Tử Thiêm đưa mắt nhìn người bên cạnh, Dịch Phàm bị anh dò xét cũng không tỏ ra khó chịu, sắc mặt thản nhiên. Đối với chuyện em gái thích Dịch Phàm, anh cảm thấy không ổn lắm. Chưa nói tới cậu ta chỉ là một vệ sĩ bé nhỏ, tính cách của tên này thật sự không thích hợp để yêu đương. Quanh năm suốt tháng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, anh có thể tưởng tượng ra cảnh em gái bị cậu ta làm tổn thương.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Yến Thư cố tình khoe vết ban đỏ vì bị dị ứng ra để anh mềm lòng, anh chỉ đành nói:
“Cậu về trước đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Mua gì đó cho Yến Thư ăn, con bé hẳn là đói lắm.”
“Vâng.”
Dịch Phàm gật đầu rồi xoay người đi trước, bước chân so với lúc tới có chút vội vàng, nếu không nhìn kỹ cũng khó mà nhận ra. Tính cách của Dịch Phàm trước giờ luôn như vậy, giấu kín cảm xúc của bản thân mà không biểu lộ bằng mặt.
Về đến nhà, Dịch Phàm mang theo một túi to đồ ăn vặt và đồ ăn sáng ghé qua phòng của Yến Thư.
Bác sĩ đã đến kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô, lúc Dịch Phàm tiến vào vừa hay nghe ông nói:
“Tiểu thư biết bản thân dị ứng với đậu phộng thì nên chú ý hơn một chút, may mà không nặng lắm, uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Yến Thư có chút xấu hổ, nâng mắt lên, nhìn thấy Dịch Phàm đứng phía sau bác sĩ đang quan sát mình thì càng chột dạ, nở nụ cười cứng nhắc.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Dịch Phàm rót nước cho cô uống thuốc. Anh không nói gì, ánh mắt lại mang theo sự tức giận rất nhỏ.
Yến Thư giả vờ không nhận ra, hào hứng mở túi bóng bên cạnh:
“Anh mua gì cho em vậy?”
Cô lôi hết mấy thứ linh tinh bên trong ra rồi vui vẻ nói cảm ơn, nhưng từ đầu đến cuối Dịch Phàm không hề có phản ứng. Phải mất một lúc lâu, khi cô đã ngồi im nhìn anh đầy vẻ đáng thương, anh mới nói:
“Không phải tôi đã dặn cô liên lạc cho vệ sĩ mới khi cần làm gì đó rồi sao?”
“Em không thích vệ sĩ mới.” Cô bĩu môi.
“Vệ sĩ nào cũng là vệ sĩ.”
Dịch Phàm làm công ăn lương ở Nam Cung gia, khi đại thiếu gia gọi anh đi cùng, anh sao có thể từ chối được? Bây giờ tiểu thư muốn anh trở về, chưa biết chừng hôm sau anh còn bị đưa đến chỗ nào đó xa hơn.
Đối với Yến Thư, người khác có tốt thế nào cũng không phải Dịch Phàm, cô rũ mi mắt, siết chặt ga trải giường rồi nói:
“Em chỉ thích anh làm vệ sĩ riêng của em..”
Câu nói này chẳng khác nào gián tiếp tỏ tình, trái tim Dịch Phàm bỗng chốc trở nên khác thường, đập nhanh và mạnh hơn một chút. Anh hiếm khi đáp lại những câu nói đầy hàm ý của cô:
“Tiểu thư, thân phận của cô cao quý, muốn có bao nhiêu vệ sĩ không được?”
“Nhưng em muốn người đó phải là anh.” Yến Thư ương bướng trả lời, vẻ mặt của cô nghiêm túc và chân thành hơn bao giờ hết. “Lần sau anh còn tùy tiện rời khỏi em, em sẽ xây đậu phộng ra uống cho anh xem.”
“...”
Dịch Phàm biết cô dị ứng với đậu phộng, cho nên cô nói lời này là đang đe dọa anh? Anh thật không biết nên giải thích thế nào cô mới hiểu bọn họ không thể! Anh là trẻ mồ côi, được Nam Cung gia cưu mang đến giờ đã rất cảm kích, nào có lòng trèo cao. Hơn nữa, anh cảm thấy mình khó mà đem lại hạnh phúc cho cô.
Thấy anh im lặng, Yến Thư sợ chọc giận anh liền sửa miệng:
“Em đùa thôi mà, em đùa thôi!”
Không khí ngượng ngập giữa hai người khiến cô không biết phải làm thế nào, đành đổi chủ đề:
“Anh đút bữa sáng cho em đi, tay em ngứa, không cầm muỗng được.”
Dịch Phàm cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nổi ban đỏ của cô, trong lòng rõ là chua xót, mặt ngoài thì lại giả vờ bình tĩnh mang bữa sáng ra rồi từng muỗng từng muỗng đút cho cô.
Khuôn mặt thiếu nữ không giấu được nụ cười vui vẻ, cả quá trình cứ lén lút nhìn góc nghiêng đẹp trai của anh. Cái khí chất cao lãnh cấm dục này thật khiến cô muốn hôn một cái! Giả sử cô hôn rồi, liệu anh có giữ được vẻ mặt bất biến như cũ không nhỉ?
Yến Thư nghĩ thế, canh ngay lúc Dịch Phàm cúi gần lại thì nhổm người dậy, bất ngờ hôn một cái chụt vào gò má của anh.
Không giống như suy nghĩ của Yến Thư, mặc dù bị tập kích, Dịch Phàm chỉ hơi khựng người rồi đặt bát cháo xuống và nói:
“Nếu tiểu thư đã khỏe rồi thì tự ăn đi, tôi còn có việc.”
Nói xong, anh đứng lên đi thẳng ra cửa. Yến Thư gào lên một tiếng rồi chui vào trong chăn, tức giận mắng:
“Aaaaa! Dịch Phàm khốn kiếp, anh không hiểu phong tình gì cả!”
Cô không biết rằng lúc này, ở ngoài cửa, khuôn mặt luôn bất biến của Dịch Phàm đã đỏ bừng bừng. Anh nhìn thấy có người đi ngang qua liền đưa tay che mặt, chỉ nghe người kia hỏi:
“Cậu Phàm, tai cậu đỏ quá, có phải bệnh rồi không?”
“Không phải.”
Dịch Phàm đi như bay ra khỏi chỗ đó, so với lúc đến còn vội vàng hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT