Dùng ba năm để từ một quân nhân vô danh trở thành một đại tá mang trên vai cả đoàn quân tinh nhuệ, một xạ thủ anh hùng được nhiều người ngưỡng mộ. Có thể nói, Dịch Phàm đã trở thành tấm gương cho những quân nhân mới chân ướt chân ráo bước vào con đường này, họ nhìn thấy sự thành công đơn giản của anh, nhưng không biết rằng phía sau anh đã chịu bao nhiêu đau đớn.

Cuối cùng, anh cũng trở về được rồi. Có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Yến Thư. Nhưng trước đó, anh còn việc cần phải làm.

Hiện tại Dịch Phàm được thả tự do, anh liền gọi điện thoại cho Doãn Thế Văn. Bởi vì là số lạ, đối phương không bắt máy, anh phải kiên nhẫn chờ đến lần thứ năm, ông mới hỏi:

“Ai vậy?”

“Là tôi, Dịch Phàm.”

“Dịch Phàm? Con, là con thật sao?” Giọng của Doãn Thế Văn vô cùng kích động.

“Tôi có chuyện này muốn hỏi, tại sao ông lại nói tôi là con của ông?”

Dịch Phàm đã biết được sự thật từ cha ruột của mình, chỉ muốn hỏi lại cho ra lẽ. Tại sao Doãn Thế Văn có thể thản nhiên nói dối tất cả mọi người, nhận một đứa trẻ không phải của mình làm con trai chứ?

Đối với câu hỏi bất ngờ này, Doãn Thế Văn không kịp chuẩn bị tâm lý:

“Con muốn biết thật sao?”

Rất lâu sau, một tiếng thở dài truyền đến, Dịch Phàm nghe ông nói:

“Khi mẹ của con chia tay với ba con, bà ấy đâu biết mình mang thai. Mãi cho đến khi rời khỏi quê nhà, bà mới phát hiện ra. Tính tình quật cường không cho phép bà quay trở lại với người đàn ông kia, chỉ muốn làm mẹ đơn thân, nhưng sức khỏe bà vốn không tốt, sau khi sinh một thời gian thì đổ bệnh, không qua khỏi.”

Chính Doãn Thế Văn chứng kiến cảnh người mình yêu hấp hối trên giường bệnh, cảm giác đau đớn mà không làm gì được ấy thật sự khiến ông nhiều đêm gặp ác mộng. Thứ duy nhất ông lưu giữ được về Hạ Tố Chi chính là kết tinh tình yêu của bà và Dịch Quân. Vì vậy, ông đã đưa Dịch Phàm về nhà, xem anh như con của mình.

Doãn Thế Văn thuật lại tất cả mọi việc một cách hết sức bình tĩnh. Một lần nữa tiếp nhận sự thật, Dịch Phàm đã vững vàng hơn rất nhiều. Chẳng trách trước kia bà Doãn hết lần này đến lần khác đánh đập hành hạ anh. Anh thở ra một hơi, nhẹ nhõm nói:

“Cảm ơn.”

“Không phải cảm ơn, là ba… là chú có lỗi với con.” Doãn Thế Văn áy náy.

Mấy năm này, vì chuyện của Dịch Phàm mà ông và bà Doãn đã ly hôn. Khi tìm được bà, bà kích động mắng chửi Hạ Tố Chi thậm tệ, khiến ông hoàn toàn thất vọng. Từ trước đến nay, tuy rằng trong lòng ông còn thương nhớ người cũ, nhưng chưa làm gì có lỗi với vợ con cả. Thậm chí, ông cũng đã nghĩ để lại tài sản cho Patrick, chứ không phải Dịch Phàm. Ông chỉ muốn Dịch Phàm sống tốt sống khỏe để linh hồn Hạ Tố Chi được yên nghỉ, nào biết sẽ mang đến nhiều rắc rối như vậy, đồng thời khiến Dịch Phàm chịu vô số tổn thương.

Ra tòa hòa giải, vợ lại chăm chăm vào số tài sản của ông, khiến ông mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng, Doãn Thế Văn chia cho bà một nửa tài sản sau hôn nhân, còn công ty thì giữ lại, và những khoản tiết kiệm trước đó thì toàn bộ mang đi làm từ thiện.

Bà Doãn tức đến nỗi lên cơn đau tim, bị tai biến nặng mà liệt giường. Về phần Patrick, ông sẽ chu cấp cho thằng bé đầy đủ, để nó tốt nghiệp đại học, lấy vợ sinh con.

Nói chuyện với Dịch Phàm xong, Doãn Thế Văn đến bệnh viện thăm vợ cũ.

Bây giờ, bà Doãn chỉ có thể hoạt động từ nửa trên trở lên, hai chân bị liệt làm tính tình bà hết sức nóng nảy, hở chút là đánh mắng hộ tá của mình.

Xoảng.

Bà ném chén cơm trong tay xuống đất, gào lên với hộ tá:

“Cô cho tôi ăn cái gì vậy hả? Đem cái thứ khó nuốt này cho chó ăn đi!”

Nữ hộ tá tức giận, cầm lấy ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt bà ta. Bà Doãn không tin được cô ta dám làm vậy, mắt trợn to lên:

“Cô dám tạt nước vào mặt tôi sao? Được lắm! Cứ chờ mà bị đuổi việc đi!”

Thời gian này, nữ hộ tá đã nhịn nhiều lắm rồi, giọt nước tràn ly, bà Doãn khiến cô nàng điên tiết lên.

Chát.

Một cái tát vang dội làm bà Doãn đơ cả người.

“Dù sao tôi cũng chịu bà đủ rồi, hôm nay là lần cuối, không cần bà đuổi, tôi sẽ nghỉ việc. Dù sao cũng nghỉ việc, tôi nuốt không trôi cơn tức.”

Chát.

Lại là một cái tát hết sức mạnh, nữ hộ tá cầm lấy đồ, để mặc kệ bà Doãn ngồi trên giường đờ đẫn mà đi ra ngoài. Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng vào thật mạnh.

Bà Doãn ôm chặt đầu, dùng sức vò tóc rồi gào lên như một con thú bị chọc giận, âm thanh ầm ĩ ấy khiến rất nhiều người bên ngoài chú ý. Nhưng nói thật, không ai dám vào để chịu trận. Họ đều hiểu cho nữ hộ tá vừa rồi, thậm chí là giơ ngón cái ủng hộ, đánh hay lắm.

Patrick đang ráo riết chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, cũng ít có thời gian đến chăm sóc mẹ mình. Lúc này, bà Doãn kêu la cả nửa tiếng mà không ai quan tâm đến bà, bà mệt thì tự nghỉ, cơm trên sàn chẳng ai vào dọn.

Người ta nói ác giả ác báo, đối với bà Doãn, không có hình phạt nào đáng sợ hơn so với việc trở thành phế nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play