Diệp Tống nghe vậy lại cười nói: "Vừa mới đoán liền đoán trúng là tam ca người, xem ra ngươi cũng rất hiểu biết tam ca mình."

"Ta biết, hắn tựa như trúng tà, toàn tâm toàn ý đối tốt với Nam Xu." Tô Tĩnh kéo Diệp Tống qua ôm vào ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, "Lúc mới gặp còn thấy Nam Xu có vài phần kinh diễm, đáng kinh ngạc nhưng lúc sau lại cảm thấy rất bình thường. Ta thấy nàng ta còn không đẹp bằng ngươi, đừng lộn xộn, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ gì, chúng ta đều là bạn bè, ấm lạnh phải giúp đỡ nhau. Thân thể ta tráng kiện có thể làm lò sưởi ấm cho người...Nào ôm một cái..."

Diệp Tống cũng không khách khí, huống hồ chuyện này là do Tô Tĩnh chủ động dán lên, vậy cũng đừng trách nàng hưởng dụng. Nàng đem đôi tay lạnh lẽo của mình luồn vào trong vạt áo Tô Tĩnh, vững vàng dán lên ngực hắn. Cảm giác lạnh băng thoáng chốc kích thích khiến Tô Tĩnh nói chuyện không được tự nhiên.

Nữ nhân chết tiệt này, không nghĩ tới lại mạnh dạn như vậy!

Diệp Tống nghịch ngợm ngón tay, nháy mắt với Tô Tĩnh nói: "Thân thể huynh đài quả thật tráng kiện, rất ấm áp a."

Tô Tĩnh giật giật nói: "Như vậy có phải...nam nữ thụ thụ bất thân hay không..."

Diệp Tống thực vô tội: "Không phải ngươi nói chúng ta là bạn bè, ấm lạnh phải giúp đỡ nhau sau. Hơn nữa cũng là ngươi chủ động ôm ta a."

Hắn nghẹn giọng, ôm nữ nhân trong lòng nào giống ôn hương nhuyễn ngọc, giống ôm một tảng băng thì đúng hơn. Thân thể Diệp Tống thực sự rất lạnh, đôi tay nàng dán lên ngực Tô Tĩnh hồi lâu cũng chưa thấy ấm áp.

Tô Tĩnh nhịn không được hỏi: "Ngươi có thấy chỗ nào không khỏe hay không?"

Diệp Tống nói: "Có a, nhưng không rõ ràng." Dừng một chút lại cười: "Xem ra ta không lưu được ấm áp."

Xe ngựa vào phố chính, Tô Tĩnh kéo tay Diệp Tống ra kêu ngừng xe. Hắn dắt nàng xuống xe nói: "Ngươi xuống đây, ta cùng ngươi làm nóng người."

Diệp Tống đứng trên mặt đất, kéo thật chặt áo choàng Tô Tĩnh Tô Tĩnh hoạt động tay chân nói: "Nào, ta cùng ngươi chạy bộ."

Diệp Tống vui vẻ đáp ứng. Vì thế hai người liền chạy trên đường lớn không người qua lại. Tô Tĩnh chạy phía trước, Diệp Tống phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng đuổi kịp hắn, nhưng hắn lại cố tình không cho Diệp Tống đuổi kịp, còn quay đầu cười đê tiện: "Tới đây, đuổi ta đi a."

Diệp Tống nảy sinh ác độc, ra sức chạy. Đột nhiên dưới chân vướng phải gì đó, nàng không kịp phản ứng, cả người chuẩn bị té sập mặt về phía trước. Tô Tĩnh lập tức xoay người chạy như bay quay lại, trước khi Diệp Tống kịp hôn mặt đường đã nhanh tay ôm được eo nàng, giữ nàng không ngã.

Diệp Tống nằm trong cái ôm rắn chắc của TôTĩnh, ngẩng đầu đón gió đêm. Tô Tĩnh nhìn gương mặt nàng đỏ lên, lông mi chợt lóe có chút ngây người, Diệp Tống nhân lúc hắn đang ngây người nhanh tay bắt lấy vạt áo hắn...

Tô Tĩnh phục hồi tinh thần lại nhanh chóng buông nàng ra. Nàng nhìn biểu tình đề phòng của Tô Tĩnh, chống nạnh đứng giữa đường nở nụ cười. Tô Tĩnh thấy nàng cười, bên môi cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt, khóe miệng cong lên, hai mắt sáng lấp lạnh đẹp tựa băng tuyết phản chiếu dưới ánh mặt trời. Hắn khoác vai Diệp Tống, cùng nàng sánh vai mà đi nói: "Đi, chúng ta đi ăn bữa khuya, huynh đài có biết ở đây có một quán thịt dê rất ngon, ăn mùa đông không sợ lạnh hay không."

Diệp Tống đi theo hắn hỏi: "Thật hay giả?"

"Huynh đài ta lừa ngươi làm gì."

Sâu trong ngõ nhỏ có một tửu quán, bên dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy hơi nóng từ trong bốc ra ngoài, đã trễ thế này mà trông vẫn rất có không khí. Hai người vén rèm đi vào thấy bên trong còn có nhóm khách tốp năm tốp ba đang uống rượu ăn thịt dê nướng.

Ông chủ thấy Tô Tĩnh, gương mặt tươi cười chào hỏi: "Ai nha, Tô công tử tới."

Nhìn thái độ này hẳn là có quen biết với Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh an bài Diệp Tống ngồi xuống, nói với ông chủ: "Ngươi đem thịt dê và rượu ngon nhất ở đây lên, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, ta mang huynh đệ của ta đến ngươi không vui sao? Còn không mau đi chuẩn bị."

Ông chủ cười hì hì nhận lỗi, một bên đi múc rượu, nhanh chóng mang bếp than tới, một bên lại nướng thịt dê, thịt dê nướng trên than phát ra thanh âm "chi chi", rất mau hương thơm thỏa ra khắp nơi, hắn nhìn Tô Tĩnh lại nhìn Diệp Tống, cười đến ý vị không rõ nói: "Tiểu nhân từ trước đến nay chỉ thấy Tô công tử ở trong tiệm ăn rượu thịt của người khác, không nghĩ tới hôm nay còn mang bằng hữu tới bồi rượu thịt. Thật sự là khó có được. Xin hỏi vị huynh đệ này thích thịt dê hơi cay hay thật cay?"

Tô Tĩnh trách móc nói: "Cho nàng thật cay vào. Nàng thích ăn cay."

Diệp Tống cười hề hề nhìn hắn. Tô Tĩnh chú ý tới ánh mắt nàng, ghé sát lại cười tủm tỉm lại nói: "Thích nhìn đúng không, ta tới gần để ngươi nhìn cho đã."

Diệp Tống cầm lấy lọ ớt bột trên bàn, một là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm tới cùng, vì thế liền rải bột ớt về phía hắn. Tô Tĩnh đã sớm có phòng bị, lập tức né tránh, Diệp Tống không tỏ ý kiến gì, chống cằm nhướng mày nói: "Thân thủ rất nhanh."

Thịt dê trong tiệm này thực sự ăn rất ngon, ông chủ nướng rất cay, cay đến đầu lưỡi cũng mất cảm giác, thịt dê nuốt xuống bụng, mùi hương thật lâu cũng chưa tan đi. Lại thêm rượu ngon, một chén rượu xuống bụng, thích hợp vô cùng.

Diệp Tống ăn rất nhiều, nàng đã thật lâu không ăn thoải mái như vậy. Tô Tĩnh một hai phải cùng nàng đoạt, cảm thấy đoạt thịt dê từ miệng nàng, như hổ rình mồi ăn mới thú vị.

Bất tri bất giác, khách trong quán đã đi hết, cả quán chỉ còn lưu lại hai khách nhân là Tô Tĩnh và Diệp Tống. Diệp Tốn uống thêm hai ly, thân thể ngồi trước lò than rốt cuộc cũng ấm áp hơn một chút, Tô Tĩnh đưa thịt dê tới bên miệng Diệp Tống, Diệp Tống rũ mi nhìn thoáng qua liền há miệng ăn ngon lành. Tô Tĩnh nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, ăn xong ta đưa ngươi về. Nếu vẫn chưa ăn đủ, lần sau ta lại đưa ngươi tới."

Môi Diệp Tống bị ớt cay làm cho ửng đỏ, diễm sắc ướt át. Ăn xong rồi nàng mút đầu lưỡi, cuối cùng lại uống thêm một chén rượu, người có men say, nàng lấy một chiếc đũa chọc chọc vào ngực hắn, cười như không cười, hiển nhiên ăn uống no say nên tâm tình có hai phần sung sướng nói: "Ngươi không nên được phong là Hiền Vương, ngươi nên là nhàn vương mới đúng, ăn nhậu chơi bời chẳng ai bằng."

"Như vậy có cái gì không tốt, tiêu dao tự tại." Tô Tĩnh đáp.

Diệp Tống đứng dậy, có chút hoảng hốt mà đi ra tửu quán nói: "Như vậy sao lại không tốt được, rất tốt a."

Hai người sóng vai nhau đi trên đường, Diệp Tống bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Tỉnh hỏi: "Ừm? Ngươi không cần về Hiền Vương phủ sao?"

Tô Tĩnh nói:"Để ta đưa ngươi trở về đã."

Diệp Tống không thèm để ý mà xua xua tay nói: "Ta tự mình trở về được."

"Ta là ngươi đưa ngươi ra ngoài nên đương nhiên phải có trách nhiệm đưa ngươi trở về. Nếu trên đường có gặp bất trắc gì, ta không biết phải nói với tam ca thế nào."

"Hắn sẽ không để ý." Diệp Tống thuận miệng nói.

Tô Tĩnh vẫn kiên trì đưa nàng tới trước đại môn vương phủ. Diệp Tống đi lên bậc thang, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu đối Tô Tĩnh cười nhạt, chớp chớp mắt: "Hôm nay hội thơ không tồi, lần sau nếu ngươi muốn tìm giai nhân, cứ tới tìm ta a."

Tô Tĩnh gật đầu: "Được."

Diệp Tống vừa xoay người chuẩn bị bước vào cổng lớn, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương lọt vào lỗ tai nàng, cả người nàng chấn động, biểu tình Tô Tĩnh cũng biến đổi.

Âm thanh đó...là giọng của Phái Thanh....

Diệp Tống đã quá quen thuộc. Nàng ngây người tại chỗ một lúc liền mau chóng phục hồi tinh thần lại, nghiêng ngả chạy vọt vào.

Kết quả nàng chạy tới chỗ phát ra thanh âm, nhưng không phải Bích Hoa uyển mà là Phương Phi uyển. Ở Phương Phi uyển đều là nha hoàn ra ra vào vào nên không ai ngăn được nàng, nàng lập tức hướng nhà chính chạy tới, trong lòng bàn tay toát ra toàn mồ hôi lạnh.

Lúc này Tô Thần đang ngồi ở vị trí chủ tọa, đối mặt với nàng là vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

Diệp Tống trầm xuống hỏi: "Phái Thanh đâu?"

Tô Thần phất tay làm gặt phăng một ly trà, nước trà văng khắp nơi nói: "Ngươi còn biết đường trở về?"

Lúc này Linh Nguyệt từ trong phòng đi ra, vành mắt hồng hồng hiển nhiên là vừa khóc, nàng ta vừa thấy Diệp Tống liền oán hận nói: "Vương phi nương nương thật là tàn nhẫn, vậy mà lại muốn dồn phu nhân vào chỗ chết!:" Nàng ta hướng Tô Thần phúc lễ: "Vương gia, đại phu đã giúp phu nhân xử lý tốt miệng vết thương, phu nhân nói muốn nhìn thấy Vương gia."

Tô Thần đứng dậy đi qua người Diệp Tống, Diệp Tống gắt gao kéo tay áo hắn, hỏi lại một lần: "Phái Thanh đâu?"

"Tiện tì to gan, dám hành thích phu nhân, chết vạn lần cũng không hết tội. Nếu không có Xu nhi cầu tình cho nàng ta, bổn vương đã lập tức đánh chết nàng ta." Ánh mắt hắn dừng trên người một gia đinh, gia đinh từ trong góc tối kéo ra Phái Thanh đang bất tỉnh nhân sự, hai chân toàn là máu. Diệp Tống nhìn thấy, trong mắt thâm trầm đến đáng sợ, như là sắp nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.

Nàng cố gắng nhịn xuống thân thể đang cực lực run rẩy cùng phẫn nộ kêu gào hỏi: "Ngươi đã làm gì muội ấy?"

Tô Thần nặng nề nói: "Bổn vương đánh gãy hai chân nàng ta."

Diệp Tống bỗng chốc ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thần, từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, có tư cách gì đụng đến người của ta."

Linh Nguyệt khiêu khích lại căm giận nói: "Phu nhân vốn là có ý tốt, muốn chuẩn bị một bữa cơm mời Vương phi nương nương nên gọi Phái Thanh tới để hỏi khẩu vị của Vương phi. Lúc phu nhân ở trong bếp chuyên tâm nấu ăn, không ngờ Phái Thanh lại nổi lên ác ý, cầm dao phay bổ về phía phu nhân, phu nhân tránh né không kịp nên bị dính một nhát vào eo, trên eo liền chảy ra rất nhiều máu, nô tỳ biết Phái Thanh là người của Vương phi, nhưng chẳng lẽ phu nhân bị thương đổ máu là xứng đáng sao?"

Tô Thần không muốn tiếp tục nhìn Diệp Tống nữa, liền đi vào phòng Nam Xu. Diệp Tống ánh mắt lộ ra tàn nhẫn, đôi mắt đỏ bừng, đột nhiên ôm quyền hướng về phía sau lưng Tô Thần. Một quyền kia, chắc đã dùng hết sức lực trên người, cực kỳ phẫn nộ khiến Tô Thần lảo đảo về phía trước hai bước. Tô Thần quayd dầu, cảm thấy lồng ngực chính mình chấn động kịch liệt. Diệp Tống quát: "Vì sao từ trước đến nay người khác nói một câu ngươi liền tin một câu!"

Tô Thần cười lạnh, "khụ" nói: "Đúng là chủ tử nào sẽ có dạng chó như thế! Ngươi lại to gan lớn mật như vậy!"

"Được, nàng ta chó của ta", Diệp Tống nắm chặt nắm tay, hít thở thật sâu, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra căng thẳng cùng yếu ớt, nàng ngửa đầu hướng Tô Thần bạo rống, "Ngươi mẹ nó rốt cuộc là ai a, có tư cách gì đánh muội ấy!" Dứt lời nàng rốt cuộc không ngăn được cảm xúc, không biết chính mình đang làm gì, chỉ dựa vào bản năng tiến lên kéo vạt áo Tô Thần, tay đấm chân đá.

Nàng không có công phu nên chỉ có thể dùng nắm tay. Giống như đêm đó đối phó với lưu manh, đánh gần chết mới thôi.

Hết chương 90

- --------------------------------------------------------------------------------------

Con m* nó. Đ** bao giờ yên được (xin lỗi vì mình chửi thề nhưng không nhịn được). Con Nam thị kia cũng đủ thông minh. Vừa giấu được vết sẹo trên eo vừa hại được người. Diệp Tống từ lúc trở về cũng chỉ an nhàn một chỗ mà không thấy có hành động gì nên lại bị nó ra tay trước. Không biết là do nó dùng "thuật thôi miên" đối với Phái Thanh hay lại cái trò: người ta cầm dao thái rau cách bạn mấy chục mét nhưng bạn vẫn tự vác mặt tới mà va vào được.

Nếu Phái Thanh thật sự tàn phế...không biết phải nói gì nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play