Edit: Vân Vân

Beta: Angela

Diệp Kha vừa gọi điện cho các quản lý cấp cao, vừa trực tiếp đi đến tầng một cùng với Phó Gia Thần.

Sau khi nhận điện thoại xong, Phó tổng cảm thấy hơi hơi mơ hồ.

“Làm sao vậy?” Đối tác làm ăn ở bên cạnh có chút bất ngờ.

Phó tổng cảm thán một tiếng, “Nhị tiểu thư của chúng tôi muốn thu mua một lượng lớn cổ phiếu.”

“Diệp tiểu thư đúng là nhân vật cường hãn.” Nói đến đây ông ta lại nở nụ cười, “Ngược lại về điểm này thì em trai cô ta lại hơi kém hơn chút rồi.”

“Đâu chỉ em trai của cô ta.” Phó tổng dừng lại, cũng nở nụ cười, “Ông có biết Y, thời gian gần đây đang rất nổi tiếng trên bộ mạng lưới không? Cô ấy cũng là người Diệp gia, chính xác hơn chính là đại tiểu thư của Diệp gia.”


“Vậy mà lại là người Diệp gia?” Vị đối tác kia sững sờ trong chốc lát, sau đó lại lắc đầu, “Thật sự là đáng tiếc, nếu như đặt ở gia đình khác thì nhất định sẽ được toàn gia tộc bồi dưỡng. Hết lần này tới lần khác lại cùng trong một gia tộc với nhị tiểu thư, so với nhị tiểu thư kia thì hacker thiên tài này cũng vẫn kém một chút.”

Diệp Kha có ánh mắt vô cùng sắc bén, đặc biệt trên phương diện tài chính, đã tự sáng lập ra đế quốc thương nghiệp cho chính mình, trong khi đó Diệp Thiều Hoa vẫn chỉ là một thiên tài còn đang trưởng thành.

Trong mắt của các chuyên gia thương nghiệp thì Diệp Thiều Hoa cũng không xứng làm đối thủ của Diệp Kha.

Mà lúc này, Diệp Kha đang chờ ở dưới lầu lại bất ngờ gặp phải Cố Cảnh Viêm.

Nhưng đứng phía sau Cố Cảnh Viêm không xa lắm, có một bóng dáng anh tuấn kiệt xuất, bóng dáng đó giống như mang theo ánh sáng chiếu rọi thế gian cũng đi về phía bên này.

Dù mới chỉ gặp một lần duy nhất nhưng Diệp Kha vẫn còn nhớ tên của anh, Cố Cảnh Vân.

Có những người được ông trời ưu ái ban cho loại hơi thở làm cho người khác không thể nào quên, Cố Cảnh Vân chính là một người như vậy.

Diệp Kha dừng bước chân lại, cô ta nhớ rằng ở kiếp trước mình chưa từng nhìn thấy người ở sau lưng Cố thị, bây giờ xem ra người kia chắc hẳn là Cố Cảnh Vân rồi.

Nghĩ tới đây, Diệp Kha lập tức tiến lên một bước, nhưng mà chỉ có Cố Cảnh Viêm dừng lại, còn Cố Cảnh Vân không hề chớp mắt mà đi tiếp, bước chân chưa từng dừng dù chỉ một giây.

“Cố Thiếu, tôi vừa mới liên lạc với người của Internet Tinh Hà, bên ngài có hứng thú hợp tác với bọn họ sao?” Diệp Kha đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người phụ trách của Tinh Hà nhưng thấy tình hình này thì lại để điện thoại di động xuống. Mặc dù cô ta đang nói chuyện với Cố Cảnh Viêm nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn luôn chú ý đến từng cử chỉ hành động của Cố Cảnh Vân.

Diệp Kha đã sớm nghĩ tới, nếu như sau này cần phải có một tập đoàn có thể so sánh với Tinh Hà thì khẳng định chính là Cố thị.

Cố Cảnh Viêm đã quen biết với Diệp Kha hai năm, nghe vậy thì lập tức lộ ra sắc mặc vui mừng lại có chút ngạc nhiên, “A Kha, cô còn quen biết với người của Tinh Hà sao? Anh ba, anh ba! Anh nghe thấy không, cô ấy còn biết người của Tinh Hà đấy!”

Mà lúc này, Cố Cảnh Vân vốn đang đi thẳng không chớp mắt cũng dừng bước chân, anh quay sang nhìn Diệp Kha một lúc, đôi mắt vô cùng thâm sâu.

Diệp Kha trong lòng giật mình, đang muốn nói gì đó thì phía sau lại vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, “Làm sao lại tìm được đến bệnh viện rồi.”

“Em nói bồ câu, nên tôi chỉ có thể đến đây tìm em.” Cố Cảnh Vân hơi nghiêng đầu, trong mắt hình như còn mang theo ý cười.


“Vậy là lỗi của em rồi.” Diệp Thiều Hoa để điện thoại di động xuống, cũng nhíu mày nở nụ cười.

Diệp Kha nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức đại biến.

Sao lại thế này, hai năm nay cô ta đã quen thuộc với nhà họ Cố như vậy cũng chưa từng thấy anh có liên hệ gì với Diệp Thiều Hoa, tại sao bây giờ Diệp Thiều Hoa lại quen biết với người nhà họ Cố!

Chẳng lẽ tất cả lại muốn trở về điểm xuất phát ban đầu? Cô ta đã cố gắng làm nhiều thứ như vậy mà không hề có chút thay đổi nào? Khó trách lúc nãy Diệp Thiều Hoa không hề sợ hãi! Hóa ra là bởi vì đã có nhà họ Cố làm hậu thuẫn!

Diệp Kha gần như sắp điên rồi, giờ phút này sự đố kỵ trong lòng cô ta lại dâng lên thêm một bậc, “Chị à, thật không ngờ chị còn quen biết với Tam thiếu gia nhà họ Cố.”

“À là tôi quên mất không nói.” Cố Cảnh Viêm không biết khúc mắc giữa hai người nên nở nụ cười nói, “Diệp Kha, nhà họ Diệp các người thật đúng là một người so với một người đều là thiên tài nha.”

“Phải vậy không.” Diệp Kha giật giật khóe miệng nhưng lại không cười mà nhìn về phía Cố Cảnh Vân nói, “Cố Tam thiếu à, là một chính nhân quân tử thì chắc hẳn ngài sẽ không can thiệp vào việc nhà của nhà họ Diệp đâu nhỉ, từ trước đến nay nhà họ Diệp chỉ chấp nhận nhân tài có thiên phú.”

Cố Cảnh Vân cũng biết người nhà họ Diệp có ân oán riêng, nghe vậy chỉ nhìn Diệp Kha thật sâu rồi nói, “Cứ tự nhiên.”

Nghe được câu trả lời của Cố Cảnh Vân, Diệp Kha mới có thể thở phào nhẹ nhõm, “Cố Tam thiếu quả nhiên là chính nhân quân tử.”

Điều mà cô ta muốn chính là khiến cho Diệp Thiều Hoa trắng tay, không còn sót lại chút gì cả, Diệp Kha tin tưởng ở trên thương trường thì cho dù có mười Diệp Thiều Hoa cũng không đấu lại được cô ta. Thứ duy nhất mà cô ta sợ chính là nhà họ Cố nhúng tay vào, nhưng cũng may Tam thiếu gia nhà họ Cố không hề có ý định tham gia.

Trong lòng Diệp Kha cảm thấy mừng thầm, Cố Cảnh Vân đã dứt khoát như vậy, xem ra Diệp Thiều Hoa trong lòng anh ta cũng không có bao nhiêu trọng lượng.

Nhưng Diệp Kha lại không biết rằng, chuyện này là Diệp Thiều Hoa cố ý ra tay, nhà họ Cố hợp tác với Diệp Kha lâu như vậy, nếu như Cố thị nhúng tay vào thì nhất định Diệp Thiều Hoa sẽ nhìn mặt mũi Cố thị mà khiêm tốn đôi chút.

Mà bây giờ Cố Cảnh Vân thực sự nhìn về phía Diệp Thiều Hoa nói sẽ không nhúng tay vào, lấy tính cách của Diệp Thiều Hoa chỉ sợ nhà họ Diệp sẽ phải trải qua một trận gió tanh mưa máu.

Câu nói này ngoài mặt đúng là nói với Diệp Kha, nhưng trên thực tế lại là nói với Diệp Thiều Hoa.

“Diệp.” Cố Cảnh Viêm vẫn còn đang kích động vì lời nói của Diệp Kha mà hoàn toàn không hề chú ý đến trận sóng ngầm đang diễn ra ở đây, “Cô biết không, vậy mà em gái của cô lại có quen biết với quản lý của Tinh Hà, bọn họ còn sắp sửa hợp tác lâu dài nữa! Chuyện này khác với việc cô bán cho Tinh Hà một phần mềm, bọn họ là hợp tác lâu dài đó, tôi nói chứ, người nhà họ Diệp các người thật sự đều là thiên tài ma quỷ mà.”


Diệp Thiều Hoa nghe vậy thì hơi hơi híp mắt, vẻ mặt cứng lại.

Diệp Kha nhìn thấy Diệp Thiều Hoa như thế lại cho là cô đang ghen tị mình hợp tác được với Tinh Hà mà càng thêm đắc ý, đáy mắt rạng rỡ, “Tôi chỉ vừa mới gọi điện với người của Tinh Hà thôi, chỉ là có một chuyện rất kỳ lạ. Không phải chị nói đã từng hợp tác với Tinh Hà sao, nhưng lúc nãy em mới hỏi người quản lý của Tinh Hà thì anh ta nói anh ta không biết Y nào, em vẫn cảm thấy rất kỳ quái, không phải chị có hợp tác với Tinh Hà rồi sao?”

Diệp Kha vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Diệp Thiều Hoa, khóe miệng nhẹ nở nụ cười sâu xa.

Diệp Thiều Hoa xoay xoay điện thoại di động, trên thực tế thì cũng dễ hiểu, bởi vì Tinh Hà vốn không ai biết cô là Y, nếu như bị đám người kia biết cô không muốn làm nghiên cứu ở công ty mà mỗi ngày lại có tâm tình chạy đi lên các diễn đàn hacker phát phần mềm thì không phải cả tập thể sẽ lên tiếng phê bình cô hay sao!

Đợi một chút… Diệp Thiều Hoa chợt nhớ tới một chuyện, trước đây không lâu viện hàn lâm đã giới thiệu cô là Y…. Vậy biệt danh này của cô… Muốn rớt?!

“Làm sao vậy?” Cố Cảnh Vân thấy được nụ cười của cô cứng đờ nên dò hỏi.

Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Vân rồi thở dài một hơi: “Nói ra có thể anh không tin, anh minh thần võ như em vậy mà cũng có lúc thất sách!”

Diệp Kha ở bên cạnh nghe thấy vậy lại cho rằng mình đã nói đúng trọng điểm nên cười càng thêm xán lạn.

------Ngoài lề------

Hôm nay là lễ tình nhân, ta trịnh trọng cảnh cáo mọi người không được kích thích con cẩu độc thân tôn quý này!

Buổi sáng tốt lành, ngày mai gặp nhaaaa

Hôm nay ta phải dũng cảm, kiên cường mà nghiêm túc đứng lên!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play