Tin tức này nhanh chóng truyền khắp đầu đường cuối phố, nói là Ninh Vương phi ở trước cổng lớn vương phủ ra uy trừng trị tiểu thiếp của Ninh Vương. Thử hỏi còn có ai có thể hận Diệp Tống như vậy, nữ nhân bị đánh này nhất định là tiểu thiếp của Ninh Vương. Nhìn có vẻ tiểu thiếp đã bị thất sủng, Ninh Vương cũng không hề che chở cho nàng ta. Như vậy liền sinh ra một vấn đề, rốt cuộc Ninh Vương phi vì cái gì lại muốn thu thập tiểu thiếp?
Quần chúng được dịp phát huy trí tưởng tượng cùng khả năng trinh thám, bừng tỉnh đại ngộ. Đầu tiên là việc Ninh Vương đón Ninh Vương phi hồi phủ đã có điểm kỳ quặc, Ninh Vương là người tôn quý cỡ nào, chẳng lẽ bị cho đội nón xanh còn hạ mình đi đón Ninh Vương phi trở về? Rất có khả năng, Ninh Vương phi bị oan uổng, khi Ninh Vương phát hiện sự thật này liền sám hối.
Vấn đề nữa lại nảy sinh. Rốt cuộc ai đã oan uổng Ninh Vương phi? Ngay sau đó quần chúng liền nghĩ tới tiểu thiếp Ninh Vương, Ninh Vương phi xuống ngựa, tiểu thiếp có khả năng cao sẽ thượng vị, chuyện này được lợi lớn nhất chính là tiểu thiếp. Hơn nữa thông qua việc Ninh Vương phi trừng trị tiểu thiếp ở cổng lớn có thể kết luận, người khởi xướng chuyện Ninh Vương phi tư thông cùng thị vệ chính là tiểu thiếp Ninh Vương!
Ngay sau đó hơn phân nửa người ở thượng kinh cơ hồ đều cho rằng Diệp Tống bị oan uổng, điều này tương đương với việc nàng dần dần được chứng minh trong sạch. Dân chúng ở trên phố hay ở trà lâu khi tám chuyện phiếm thì tám chín phần đều nhắc tới chuyện này, ngay cả thuyết thư hát tuồng cũng đem chuyện này vào kịch bản. Sau đó đại khái kết luận: Tiểu thiếp ác độc thành như vậy cũng là do ghen tị, Ninh Vương phi cũng có khả năng trị người.
Linh Nguyệt bị đánh xong liền hôn mê, trên quần áo vết máu loang lổ cơ hồ không nhìn ra hình người. Phái Thanh sai người kéo nàng ta tới phòng rách nát dành cho hạ nhân, ăn miếng trả miếng đem cơm thiu đến cho nàng ta, nàng vừa ngửi thấy mùi đồ ăn kia liền không ngăn được muốn nôn mửa.
Diệp Tống lúc này mới chậm rãi xoay người, dẫm lên thềm đá vương phủ, từng bước một đi vào. Nàng mới là nữ chủ nhân của vương phủ này, cả người tản ra hơi thở lãnh quý, cho dù trên người chỉ mặc áo trắng váy trắng không trang trí gì, bên hông đeo hắc ngọc bội độc nhất vô nhỉ cũng khiến bọn hạ nhân không dám ngẩng đầu lên nhìn dù chỉ một cái. Nha hoàn Bích Hoa uyển không nói lời nào đi theo phía sau, sớm đã không còn ồn ào như ngày thường nữa.
Bước vào Bích Hoa uyển, Diệp Tống mới nghiêng người nhìn Phái Thanh không ngừng lau nước mắt, nhướng mày nói: "Có phải còn chưa đánh đủ hay không? Nếu không thì kéo Linh Nguyệt ra đánh tới chết."
Phái Thanh "Oa" một tiếng, không màng thân phận mà nhào vào trong ngực Diệp Tống khóc rống lên, "Tiểu thư, người làm ta sợ muốn chết!"
Diệp Tống để nàng khóc một trận, mới giơ tay vuốt ve búi tóc nàng như thường lệ, chẳng qua không còn mang theo biểu tình cười như không cười nhẹ nhàng soái khí như trước kia, mà là bình tĩnh đạm nhiên nói: "Để muội phải chịu ủy khuất rồi."
Phái Thanh lắc đầu thật mạnh: "Nô tỳ không ủy khuất, nô tỳ là vì tiểu thư cảm thấy ủy khuất! Là Vương gia hắn không có mắt! Là Nam thị quá ngoan độc!"
Đã tới thời gian dùng bữa trưa, mấy nha hoàn thấy Diệp Tống và Phái Thanh chủ tớ thâm tình, liền tự động lui xuống chuẩn bị cơm trưa. Hạ Hạ vẫn luôn là đầu bếp ở Bích Hoa uyển, tay nghề của nàng trong mấy nha hoàn là tốt nhất, nhưng hôm nay lúc nấu ăn nàng lại thất thần, bị Xuân Xuân nhắc nhở: "Hạ Hạ ngươi rốt cuộc làm sao vậy, bình thường ngươi thường xào bốn món ăn nay lại chỉ xào ba, có phải ngươi còn chưa tỉnh ngủ không a?"
Hạ Hạ hổ thẹn nói: "Có thể là do Vương phi nương nương trở về, ta rất cao hứng." Nói xong nàng liền cầm muỗng chuẩn bị lấy muối rắc vào món ăn.
Xuân Xuân cả kinh kêu lên: "Đó là đường, không phải muối!"
Thu Thu phụ trách rửa rau, Đông Đông phụ trách thái rau, mà Xuân Xuân phụ trách nhóm lửa. Hiện tại Hạ Hạ tinh thần không tốt, Xuân Xuân liền vỗ tạp dề cùng nàng thay đổi vị trí nói: "Ngươi qua kia nhóm lửa, để ta xào cho."
Hạ Hạ cảm kích: "Cảm ơn tiểu Xuân tỷ." Sau đó liền thành thật ngồi trước bếp thêm lửa.
Phái Thanh sợ Diệp Tống đứng bên ngoài lạnh, trong viện chỗ nào cũng có tuyết đọng, mấy ngày nay còn lộn xộn chưa kịp sửa sang lại, nàng liền vội vàng đưa Diệp Tống vào phòng, sau đó chạy đi pha trà nóng. Phái Thanh vẫn còn nức nở nói: "Tiểu thư không thích vương phủ, nếu đã đi ra ngoài rồi, tại sao còn trở về làm gì? Kỳ thật tiểu thư không trở về cũng tốt, đưa nô tỳ cùng ra ngoài, chúng ta sẽ không bao giờ trở về cái địa phương quái quỷ này nữa."
Diệp Tống cầm chén trà, thổi cho bớt nóng, uống nói: "Ta cũng có nghĩ tới nhưng kinh nghiệm sinh hoạt trước kia nói cho ta biết, nếu rời đi như vậy, khả năng nửa đời sau của ta sẽ cảm thấy hối tiếc."
Cơm trưa đã chuẩn bị xong, Diệp Tống ngồi xuống trước bàn, giương mắt nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, cảm lấy đũa gắp một miếng cá bỏ vào miệng nói: "Đều ngồi xuống ăn cơm đi."
Món ăn phong phú nhưng nàng cũng chỉ ăn một món cá. Xuân Xuân nhìn ra điểm nay, sau này mỗi ngày đều chuẩn bị một món cá, bất tri bất giác tạo thành thói quen.
Buổi chiều vài ngày sau, tuyết đọng trong viện đã hoàn toàn tan hết, sân viện ướt át. Khi bọn nha hoàn quét sân, Diệp Tống liền ngồi lên xích đu ở một góc trống vắng. Xích đu vỗn cũng ướt, Phái Thanh lau sạch nước dính trên xích đu rồi phủ một miếng lót lên. Nàng ngồi một lúc tay chân đều lạnh lẽo nhưng nàng lại rất thích không khí lạnh lẽo này, chóp mũi bị lạnh liền ửng đỏ lên, Phái Thanh đưa lò sưởi ấm cho nàng, được một lúc lại lạnh phải đổi sang cái mới.
Phái Thanh nhìn Diệp Tống ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa, vài lần lại đỡ dây thừng nói: "Tiểu thư, vào nhà đi, ở bên ngoài rất lạnh."
Diệp Tống ngẩng đầu nhìn bầu trời, mơ hồ có ánh nắng. Nàng nói: "Nơi này ánh sáng rất tốt, không khí lại mới mẻ."
Phái Thanh không khuyên nữa, xách hai cái bếp lò tới, bếp lò châm lá khô củi gỗ, cuối cùng có một tia ấm ấp.
Lúc này Đông Đông đang quét ở tường viện bỗng nhiên hoảng sợ thét chói tai, sau đó chạy như bay lại đây, bắt lấy tay Phái Thanh không bỏ. Phái Thanh hỏi: "Làm sao vậy?"
"Rắn! Có rắn!"
Mấy người kia cũng thấy được liền chạy hết lại đây. Chỉ thấy lá khô ở đầu tường rung động, sau đó một đuôi rắn hiện lên trên mặt đất, thân hình uốn lượn bò tới.
Đó là một con bạch xà, vừa trườn vừa lè lưỡi.
Mọi người đều kinh hoảng, vội vàng chạy đi lấy xẻng sắt gậy gỗ chuẩn bị đối phó với bạch xà. Sắc mặt Phái Thanh cũng có chút trắng bệch, đỡ Diệp Tống lên nói: "Tiểu thư, chúng ta vào phòng đi!" Nàng nhớ rõ Diệp Tống rất sợ rắn.
Diệp Tống lúc này mới chậm rãi từ xích đu đi xuống, nàng đi qua bên cạnh bếp lò. Nhưng không phải đi về phòng, Phái Thanh kéo nàng không được, nàng liền đứng tại chỗ bất động, trơ mắt nhìn bạch xà đang bò về phía nàng.
"Tiểu thư!"
Diệp Tống không nói một lời, trên mặt không hiện biểu tình gì. Chờ đến khi bọn nha hoàn chạy tới đều ngây ngẩn cả người. Diệp Tống nhấc chân, hướng vào đầu bạch xà đang lắc đông lắc tây, dứt khoát dẫm xuống.
Đánh rắn đánh giập đầu, nàng dẫm đầu rắn chính là biện pháp.
Con rắn nhỏ lập tức vặn vẹo thân mình liều mạng phản kháng, đuôi rắn quấn lên mắt cá chân Diệp Tống, một vòng lại một vòng, càng quấn càng chặt trông khủng bổ cực kì. Diệp Tống càng thêm dùng sức, nghiền nát đầu rắn, con ngươi thò ơ. Đông Đông nhát gan run giọng kêu lên.
Ánh mắt Phái Thanh phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Tống, xoay người chạy vào trong phòng, sau đó lấy ra một con dao gọt hoa quả, không nói một lời ngồi xuống chân Diệp Tống, giơ con dao nhỏ lên rạch thân con rắn, đứt một đoạn. Nàng duỗi tay bắt lấy thân con rắn cắt liên tiếp mấy phát, từng đoạn thân rắn rơi xuống đất vẫn còn nhẹ nhàng run rẩy.
Đầu rắn dưới chân Diệp Tống dần dần không còn phản ứng, nàng mới chậm rãi buông lỏng chân, nhìn sắc mặt Phái Thanh trắng bệch nói: "Không phải muội sợ thứ này sao, còn dám cầm dao tiến tới."
"Nô tỳ nhớ rõ tiểu thư cũng rất sợ", nàng ngửa đầu nhìn Diệp Tống, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Nhưng là đồ vật đáng sợ nếu nhìn nhiều cũng liền trở nên bình thường."
Thật lâu sau Diệp Tống mới gật gật đầu, ý cười nơi khóe miệng như có như khôgn nói: "Ừm, muội nói đúng."
Không biết sao, hốc mắt Phái Thanh đột nhiên chợt nóng lên. Những lời này trước nay Diệp Tống cũng thường nói với Phái Thanh nhưng đều là với vẻ mặt cùng tinh thần phấn chấn, trải qua nhiều sự tình như vậy, Phái Thanh nhìn ra được mặc dù bên ngoài Diệp Tống bình tĩnh nhưng nội tâm kỳ thật đã thay đổi.
Bởi vì trong lòng để ý cho nên mới bất tri bất giác bị ảnh hưởng. Nam thị thiết kế vu hãm cũng không khiến nàng đau khổ, nỗi đau da thịt cũng không, cái khiến nàng đau khổ có lẽ là Tô Thần. Nàng có thể lựa chọn tín nhiệm Tô Thần, có thể không so đo việc trước đây với hắn mà an ổn ở chung mới phát hiện, Tô Thần căn bản không hề tin tưởng nàng, cho dù chỉ là một phần nhỏ.
Nhân tâm là thứ phức tạp nhất trên đời.
Diệp Tống bước vào phòng liền liếc mắt nhìn bốn nha hoàn, ánh mắt dừng ở Hạ Hạ thêm mấy phần, nói: "Buối tối ăn bạo xào xà đoạn, Hạ Hạ làm đầu bếp."
Hạ Hạ nghe Diệp Tống đột nhiên nhắc tới mình, thân mình run rẩy, cúi đầu đáp "Vâng."
Nam Xu đáng lẽ được hưởng theo lễ chế của Vương phi nhưng bị vài ba câu nói của Diệp Tống lúc trở về mà bị hủy bỏ, hiện giờ Diệp Tống vẫn là Ninh Vương phi, nàng ta vẫn chỉ là một thiếp thất. Nhưng Tô Thần sủng ái nàng ta, hiện giờ nàng ta lại đang có thai nên thời thời khắc khắc đều đến che chở.
Mới đầu Nam Xu khó nén được u sầu nhưng thấy Tô Thần ngày ngày đều tới Phương Phi uyển, Tô Thần biết trong lòng nàng ủy khuất liền ôm nàng nói: "Xu nhi, ta biết trong lòng nàng không dễ chịu, Diệp Tống là người tướng quân phủ, lại không có sai lầm gì, lúc trước là ta trách oan nàng ta. Nàng nhường nàng ta có được không?"
Nam Xu nằm trong lồng ngực Tô Thần, thiện giải nhân ý nói: "Thiếp thân biết tỷ tỷ không phải người như vậy. Tỷ tỷ là Vương phi, thiếp thân sao có thể cùng nàng tranh đoạt, chỉ cần trong lòng Vương gia có ta, tựa như bây giờ, thiếp thân đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn."
Tô Thần vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của nàng ta nói: "Xu nhi thật ngoan."
Hai người tình thâm ý nồng hết sức, bỗng nhiên thân mình Nam Xu run rẩy, nhíu mày ôm bụng, Tô Thần cũng khẩn trương theo: "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Tô Thần sửng sốt, bàn tay xoa bụng Nam Xu, đuôi lông mày lây dính vui mừng nói: "Lúc này mới bao lớn mà đã biết đá nương hắn rồi, chờ sau này sinh ra nhất định là tiểu nghịch ngợm."
Bữa tối Tô Thần ở lại Phương Phi uyển dùng bữa. Hắn có chút thất thần, vốn muốn đứng dậy rời đi nhưng vì Nam Xu đã sớm phân phó nha hoàn chuẩn bị bữa tối nên không muốn làm Nam Xu thất vọng. Chỉ là trong lòng không nhịn được mà nghĩ tới Diệp Tống, không biết mấy ngày nay nàng ở Bích Hoa uyển có ổn không.
Hắn ít nhiều đối với Diệp Tống có chút áy náy.
Hết chương 85
Nhớ nhung quần què gì, chị nhà ta không cần đâu. Cứ ở đây mà tình chàng ý thiếp với Nam thị kia đi. Hoặc rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh như thế thì đi tìm người hãm hại chị nhà ta đi. Áy náy thôi thì giải quyết được gì không, có ăn được không???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT