hoa và một kẻ hấp hối sắp chết, có ngu ngốc đến mất cũng biết ai quan trọng hơn. Diệp Thiều Hoa là một nhân tài, tộc trưởng nhà họ Diệp không hi vọng nhân tài như cô bị chôn vùi như vậy.

" Tự tôi biết rõ." Diệp Thiều Hoa dứt khoát đi ra cửa: "Không có chuyện gì thì tôi đi trước."

Sắc mặt vốn sa sầm của nhị tiểu thư thay đổi trong nháy mắt. Cô ta hi vọng nhất là Diệp Thiều Hoa từ chối chuyện này, nhưng vẫn là giả bộ quan tâm khuyên nhủ rất nhiều.

Thẳng đến khi Diệp Thiều Hoa ra khỏi cửa nhà họ Diệp, cô ta mới thở dài một hơi.

Nhưng trong đáy lòng, cô ta đang cười nhạo Diệp Thiều Hoa là kẻ ngu ngốc.

Diệp Thiều Hoa đang vô cùng buồn bực. Mấy ngày nay cô ở nhà họ Diệp đã tra ra một chút đầu mối, nhưng lại không dự liệu được việc của Phó Tấn Vân.

"Cháu có biết mình đang làm cái gì không?" Lời nói trong miệng tộc trưởng nhà họ Diệp đều toạc ra, ông ta biết Diệp Thiều Hoa có thiên phú, cũng biết cô không chịu quản thúc.


Nhưng là chuyện nhà họ Phó đơn giản như vậy sao cô lại không chịu hiểu? Phó Tấn Vân từ nhỏ đã bị xem như người sắp chết mà đối đãi, anh ta ngoại trừ có tài năng trời sinh, nào có thể so sánh được với Phó Duy Phong?

Về sau người tiếp quản nhà họ Phó đến cùng vẫn là Phó Duy Phong, đâu có phần của Phó Tấn Vân.

Vẫn là do cô lớn lên ở bên ngoài, chứ nếu lớn lên ở nhà họ Diệp, nào có chuyện ngay cả điểm mấu chốt cũng không nhìn ra được chứ.

Thấy Diệp Thiều Hoa không chịu nghe ông ta, lại còn cứng đầu bỏ đi như vậy, tộc trưởng nhà họ Diệp dù cho có có tốt tính đến mức nào cũng không tránh khỏi tức giận: "Thật là không biết tốt xấu!”

"Tộc trưởng, người đừng nóng giận." Nhị tiểu thư dịu dàng trấn an: "Chờ thêm mấy ngày nữa có lẽ em ấy sẽ nghĩ thông."

Sắc mặt tộc trưởng nhà họ Diệp rất tệ, không hề đáp lại.

Lúc đầu ông ta còn nghĩ để anh cả Diệp cùng Diệp Thiều Hoa cùng quản lý nhà họ Diệp, hiện tại xem ra vẫn là thôi đi.

Ông ta nói nhiều như vậy, có câu nào không phải là vì tiền đồ của Diệp Thiều Hoa chứ. Có lòng muốn để cô lạc đường biết tự quay lại, chỉ ra mạng lưới quan hệ của nhà họ Phó, nào biết cô một chút cũng không hiểu, còn tưởng rằng mình có ý hãm hại, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tộc trưởng nhà họ Diệp cũng không bảo người tìm cô nữa. Dù sao cô như vậy, sớm muộn cũng có một ngày phải nếm mùi đau khổ, đến lúc đó chắc lại tìm đến ông ta khóc lóc cho xem.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play