Sau khi mọi người cười một trận, cậu ta đem hộp thăm bằng gỗ ra rồi nói:
“Được rồi, bắt đầu nhé.”
Vòng đầu tiên bắt đầu trong sự hồi hộp, người rút được thăm vua đầu tiên là Ninh Khả Điềm, cô nàng cười dịu dàng:
“Vòng đầu nên tôi sẽ nhẹ nhàng thôi nhé, số một và số năm ôm nhau một cái!”
Dịch Phàm nhìn con số trên thăm của mình, đột nhiên cứng đờ người lại. Kế tiếp, anh ngẩng đầu lên để xem ai là số năm.
“Ai số một? Ai số năm thế?”
“Tôi số năm.” Patrick vứt cái thăm lên bàn. “Trò trẻ con gì đây chứ?”
Dịch Phàm cũng không chịu được, đặt cái thăm lên bàn. Mọi người nhìn con số của hai người này xong dở khóc dở cười, ông trời dường như cũng muốn chơi khăm bọn họ, vừa rồi đấu đá nảy lửa nhau, hiện tại bị Ninh Khả Điềm bắt ôm nhau.
Cả hai đều không nguyện ý, nghĩ tới chuyện ôm một tên đàn ông là da gà da vịt thi nhau nổi lên. Mặt Patrick so với táo bón còn khó coi hơn, hắn nói:
“Không được, đổi yêu cầu khác đi!”
Ninh Khả Điềm cứng rắn:
“Nếu đã chấp nhận chơi thì phải chịu, còn nếu không chịu được, cậu còn chơi cái gì? Mọi người đang vui mà không khí bị cậu phá hỏng hết rồi!”
Yến Thư cũng tà ác nói:
“Có chơi có chịu, làm đàn ông không được như thế.”
Nghe lời này của cô, Dịch Phàm đang chuẩn bị mở miệng từ chối việc ôm ấp với Patrick cũng phải cắn răng nhịn xuống. Anh đứng lên, đi về phía Patrick khiến hắn sợ hết hồn tựa sát lưng vào ghế và hỏi:
“Anh định làm gì?”
Không hiểu sao Dịch Phàm càng đến gần, Patrick lại càng thấy sợ, hắn hét ầm lên, toan đứng lên bỏ chạy:
“Không, đừng có lại đây!”
Trông thấy Patrick bị Dịch Phàm một tay tóm được và ôm từ phía sau, Yến Thư phụt cười, nước trong miệng cũng suýt phun ra hết.
“Aaaaa! Đau đau đau! Tôi sẽ giết anh!” Patrick gào lên.
Dịch Phàm dùng hai tay ôm siết hắn, nếu người có kinh nghiệm nhìn thấy sẽ biết đây là một đòn khóa, một tư thế ôm giữ từ phía sau khi chế trụ kẻ thù, Patrick muốn cũng rất khó để thoát ra. Anh siết hắn một phát, sau đó ung dung thoải mái trở về chỗ ngồi, còn hắn thì đau khổ nằm bẹp dưới nền cỏ xanh mướt, miệng há to thở hổn hển.
Patrick tức giận bật dậy từ dưới đất, sau đó nói:
“Chơi lại!”
Một vòng bốc thăm mới lại bắt đầu, Ninh Khả Điềm một lần nữa được làm “vua”, cũng không biết cô nàng sao có thể may mắn đến thế. Cô nàng liếc Patrick rồi nói:
“Số hai nắm tay số ba mười giây.”
Sắc mặt Patrick lúc ấy có thể so với đít nồi, đen không thể đen hơn được nữa. Hắn tiếp tục bị dây vào cái trò khốn kiếp này, nếu đối phương là con trai, vậy hắn sẽ cắn lưỡi tự tử mất!
Yến Thư cúi đầu nhìn cái thẻ gỗ có đánh số ba trên tay, đang định lên tiếng thì Dịch Phàm ở bên cạnh đột nhiên luồn tay xuống dưới bàn, cướp lấy nó và nói:
“Là tôi.”
“Con mẹ nó!” Patrick tức đến mức chửi thề. “Các người chơi tôi à?”
Hắn nghĩ đám người này hùa nhau trêu hắn, nhưng mọi người đều chối bay chối biến. Ninh Khả Điềm nói một câu giảng hòa:
“Thôi mà, ban nãy cũng ôm rồi, nắm tay mười giây cũng có sao đâu chứ?”
“Phải đó, Patrick, cậu đàn ông lên được không?”
Dịch Phàm bất ngờ hùa theo:
“Chỉ là trò chơi mà thôi.”
Anh đặt tay lên bàn, ngoắc Patrick một cái. Nhìn cơ bắp ẩn hiện phía dưới lớp áo của anh, Patrick nuốt nước miếng, nói:
“Anh để yên tay đó, để tôi nắm!”
Hắn run rẩy đưa cái tay trắng trẻo của mình ra, khi tay họ đặt chung một chỗ, mọi người phấn khích quên hết tất cả, trông màu da đối lập giữa hai người thì quả là một màn bỏng mắt. (Truyện đăng tải miễn phí trọn bộ tại app noveltoon/mangatoon. Các trang khác đều là ăn cắp chất xám, xin mọi người đừng ủng hộ họ, tác giả sẽ buồn lắm ạ.)
Yến Thư kéo kéo ống tay áo của Dịch Phàm, ý bảo anh đừng quá tay, nhưng khi Patrick vừa nắm lấy mấy ngón tay của anh, anh liền dùng lực, bóp mạnh!
Mặt Patrick đỏ cả lên vì đau, người ngoài lại nghĩ hắn ngượng ngùng. Mẹ kiếp! Tên Dịch Phàm này cố tình sao? Mười giây trôi qua, Patrick ôm bàn tay đã đỏ ửng vì bị siết về, đặt trong lòng vuốt ve.
Vòng thứ ba lại bắt đầu, ai nấy đều hào hứng. Patrick đã hết xui xẻo, rút được thăm làm “vua”, ông trời tạo cho hắn cơ hội trả thù rồi! Hắn lén lút liếc nhìn số của Dịch Phàm, là số bốn ư? Hắn nhỏ giọng hỏi chàng trai bên cạnh:
“Số mấy?”
“Tôi? Số sáu.”
“Ha ha ha.” Patrick cười phá lên, sau đó đứng bật dậy, hai mắt tóe lửa: “Số bốn và số sáu, hôn nhau! Hôn môi! Nhanh lên!”
Đám người đều ngây ra, bởi vì cái này hình như đã có chút vượt qua giới hạn của trò chơi. Họ phản ứng lại, tỏ ý không ổn thì Patrick nói:
“Các người có chơi có chịu chứ? Hôn hay không nào?”
Dịch Phàm rốt cuộc nhíu mày, anh tuyệt đối sẽ không hôn một chàng trai. Người ngồi bên cạnh Patrick bất ngờ nói:
“Ôi, không phải tôi, tôi là số chín, tôi nhìn ngược rồi!”
Ninh Khả Điềm hỏi:
“Vậy ai là số sáu?”
Lúc ấy, Yến Thư mới vô cùng vô cùng xấu hổ đặt thăm của mình lên bàn, giọng lí nhí:
“Là tớ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT