Chương 23: Hương sắc khuynh thành (5)

Editor: Mòi học tra

Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

<Có thể bổ thận à, hay thế?> Lâm Dung Vi ngừng lại.

<Mà khoan, đang gấp lắm rồi! Ngươi leo cây hái Hậu Lân Kha làm gì!!>

Lâm Dung Vi lạnh cả mặt nhìn Lãnh Văn Uyên đang lau lau một ít quả màu xám bỏ vào huyền giới, khi hắn chuẩn bị nhảy từ trên cây xuống thì đột nhiên có một bóng người xanh lam lướt qua.

"Mau lui xuống!" Dải lụa của nữ tử được tung ra, ngay lập tức quấn vào eo nữ tử bị gục kia kéo ra khiến thần thú dẫm hụt.

"Sư tỉ, chạy mau, chúng ta không mạnh bằng sư phụ. Không có cách nào khiến thần thú tỉnh táo lại đâu!" Các nữ đệ tử bị thương, khóe môi dính chút máu rỉ ra thoạt rất đáng thương.

"Các ngươi đi trước đi!" Dải lụa bay về quấn lên cánh tay ngọc ngà của tiên tử, nàng rút ra trường kiếm lơ lửng giữa không trung, đối mặt cùng thần thú.

"Sư tỉ, mau theo chúng ta vào kết giới! Ngươi không phải đối thủ của thần thú đâu!" nữ tử bị đồng bạn kéo xa khỏi nơi nguy hiểm, khóc hoa lê đái vũ.

"Thần thú kích động hủy thiên diệt địa, Vực Bảo Đài ta phong phú kì hoa dị thảo nổi tiếng Tiên Vực, há có thể chống mắt nhìn ngươi phá hủy sao!" tiên tử áo lam nhấc kiếm lên, tiếng kiếm keng keng vang lên khi nàng chém vào thần thú, dải lụa trắng thuần cùng đạo bào bay trong gió như một đóa hoa sen nở rộ trong không trung.

Dù chưa thấy mặt nhưng khí thế không hề thua kém đấng mày râu như vậy chỉ có thể là Hoa Tập Nguyệt tiên tử, đệ nhất mĩ nữ Tiên Vực danh bất hư truyền!

Lâm Dung Vi nhìn chòng chọc Lãnh Văn Uyên đang dửng dưng quan sát một màn kia, y đành phải nói, "Ngươi đi giúp nàng một tay đi."

Lãnh Văn Uyên không do dự chút nào liền rút kiếm lao lên.

"Khoan đã." Lâm Dung Vi đột nhiên nhớ tới vấn đề chính, "Ngươi có An Thần Đan không?"

Lãnh Văn Uyên lắc đầu, "Đệ tử vốn muốn luyện một lò nhưng chỉ có hai ngày chuẩn bị, thời gian quá gấp nên chỉ có thể đem theo nguyên liệu nấu ăn."

"..." Lâm Dung Vi thật sự cạn lời, nếu không có An Thần Đan thì với tu vi hiện tại của Lãnh Văn Uyên mà xông lên thì không hấp hối cũng phải trọng thương, làm thế nào bây giờ!

Lãnh Văn Uyên cầm kiếm đứng tại chỗ chờ lệnh của Lâm Dung Vi, bên kia thần thú và Hoa Tập Nguyệt đã khai chiến. Hoa Tập Nguyệt chẳng qua tu vi mới kim tiên, chênh lệch quá khác biệt nên chỉ qua vài chiêu đã rơi vào thế hạ phong. Nàng chỉ có thể dựa vào tiên khí chống đỡ vô cùng chật vật.

"Vi sư giữ chân thần thú, ngươi bảo vệ tiên tử kia." Lâm Dung Vi rốt cuộc nghĩ ra phương án khả thi nhất lúc này, tuy là ăn khổ vào mình nhưng để hai người có thời gian thân cận nhau cũng là đáng giá.

"Vâng, sư tôn." Lãnh Văn Uyên cúi đầu, chỉ cần là lệnh Lâm Dung Vi nói thì hắn đều sẽ làm theo.

"Grào!" thần thú gầm một tiếng giận dữ vì bị tiên tử nhỏ yếu như linh điệp kia chọc giận, tiếng gầm kia tạo ra chấn động khiến Hoa Tập Nguyệt không kịp đề phòng liền bị quật ngã về phía sau.

Lâm Dung Vi đang rút Vô Nhất Kiếm ra đột nhiên thấy Lãnh Văn Uyên nghiêng người tránh khỏi tiên tử.

Y sửng sốt nhưng không kịp nghĩ nhiều ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấy tiên tử vào lòng.

"Khụ khụ!" Hoa Tập Nguyệt ho ra một búng máu dính vào ngực Lâm Dung Vi, hệt như một họa tiết gấm hoa nở rộ, xinh đẹp động lòng người.

Hoa Tập Nguyệt còn chưa tỉnh táo lại, đầu óc "ong ong" đau buốt, chỉ cảm thấy người ôm mình trong ngực có hương lạnh nhàn nhạt, khí lạnh bức người, chỉ hít một hơi thôi đã thấy lạnh tận đáy lòng, khiến cả người thanh tỉnh không ít.

Lâm Dung Vi rủ mắt nhìn tiên tử đẹp nhất Tiên Vực, da dẻ nõn nà, chiếc cổ thiên nga như ngọc tạc, mảnh lụa mỏng che nửa ngực, cặp đùi thon thả hơi lộ ra, là hoa cũng thấy thẹn thùng.

<Thật đẹp nha...> Lâm Dung Vi ôm mĩ nhân trong lòng mà xúc động, đôi mắt hoa đào này, mi mục tựa liễu đen này, như hoa trong gương trăng trong nước, quả thật là sắc đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

[Kí chủ, động lòng sao?] Ngữ điệu hệ thống không có chút ý tốt nào nhắc nhở.

<Không dám động, không dám động.>

Lâm Dung Vi tâm tư kiên cường đem Hoa Tập Nguyệt đẩy tới tay Lãnh Văn Uyên, lạnh lùng quay đi.

Các ngươi thả thính nhau đi, bản tôn đi xử lý con hàng kia đây!

Tiên lực phóng ra, vạt áo bào tung lên, y nhẹ nhàng nhảy lên nâng kiếm chĩa thẳng vào mặt thần thú.

"A..." Hoa Tập Nguyệt thét lên một tiếng kinh hãi, cuối cùng cũng tỉnh táo mà phản ứng lại, nhanh chóng rời ra khỏi tay Lãnh Văn Uyên, gắt gao kêu khóc với bóng lưng cao ngạo lạnh lùng như băng sơn, "Tiên hữu mau lui ra! Đây là kiếp nạn của Vực Bảo Đài, tuyệt đối không thể khiến người bên ngoài bỏ mạng!"

Lãnh Văn Uyên mắt điếc tai ngơ quét hai ngón tay dọc theo thân kiếm, truyền tiên lực vào trong.

Thần thú kích động là chuyện xảy ra ngàn năm một lần. Hoặc là bị quấy rầy giấc ngủ, hoặc là tiên thảo bản mệnh bị lấy mất, còn có những vị khách không mời tới đây làm chúng giận dữ. Tuy nói là thần thú nhưng phần lớn tính khí đều quái dị, loại hiền lành nghe lời thì rất ít.

Thần thú của Vực Bảo Đài này cùng chủ nhân kí khế ước bảo vệ nơi đây, ngày thường cũng rất cần cù ăn ít làm nhiều. Ngoan đến mức có thể cho sờ chân nên mọi người rất ít đề phòng nó. Không ngờ rằng khi các trưởng bối có việc phải ra ngoài thì thần thú đột nhiên phát điên, chỉ khổ đám đệ tử trấn thủ.

Có thể đánh một trận với thần thú tu vi ít nhất cũng phải là Đại la kim tiên mới không hiến mạng cho nó, còn muốn đánh bại thì phải có ít nhất hai vị Tiên Tôn mới được.

Lâm Dung Vi một mình đi trước, áo bào phần phật trong gió nhưng lại vững như thái sơn ở trước cặp mắt đỏ thẫm của thần thú. Theo nguyên tác thì thần thú này ăn nhiều thực vật kích tình trong cốc, cây già nở hoa nhưng không có đối tượng phát tiết nên mới kích động như vậy.

Thần thú này bản tính không hề hung dữ, chắc là chỉ cần khiến nó tỉnh táo lại thì mọi việc đều ổn thỏa.

Lâm Dung Vi đã lưu chuyển mười phần tiên lực, y đột nhiên nghĩ nếu mình tốc chiến tốc thắng thì chẳng phải khiến thời gian đôi trai tài gái sắc kia ở bên nhau bị giảm bớt sao?

Thế thì đành giằng co với thần thú thêm chút nữa để bọn họ có thời gian tìm hiểu nhau vậy.

Y đã quyết định xong, ánh sáng Vô Nhất Kiếm tỏa ra tức khắc tối đi một chút.

"Vô Nhất Kiếm!" lúc này Hoa Tập Nguyệt mới chú ý tới thanh kiếm được người đời ca tụng sức mạnh ngang với cả trăm đội quân nên lập tức kinh ngạc kêu lên, Lãnh Văn Uyên vẫn nhìn chăm chú không chớp mắt bóng dáng trên không trung kia.

Nhiệt độ xung quanh hạ xuống, lấy Vi Sinh Huyền Dương làm trung tâm, khí lạnh băng giá tràn ra bốn phía. Thung lũng ngập hoa vốn đang nở rộ ngay lập tức như mùa đông ùa về, gió tuyết vù vù.

Vô Nhất Kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bay ra khỏi tay Lâm Dung Vi chĩa thẳng giữa trán thần thú, tay y bắt pháp quyết, niết ấn thay đổi liên tục, kiếm khí dao động leng keng vang dội.

Một bông tuyết tỏa ra từ trán thần thú, trong nháy mắt sương trắng bao quanh thân thể khổng lồ của nó, tạo ra lớp giáp bằng băng thật dày phủ lên thung lũng.

Những đóa hoa đang khoe sắc thắm lập tức bị đóng băng, lớp băng phủ rộng đến ngàn dặm, khắp nơi đều kín màu tuyết trắng.

Vạn vật tĩnh lặng, tiếng chim ríu rít và tiếng côn trùng ra rả thoáng chốc trở thành tiếng gió tuyết vi vu. Trong không gian này chỉ có duy nhất một người một kiếm, tỏa sáng rực rỡ.

"Trăng khuất màn mây, tuyết cuộn về cội, sương giăng trên áo, thẳng lối hồng trần." Ánh mắt thầm kín của Hoa Tập Nguyệt dõi theo thân ảnh trong sương giá kia, trong mắt lấp lánh ánh nước, dịu dàng động lòng người.

Lãnh Văn Uyên liếc nhìn nữ tử, khóe môi hơi rũ. Hắn tiếp tục dõi theo Lâm Dung Vi đối mặt với thần thú, cuối cùng y tung một chưởng thật mạnh xuống.

"Sư tôn!" Đột nhiên có tiếng hét khiến Lâm Dung Vi quay lại nhìn, y chỉ kịp thấy gió thốc sau lưng thì Lãnh Văn Uyên đã lao tới ôm lấy y tránh qua một bên.

Một cái đuôi to lớn đập chuẩn xác xuống nơi Lâm Dung Vi vừa đứng, không gian như dao động sau đó hiện ra một con thú cao như người, toàn thân phủ lông trắng muốt. Chỉ có đốm lông trước cổ có màu vàng cam, tai tròn chân ngắn.

Kích thước của linh thú này so với thần thú hơi nhỏ, thấy một cú kia đập không trúng nó làm như không có gì mà liếm móng vuốt. Chân ngắn khiến cái lưỡi khó chạm tới làm nó tốn sức và suýt mất thăng bằng. Lộ ra cái bụng mềm còn có sáu cái ti nhỏ.

"Hầu Điêu*! Không được làm càn!" Hoa Tập Nguyệt nghiêm túc, "Tiên Tôn đóng băng hoa cỏ của ngươi nhưng ta có thể đền cho ngươi ba mươi vò Bách Hương Hoa Mật được không?"

(Hầu là cổ họng, Điêu là con chồn.)

Hầu Điêu cuối cùng cũng quay người lại, cố gắng giơ cái chân ngắn ra xòe ra năm móng.

Lãnh Văn Uyên hạ giọng thì thầm với Lâm Dung Vi, "Sư tôn, đây là bạch Hầu Điêu, thích nhất mật hoa, thông minh lanh lợi, có thể đem hạt giống đi gieo trồng, có lẽ thung lũng này chính là lãnh địa của nó.

Bạch Hầu Điêu nhanh nhẹn nhạy bén, giỏi ẩn thân săn mồi, ăn thịt và hoa quả trong rừng, bộ lông rất quý."

Lâm Dung Vi hờ hững không nói, đảo mắt nhìn đến cánh tay quấn quanh eo y. Đạo lí ta đều hiểu, nhưng ngươi còn ôm bản tôn chưa buông là ý gì?!

"A!" Một tiếng thét từ Hoa Tập Nguyệt khiến hai người chú ý. Lớp băng trên thần thú nứt ra từng đường, vụn băng tan biến vào không trung. Thung lũng hoa ngay lập tức bốc lên một đợt khí lạnh mênh mông trải rộng.

======================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play