Sau khi sinh em bé, cơ thể Yến Thư không được khỏe.
Mấy năm này cô vì nhớ nhung Dịch Phàm mà uống rượu rất nhiều, lén lút có, công khai có, gia đình nói sao cũng chẳng thể cản được cô. Hơn nữa, cô thường xuyên bị giật mình tỉnh giữa đêm, giấc ngủ không đều, nên dẫn đến thân thể ngày càng kém.
Dịch Phàm cố gắng dành nhiều thời gian hơn chăm sóc cho Yến Thư, chỉ cần cô hơi mệt, anh liền xuất hiện bên cạnh dỗ dành.
Họ không thích có người ngoài ở trong nhà, vì vậy trừ người quen thân ra cũng chỉ có một người giúp việc đến hỗ trợ cho Yến Thư.
Yến Thư nằm trên giường cho con bú, mệt không muốn nói chuyện.
Dịch Phàm thấy mà lòng đau như cắt, hỏi:
“Em có muốn ăn gì không?”
“Được rồi, không cần đâu.”
Hậu sản, tính tình cũng thay đổi một chút, rất dễ cáu gắt.
Dịch Phàm nhẹ nhàng hôn trán cô, nhẹ giọng nói:
“Nếu mệt thì cứ nói với anh, anh giúp em trông con.”
Cho dù cô giận dỗi hay to tiếng, anh cũng sẵn sàng nhẫn nhịn.
“Sao anh chiều em quá vậy?”
“Em hỏi như thế anh biết nói sao đây?” Dịch Phàm buồn cười. “Vợ anh mà, em chịu khổ cả thời gian qua, vì anh sinh con dưỡng cái, chẳng lẽ anh không nên chiều em.”
“Biết rồi biết rồi, anh đi về học được nhiều thứ thật đó, miệng dẻo thật.”
Yến Thư có một người chồng như vậy cũng không tiện làm anh lo lắng, chăm chỉ nghe lời chuyên gia, ăn uống điều độ, chăm sóc bản thân tốt hơn.
Khi con gái của họ được một tuổi, cả nhà đã tổ chức một buổi sinh nhật nhỏ để chúc mừng và đặt cô bé vào giữa đống đồ chơi để bắt đầu màn đoán tương lai.
Trong đống đồ chơi ấy có đủ hình dáng, bút, đàn piano, xe máy, ngôi nhà, súng, còn có tiền và những thứ linh tinh khác…
Lần thứ nhất, bé con đã chọn còng tay khiến cả nhà đều không biết phải làm sao.
Yến Thư cười nói: “Chắc là con bé muốn làm cảnh sát đây mà.”
Thử lại một lần cho vui, bé con chọn súng đồ chơi.
Dịch Phàm hắng giọng: “Ai bỏ thứ này vào vậy?”
Vừa nói xong, anh đã bị vợ đập cho một cái: “Anh còn hỏi nữa? Là anh đó!”
Mấy ông anh trai của cô đều đến, mỗi người nói một câu bắt bé con chọn lại thứ khác, bởi vì còng tay và súng đều rất nguy hiểm.
Đến lần thứ ba, cục cưng của cả nhà đi chập chững từng bước tới bên cạnh đống đồ chơi, dùng bàn tay bé bé xinh xinh của mình sờ mấy cái vào tờ tiền trên đất. Họ cứ nghĩ con bé chọn tiền, nào ngờ, thân hình bé xíu kia đột nhiên ngã ra nệm dày, rồi lăn một vòng, tay vẫn cầm vào súng.
Dịch Phàm bị vợ nhìn với ánh mắt hình viên đạn, vội vàng cầm lấy thứ trong tay con, giấu đi. Hành động của anh chọc con gái khóc òa lên, cả nhà lập tức vây vào hỏi tội. Ba năm chịu khổ cực ở doanh trại còn không bằng một năm này chăm sóc con gái, Dịch Phàm sa sầm mặt.
Buổi tối về nhà, lên giường nằm, Yến Thư thở dài làm anh sợ hết hồn:
“Sao em lại thở dài?”
“Em nghĩ tới cục cưng nhà mình, con bé thích súng như thế, sau này chẳng phải sẽ rất nguy hiểm à?”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Dịch Phàm sờ sờ tóc cô, nhìn con gái đang nằm giữa họ rồi nói: “Chỉ là trùng hợp thôi mà.”
Thật ra ngoài miệng thì nói vậy, nhưng anh cũng không biết chắc được mai sau sẽ thế nào, so với vợ, anh còn lo lắng hơn nhiều. May mà bọn họ sinh con gái, chứ nếu sinh con trai thì ông nội của thằng bé chắc chắn sẽ cho thằng bé biết mùi nằm gai nếm mật ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT