Cùng lúc đó, Diệp Thiều Hoa vẫn còn đang ở trên núi. Đi ngay sau cô là đám người Lâm Vi Vi sợ đến cả người phát run.

Giáo sư theo chủ nghĩa duy vật hơn nửa đời người, ngờ đâu chỉ một cảnh tượng này đã có thể khiến ông ta sợ đến mức choáng váng. Nhưng dù sao ông ta cũng là giáo sư, không phải những đứa trẻ còn chưa ra xã hội như đám sinh viên còn lại.

Đặc biệt là khi, trước mặt bọn họ vẫn còn bộ đồ cưới đỏ tươi tản ra mùi mục nát mà thứ vừa rồi để lại.

Ông ta muốn dùng điện thoại ra báo tin cho mấy người bạn ở chân núi mai lên đón ông ta và đám sinh viên xuống núi.

Dù sao đây cũng là vùng núi hoang dã, tuy rằng Diệp Thiều Hoa cũng đang ở đó, nhưng không ai biết một giây sau liệu có chuyện bất ngờ gì xảy ra hay không. Những sinh viên này không thể xảy ra chuyện gì được.

"Không ... Không có tín hiệu sao?" Giáo sư lấy điện thoại ra, lại phát hiện nó không có tín hiệu.

Mấy người Lâm Vi Vi nghe vậy, cũng lục tục lấy điện thoại di động ra, trong lòng mấy người bọn họ lại tăng thêm một tầng sợ hãi.

Là thật ... Tất cả đều không có tín hiệu, chắc chắn chuyện này không phải là trùng hợp.


Nhưng mà lúc này, lại có một hồi chuông điện thoại vang lên, khiến bọn họ giật mình hoảng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Đám người Lâm Vi Vi hướng về phía âm thanh phát ra, thấy Diệp Thiều Hoa nhận được một cuộc gọi video.

Bởi vì là video, nên mấy người xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng nói của người gọi. Người này chính là Ninh Châu vừa mới gặp ngày hôm qua, "Diệp đại sư, cô xem phòng ở nhà chúng tôi còn... Ồ, cô đang ở đâu vậy."

Diệp Thiều Hoa liếc nhìn hình ảnh trong điện thoại, xem ra nhà họ Ninh rất coi trọng lời dặn dò của cô, dụng cụ trong nhà bày biện đều rất đúng chỗ, "Nếu có thể, hãy phái hai chiếc xe đến ngoại thành Nam Sơn đón chúng tôi trước đã. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cụ thể chờ tôi đến nhà cậu rồi lại nói. Đúng rồi, phái chiếc xe lớn một chút."

Sau khi nói xong, cô liền tắt video.

Cô chuyển mắt liếc nhìn đám người giáo sư, "Mọi người hãy theo tôi xuống núi."

Xuất hiện tình huống này mà mặc kệ bọn họ ở trên núi hiển nhiên là một quyết định không chính xác.

Giáo sư rất muốn hỏi, tại sao điện thoại di động của cô có tín hiệu, chúng tôi lại không có. Còn nữa, tại sao tên đại ma vương Ninh Châu kia lại nghe lời cô như vậy.

Nhưng bây giờ cho dù là ông ta, cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.

"Đúng rồi." Vừa mới đi mấy bước, Diệp Thiều Hoa lại đột nhiên dừng bước.

Hiện tại giáo sư và đám sinh viên đều không dám cách Diệp Thiều Hoa quá xa. Thấy cô dừng bước, mọi người cũng dừng theo. Có mấy người lanh lẹ còn cẩn thận quan sát xung quanh, sợ xuất hiện tình huống không tốt gì đó.

Diệp Thiều Hoa dời ánh mắt đang nhìn Vi Vi sang bộ quần áo tản mát ra mùi vị mục nát ở sau lưng cô ta. Tay phải cô nhanh nhẹn soạn địa chỉ gửi cho Ninh Châu, tay trái búng ra một cái.

Giáo sư, Lâm Vi Vi và các bạn học đều quay đầu nhìn lại, thấy sau khi Diệp Thiều Hoa búng tay thì bộ quần áo làm cho người ta kinh sợ ấy đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu xanh u ám. Không tới một phút sau, bộ quần áo đó đã bị ngọn lửa đốt thành tro tàn.

Rất nhanh hai chiếc xe đã đến nơi. Bởi vì rất coi trọng Diệp Thiều Hoa, nên ông Ninh cũng vội vã chạy tới cùng Ninh Châu. Giáo sư của Lâm Vi Vi là viện trưởng hệ Thổ Mộc, cho dù là vừa mới thoát khỏi sinh tử nhưng đối mặt ông Ninh vẫn bị làm cho kinh ngạc, gọi một tiếng: "Ủy viên Ninh."

Ông Ninh nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của đoàn người, lại thấy Diệp Thiều Hoa đang ung dung cúi đầu xem điện thoại di động, nhanh chóng đoán được chân tướng.


Ông ta vội vã nói hai câu cùng giáo sư rồi tìm đến Diệp Thiều Hoa, "Diệp tiểu thư."

Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu, "Hãy đưa giáo sư và những người này tới trường học trước. Sau khi đưa bọn họ tới nơi thì trực tiếp trở lại tìm tôi. Về phần chuyện trên Nam Sơn thì không cần nói nhiều, phía trên sẽ có người xử lý," Diệp Thiều Hoa vừa nói vừa nhìn theo xe của Ninh Châu đang tiến đến, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, "Thiếu chút nữa quên mất, các ông cầm theo những thứ đồ này đi, nhớ phải cẩn thận."

Lúc cô đang mở cửa xe, chợt nhớ tới cái gì đó, đút tay vào túi lấy ra một xấp bùa, bảo ông Ninh đưa cho nhóm người giáo sư.

Nếu là trước kia, đám người giáo sư nhất định sẽ không tin thứ đồ chơi mê tín này. Nhưng giờ đây sao còn có thể không tin được nữa

"Đại sư Diệp, thiếu một cái." Ông Ninh quay đầu lại nói.

"Thật phiền phức." Diệp Thiều Hoa ném chiếc gương trong tay cho Ninh Châu, rồi lại lây ra từ trong túi một lá bùa màu vàng, một cây bút lông sói, cuối cùng còn lấy ra một thỏi son môi.

"Xin lỗi, lấy nhầm."

Diệp Thiều Hoa cất son môi đi, lục lọi trong túi lấy ra một khối chu sa nhỏ.

Một bút vung lên liền vẽ thành một cái bùa hoàn chỉnh, "OK, trở về đặt tấm bùa này ở dưới đầu giường. Bảy ngày sau là có thể ném đi hoặc cứ đeo trên người cầu bình an cũng được."

Đơn… đơn giản như vậy thôi sao? Đến cả ông Ninh cũng trợn to hai mắt không dám tin tưởng. Trước kia ông ta thấy đại sư vẽ bùa còn phải tắm rửa bày hương án, chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, phải thử thật nhiều lần mới vẽ xong một tấm.

Vậy mà cô cứ như vậy liền vẽ xong rồi.

Sau khi đưa tấm bùa cuối cùng cho tám người kia, cô nói ra một chuỗi chữ số mới ngồi vào trong xe Ninh Châu. Đoàn người rất nhanh liền rời đi.

Còn lại tám người giáo sư cứ đứng đó hai mặt nhìn nhau.

Tài xế của bọn họ lườm một cái, sau đó lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ: "Đó là số thẻ ngân hàng của đại sư Diệp. Mấy người sẽ không lấy bùa rồi không trả tiền cho người ta đấy chứ. Đương nhiên nếu mấy người không cần có thể nhường lại cho tôi, số tiền kia tôi sẽ thanh toán."

Tài xế hai mắt tỏa sáng nhìn bọn họ. Ông ta biết bản lĩnh của Diệp Thiều Hoa rất lớn, bằng không làm sao người có thân phận cao như vậy còn muốn tìm cô ấy suốt đêm chứ.

"Không không không."


Ngay cả giáo sư đức cao vọng trọng có niềm tin tuyệt đối vào khoa học cũng không muốn nhường lại tấm bùa này. Ông ta thầm suy tính trong lòng, dự định bảy ngày sau sẽ lập một cái bát hương cung phụng tấm bùa này, về sau làm bảo vật gia tộc truyền xuống đời sau.

Nhà họ Ninh, mặc dù đã là nửa đêm, nhưng đèn đuốc vẫn sáng choang.

"Chính là như vậy, cho nên bên kia rất coi trọng, nhà họ Vu cũng không có cách nào. Bọn họ nghe được chuyện của ba tôi liền cầu tới cửa rồi. Ban đầu chúng tôi cũng không muốn quấy rầy cô, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn."

Ông Ninh đang buồn bực đến mức tóc sắp bạc trắng.

Diệp Thiều Hoa sờ sờ cằm, không lập tức trả lời. Cô ra ngoài lâu như vậy mà không hề nói một câu với người nhà họ Diệp.

Nghĩ tới đây, cô lại nhắn cho chú Diệp một cái tin, nói cô trong thời gian ngắn không về được.

"Thiếu gia, Tam tiểu thư nói cô ấy ra ngoài chơi với bạn rồi, tạm thời không về được."

Chú Diệp thúc lập tức báo cáo lại cho đại thiếu gia.

Muộn như vậy, không nghe lời của anh ta chạy loạn đã đành, vậy mà còn tùy tiện chạy ra ngoài chơi.

Nghe vậy, lông mày Đại thiếu gia nhà họ Diệp nhíu chặt lại, vẻ mặt và giọng nói đều trở nên nghiêm túc:

"Không chịu nghe lời như vậy, sớm muộn cũng có ngày vấp ngã.”




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play