Nhóm Dịch : Chiêu Anh Các

Edit: Hương Lê

Beta: Angela

Thời gian Diệp Thiều Hoa đến Bắc Kinh không lâu, phần lớn là cùng học sinh viện hàn lâm nghiên cứu với nhau, giảng viên khoa máy tính với học sinh khác không quen với cô.

Lúc này thấy gương mặt lãnh diễm bức người của cô, bất kể tình huống nào cũng toát lên sự tự tin, những người như vậy làm sao liên quan đến tội ăn cắp thiết kế?

Đặc biệt là trong máy vi tính Diệp Thiều Hoa còn có phần mềm, hiệu trưởng trường Đại học Stanford còn gấp gáp hỏi tin tức Diệp Thiều Hoa, giống như một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt đám người hiệu trưởng.

Một mình nghiên cứu ra bộ phần mềm trí tuệ quá cao siêu, đây cho dù là thiên tài cũng không cách nào hình dung được, cũng khó trách trường Đại học Stanford sẵn lòng dùng máy bay riêng đến đón.

Viện hàn lâm vất vả mới có thể đổi Diệp Thiều Hoa trở về, bây giờ lại bị hủy vì chuyện này, nếu như chuyện vừa rồi không xảy ra, hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh có chết cũng sẽ không để một nhân tài như vậy rời đi, nhưng mà bây giờ ông chỉ cúi đầu xấu hổ khó xử.


Không nói ông, các thầy giáo khác cũng đứng ở bên cạnh, khóe miệng bỗng chốc ấp úng, ai cũng nói không ra lời.

Cố Cảnh Vân đứng ở một chỗ khác, nhàn hạ tao nhã, đối với biểu hiện này của Diệp Thiều Hoa không hề bất ngờ.

Chỉ có viện sĩ lâm nhìn xem hiệu trưởng bọn họ cười lạnh một tiếng, sau đó cầm điện thoại, thương lượng vài câu với người của Stanford bên kia.

Nhận được tin người Bắc Kinh không có ý định để Diệp Thiều Hoa trở về, hiệu trưởng trường Đại học Stanford rất không hài lòng, sau đó còn rầu rĩ nói: "Vậy các người nhất định phải để Diệp đồng học trở về sớm một chút! Tôi chỉ để cô ấy đi trong một tháng, cô ấy là người phụ trách phòng thí nghiệm chúng tôi, không có cô ấy rất nhiều nghiên cứu chương trình học của phòng thí nghiệm chúng tôi không thể tiến hành được."

Hiệu trưởng Stanford nói khiến tất cả học sinh ở đây hoảng sợ biến sắc, bởi vì Diệp Thiều Hoa quá mức khiêm tốn, tất cả mọi người chỉ nghĩ cô là học sinh Stanford, bây giờ nghe lời nói của hiệu trưởng trường Đại học Stanford, cô lại là người phụ trách phòng thí nghiệm trường học của bọn họ?!

Một người Trung Quốc tiến vào phòng thí nghiệm nước Mỹ không tính là gì, nhưng cô lại còn là người phụ trách phòng thí nghiệm, đây dường như là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử.

Hiệu trưởng trường Đại học Bắc Kinh và các thầy giáo vừa kinh hãi vừa hối hận vừa xấu hổ mãi, một người như vậy, một người như vậy lại bị bọn họ nói thành phẩm hạnh không đứng đắn, rốt cuộc mặt mũi bọn họ cũng không biết để ở đâu.

Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi nhìn về phía Diệp Kha đầu sỏ đứng đầu, phần mềm kia của Diệp Thiều Hoa là bản gốc, cho nên phẩm hạnh thật sự không đứng đắn, là Diệp Kha vừa ăn cướp vừa la làng!

Bất kể là trước hay sau khi sống lại, Diệp Kha cũng chưa từng chịu khuất nhục lớn như vậy, chưa từng bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn, chính cô ta cũng hiểu, sau ngày hôm nay, thanh danh cô ta hoàn toàn xấu đi, điều này thậm chí còn kinh tởm hơn so với ăn cắp thiết kế, cô ta vô cùng sụp đổ chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.

Nhưng chuyện này cũng không kết thúc đơn giản như vậy, truyền đi không chỉ có cổ phiếu Cố thị chịu ảnh hưởng, cũng khiến cổ phiếu nhà họ Phó vừa mới đến Bắc Kinh rớt xuống mức thấp nhất, tiếp cận dừng phiên giao dịch.

Trước đây người nhà họ Phó còn cảm thấy lúc trước không đáp ứng lời ba Diệp, đáp ứng hôn ước với Diệp Thiều Hoa sáng suốt biết bao, mà bây giờ bọn họ mới phát giác được mình ngu ngốc cỡ nào.

Ai biết Diệp Thiều Hoa bị bọn họ ghét bỏ lại có thiên phú cao như vậy, đồng thời trong lòng cũng oán trách tại sao lúc trước Diệp Thiều Hoa không nói ra.

Khác với bọn họ, mỗi ngày Diệp Hàm vẫn ăn cái kia một chút uống cái kia một chút, còn có thời gian rảnh rỗi đi đua xe, có người nhìn thấy chiếc xe đua mới của cậu là kiểu mới nhất số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có ba chiếc.

Mọi người trong vòng tròn Bắc Kinh đều biết cậu đã bị Diệp Kha đuổi ra ngoài, ba Diệp vẫn còn ở bệnh viện, tiền còn lại của cậu không cố giữ lại cho ba Diệp chữa bệnh, lại còn nhàn rỗi mua xe đua bản số lượng có hạn.

Quả nhiên, thế hệ Diệp gia này, không có một nhân tài.


Đối với chuyện này, Diệp Hàm ngồi ở đầu chiếc xe đua, nói với tên bạn xấu: "Cha tao hả, sớm đã được viện y học nước Mỹ đón đi rồi, đều nhìn mặt mũi chị tao, chị tao rất lợi hại, ngay cả FBI cũng sợ chị ấy."

Đám bạn xấu có ngốc cũng biết FBI, nghe được lời như vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Diệp Hàm này bị đả kích rồi bị ngu hả?

Ai cũng biết chị gái của cậu bị tuôn ra chuyện trộm thiết kế, bây giờ Diệp thị cũng sắp phá sản, còn có chuyện FBI cũng sợ cô?

Gần đây Diệp thị đang trong phạm vi tài chính khẩn cấp, một Diệp Kha trộm thiết kế hủy hoại chính mình, Diệp Hàm chắc bị điên rồi.

Diệp Kha không có thời gian quản chuyện Diệp Hàm, bây giờ cô ta bận bịu chuyện công ty đã sứt đầu mẻ trán, tài chính công ty không đủ, rất nhiều hạng mục bị buộc phải loại bỏ.

Dưới tình huống này, Diệp Kha đành phải bán ra cổ phiếu giá thấp, đúng lúc này, cô ta nhận được điện thoại của Phó Gia Thần, "Tinh Hà? Anh có chắc bọn họ đang tìm người hợp tác? Buổi chiều mở họp báo sao?"

Không biết bên kia nói cái gì, hai mắt Diệp Kha tỏa sáng, “Chuẩn bị một lát, chúng ta sẽ đi ngay lập tức, đây chính là cơ hội của chúng ta, bây giờ Diệp thị đang nguy cấp, người trên khắp thế giới đều muốn hợp tác với Tinh Hà, chỉ cần chúng ta cầm văn kiện tới Tinh Hà hợp tác, không có gì phải lo lắng.”

Nhiều người nghĩ như vậy, lúc Diệp Kha và Phó Gia Thần đến phát hiện địa điểm họp báo quá nhiều người, hầu như các công ty nổi tiếng thế giới biết đây là thời điểm người sáng lập Tinh Hà lộ diện, đều đường xa mà tới.

Diệp Kha và Phó Gia Thần đi rất sớm, đang nói chuyện với một doanh nhân bên cạnh, vừakhéo nhìn thấy Cố Cảnh Vân cùng Diệp Thiều Hoa đi tới.

Cố Cảnh Vân hạ mắt nhìn dáng vẻ vô cùng điềm đạm của Diệp Thiều Hoa, trước đây Diệp Kha còn nghĩ tại sao cô ta sống lại còn xui xẻo hơn đời trước, bởi vì Cố Cảnh Vân, cô ta hoàn toàn quên mất, Cố Cảnh Vân nói không giúp Diệp Thiều Hoa chẳng nhẽ thật sự không giúp sao?

Bây giờ Diệp thị suy bại thành như vậy, Diệp Kha tin rằng, bên trong có 80% là do sự ảnh hưởng của Cố Cảnh Vân, bằng không với Diệp Thiều Hoa, cô lấy cái gì khống chế cổ phần Diệp thị?!

“Diệp Thiều Hoa, cô cũng chỉ được như thế,” Diệp Kha nhìn Diệp Thiều Hoa, cười lạnh một tiếng, “Không phải cô xem tiền như rác rưởi sao? Không phải là không muốn thông gia với nhà họ Phó sao? Tại sao bây giờ lại bám lấy nhà họ Cố rồi ? Thì ra là cô coi thường nhà họ Phó, chỉ có danh môn như nhà họ Cố đây mới lọt vào mắt cô!”

"Diệp Kha, cô thật ngây thơ." Diệp Thiều Hoa không tức giận, chỉ nở nụ cười.

Cố Cảnh Vân nhíu mày lại, hắn tìm bảo an, vừa định để cho người ta ném Diệp Kha ra ngoài, lại bị Diệp Thiều Hoa cắt ngang.

Nhà họ Phó Thần nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa, mấp máy môi, lúc Diệp Thiều Hoa đi ngang qua anh ta thấp giọng nói: "Thì ra người kia là Cố Cảnh Vân, khó trách em không đồng ý tôi, có điều em phải nghĩ cho kỹ, người nhà họ Cố, tại sao lại chấp nhận một người bình thường không có chút bối cảnh, nếu Cố Cảnh Vân thật lòng với em, cũng sẽ không giấu diếm tất cả mọi người. Hắn cho em bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho em nhiều hơn thế không được sao?"


Diệp Thiều Hoa ngăn Cố Cảnh Vân đang nổi giận lại, khẽ cười một tiếng: "Tuổi trẻ."

Giọng điệu này người nghe được không thể nào thoải mái, nhưng Diệp Kha và Nhà họ Phó Thần đều không để ý tới cô, bởi vì người sáng lập Tinh Hà sắp đến, mắt hai người bọn họ không chớp nhìn về phía đài chủ tịch.

Đã ba giờ, hầu như tất cả mọi người đều ngừng nói, không chớp mắt nhìn đài chủ tịch.

Người sáng lập Tinh Hà lớn mạnh như thế nào, ngay cả Diệp Kha sau khi sống lại cũng không thể không thừa nhận, cô ta thua kém người này, ngay cả khoa học kĩ thuật mười năm sau cũng không sánh được người sáng lập Tinh Hà.

Hai năm đã đem công ty phần mềm vang dội toàn thế giới, thay đổi như vậy bất luận người nào trên thế giới cũng không làm được.

Cho dù Diệp Kha kiêu ngạo, cũng không thể nói cô ta lợi hại hơn Tinh Hà.

Cô ta gần như nín thở khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lướt qua tất cả mọi người đi về hướng đài chủ tịch, người phụ trách Tinh Hà kéo ghế ra cho cô.

Diệp Kha và Nhà họ Phó Thần cảm thấy tất cả những thứ trước mắt hết sức vô lí, nhưng mà tất cả đã xảy ra.

Trong ánh mắt khó tin của hai người bọn họ, Diệp Thiều Hoa ngồi xuống ghế, “Tôi là Diệp Thiều Hoa, mặc dù nói mọi người có thể không tin, nhưng Tinh Hà là của tôi.”

------ Nói ngoài lề ------

Cái chăn này thật đáng sợ! Đến quỳ xuống nhận sai với các ngươi anh anh anh.

P/S: Hình như mọi người thích võng du với ngành giải trí còn có khá nhiều cổ đại, cho nên thế giới kế tiếp Hoa Hoa đã quyết định, các ngươi đoán?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play