Diệp Tống nghẹn: "Không đến mức nghiêm trọng như muội nói, chẳng qua đồ ăn ở đây không ngon bằng đồ ăn muội mang đến thôi." Nàng nhìn Phái Thanh lại nhìn Tô Thần, "Nhiều như vậy một mình ta ăn sao hết, các ngươi cùng ăn đi a." Nói xong nàng liền gắp một miếng bánh bao đút vào miệng Phái Thanh, lại gắp một cái màn thầu đưa cho Tô Thần.
Nàng tưởng rằng Tô Thần sẽ không nhận, không nghĩ tới hắn rũ mắt liếc một cái rồi giơ tay tiếp nhận, đưa lên miệng cắn một miếng. Diệp Tống cười tủm tỉm nói: "Xem ra ngươi tới đây cũng chưa kịp ăn sáng."
Vương gia ở trong tù bồi Vương phi ăn sáng, đúng là sự tình xưa nay chưa từng thấy. Diệp Tống sẽ không hỏi hắn thích ăn gì, đều dựa theo sở thích của mình mà gắp cho hắn ăn, hắn vậy mà một lần cũng không cự tuyệt. Đây có lẽ là lần đầu tiên họ có thể hài hòa, bĩnh tình mà ăn sáng cùng nhau như vậy, bình thường Tô Thần cùng Nam Xu ăn cơm, Nam Xu đều sẽ dặn dò nhà bếp chuẩn bị mấy món mà hắn hay ăn, mà hiện tại Diệp Tống đưa cho đều không phải cái hắn thích, hắn cũng không biết chính mình thích ăn cái gì, nhưng khi ăn ở trong miệng lại mang một hương vị rất khác biệt.
Dùng xong đồ ăn sáng, Tô Thần cũng không có ý tứ rời đi, Phái Thanh ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Tống. Diệp Tống biết Tô Thần có việc, liền nói: "Vương gia có thể phái người đưa Phái Thanh về vương phủ trước không?"
Phái Thanh lập tức cự tuyệt: "Nô tỳ muốn ở cùng với tiểu thư."
"Vớ vẩn", Diệp Tống nói, "Đi về trước, mấy ngày nữa ta cũng sẽ trở về."
"Nhưng mà..."
Diệp Tống nở nụ cười: "Yên tâm, có Vương gia ở đây còn sợ ta bị bạc đãi sao?"
Vì thế Tô Thần gọi tùy tùng tới, phân phó vài câu, liền đưa Phái Thanh còn đang lưu luyến trở về. Cai ngục thức thời lui ra ngoài, trong nhà lao chỉ còn lại Diệp Tống và Tô Thần đối diện nhau. Không còn ai, Diệp Tống vào thẳng vấn đề nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
Tô Thần mở miệng lại hỏi một câu không liên quan: "Tối qua Hoàng Thượng đã tới?"
Diệp Tống nhún vai: "Việc này không cần hỏi ta, hẳn sẽ có người báo cáo cho ngươi, ngươi biết rõ rồi còn cố tình hỏi làm gì?"
Tô Thần nói: "Hoàng Thượng hình như rất quan tâm ngươi."
Diệp Tống mặt không đổi sắc: "Ta tuy dĩ hạ phạm thượng, rốt cuộc vẫn là Ninh Vương phi, lại là chi nữ của Đại Tướng quân, chịu lao ngục, Hoàng Thượng đương nhiên phải cho ngươi và phụ thân ta chút mặt mũi, điểm này không có gì khó hiểu." Nàng giương mắt lạnh lùng nhìn Tô Thần, nghiền ngẫm nói: "Ngươi cảm thấy như vậy không ổn? Hay ngươi hy vọng ta ăn nhiều đau khổ một chút?" Không đợi Tô Thần đáp, nàng lắc đầu thổn thức: "Thật là bạc tình bạc nghĩa a, tốt xấu gì ta hiện tại vẫn là thê tử của ngươi."
Tô Thần tức giận, Diệp Tống nhân cơ hội này lại nói: "Chi bằng bây giờ chúng ta nói chuyện hòa li đi?"
Tâm Tô Thân nhảy lên, giọng nói mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo: "Ngươi vẫn muốn cùng bổn vương hòa li?"
Diệp Tống gật đầu: "Đúng vậy, ngươi không phải cũng muốn vậy sao?"
Tô Thần nhìn Diệp Tống thật sâu, ánh mắt của nàng thật thuần túy, không có nửa phần làm bộ làm tịch hay lạt mềm buộc chặt. Tô Thần hiểu rõ, Diệp Tống thật sự muốn hòa li, tâm của nàng đã không còn ở vương phủ nữa rồi. Tô Thần nhịn xuống phiền muộn không rõ, nói: "Nếu muốn hòa li, chờ ngươi ra khỏi đây rồi hãy nói."
Diệp Tống ngẫm lại, thấy có đạo lý đáp: "Ngươi nói đúng, đã tìm được đạo tặc chưa?"
"Vẫn chưa, hiện tại bế thành, nàng ta hẳn là cũng chưa ra khỏi kinh thành." Tô Thần nói xong liền nhăn mày, "Chỉ là mấy ngày gần đây, đặc sứ Nam Thiến muốn rời khỏi thành về nước."
"Ý ngươi là chuyện này có quan hệ với Nam Thiến?" Diệp Tống gãi cằm suy nghĩ, nói: "Cũng đúng, thời gian địa điểm đều trùng hợp, bọn họ có hiềm nghi quá lớn. Động cơ gây án cũng có."
"Nếu để cho bọn họ mang quốc tỉ ra khỏi kinh thành, hậu quả khôn lường." Hắn nhìn Diệp Tống, Diệp Tống uốn gối ngồi, cằm gác lên đầu gối, tóc xõa trên vai, toàn thân không hề trang điểm nhưng trông nàng lại tĩnh hảo, tươi sáng như một đóa hoa lê. Hắn chậm lại thanh âm hỏi, "Ngươi nghĩ nên dùng biện pháp gì để khiến đặc sứ phải lưu lại?"
Diệp Tống nghiêng đầu, liếc hắn cười hỏi: "Không phải ngươi có rất nhiều phụ tá sao, còn tới hỏi ta làm gì?"
Đúng là hắn có phụ tá để hỏi, nhưng đã tới rồi, không hỏi nàng một ít vấn để chẳng phải giống như hắn cố ý tới thăm nàng sao? Tô Thần nói: "Thuận tiện hỏi một câu, ngươi có thì nói, không có thì thôi." Hắn biết nàng là nữ nhân rất có chủ kiến.
Diệp Tống nói: "Thái độ này của ngươi, dù ta có biết cũng không muốn nói a."
Tô Thần hỏi một câu: "Chẳng lẽ ngươi muốn bị nhốt ở đây mãi?"
Diệp Tống đứng lên, hướng lên giường đá một cái nói: "Ta không sao cả a, dù sao phía trên đối với ta rất tốt."
Tô Thần vén mành giường lên, sắc mặt không tốt: "Ngươi hẳn là không muốn trợ giúp bổn vương hay là không muốn..."
Diệp Tống biết kế tiếp hắn muốn nói gì, chỉ nói hai chữ: "Hiền Vương."
Tô Thần sửng sốt: "Hiền Vương?"
Diệp Tống gối lên cánh tay chậm rì rì nói: "Tiểu công chúa Nam Thiến không phải rất coi trọng sắc đẹp của Hiền Vương sao, hiện nay thời tiết tốt như vậy, để Hiền Vương bồi tiểu công chúa lên núi săn thú, đi du hồ không phải rất hay sao. Nếu tiểu công chúa nguyện ý lưu lại, cũng giúp các ngươi tranh thủ thời gian, nếu nàng ta không muốn lưu lại thì chính là có vấn đề."
Tô Thần hỏi: "Nếu tiểu công chúa lưu lại, nhưng Thái Tử rời đi thì sao?"
Diệp Tống suy nghĩ, cười xấu xa: "Vậy có thể nói rằng tiểu công chúa không phải người thân của hắn." Nàng một bên thưởng thức khuôn mặt Tô Thần đang dần đen lại, một bên tiếp tục nói, "Nam Thiến phái Thái Tử cùng công chúa tới, nếu như có dị tâm, xác thật là rất mạo hiểm. Nhưng hẳn phải có lí do gì đó mới phái Thái Tử đến?"
Tô Thần lãnh mắt. Nam Thiến phái Thái Tử tới, một là để thể hiện sự kính trọng của Nam Thiến đối với Hoàng đế của Bắc Hạ, hai là Thái Tử có thể tham gia cung yến nên sẽ được tiếp xúc với đủ loại quan lại của Bắc Hạ, tìm hiểu thông tin.
Diệp Tống ngồi dậy, đối Tô Thần ngoắc ngón tay, Tô Thần hơi cúi người tới gần, Diệp Tống ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Suy nghĩ một chút, Nam Thiến không phải quốc gia thua trận sao, bọn họ muốn mạo hiểm, chi bằng ngươi thành toàn cho bọn họ, để hai người kia lưu lại Bắc Hạ, nói họ đợi qua tết Nguyên Tiêu hay rời đi. Hai nước bang giao, người tới làm khách như thế không phải rất bình thường sao?"
Tô Thần có chút kinh ngạc nhìn Diệp Tống. Ý tưởng của nàng không chỉ đơn giản mà còn thô bạo, hơn nữa cũng là cách trực tiếp mà hữu hiệu nhất. Mấy năm nay Nam Thiến đều rèn luyện binh mã hẳn là muốn cho hai nước xung đột, hiện tại bang giao hữu hảo Nam Thiến cũng chưa có cớ để xuất binh. Muốn làm việc gì cần phải nhân lúc còn sớm, chờ đến khi đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc đó đã chậm.
Diệp Tống sờ mũi, vui đùa nói: "Sao, có phải hiện tại ngươi mới cảm thấy ta rất giỏi không?"
Nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Tô Thần thế mà lại khẽ gật đầu "Ừm" một tiếng, nàng liền hóa đá. Tô Thần ngồi dậy, tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của Diệp Tống, khóe miệng sung sướng nhếch lên một độ cong, buông mành xuống, nói: "Bổn vương còn có việc, đi trước."
Kế tiếp đến lượt Tô Tĩnh xuất trận, hắn rất không tình nguyện mà chủ động đi gặp tiểu công chúa, tiểu công chúa vui vẻ lưu lại, ngay cả Nam Thiến Thái Tử cũng không vội vã đi về. Nếu việc quốc tỉ mất trộm thật sự có quan hệ cùng Thái Tử Nam Thiến, hắn ta nhất định sẽ nhìn ra ý tứ của việc này, chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Kết quả, đặc sứ Nam Thiến lưu lại Bắc Hạ thêm một ngày. Chỉ cần một ngày còn chưa tìm thấy quốc tỉ, ngày đó Bắc Hạ sẽ không thả người.
Rốt cuộc cũng có người mất kiên nhẫn. Buổi tối hôm nay, Quy Dĩ mang cận vệ đi điều tra lại cẩn thận khu vực lúc trước hắn giao đấu cùng đạo tặc, tìm xem còn dấu vết gì lưu lại hay không. Một thân ảnh nhỏ bé nhưng vô cùng linh hoạt di chuyển trong hoàng cung, chờ thời cơ hành động.
Màn đêm dàn buông xuống, Quy Dĩ vốn tưởng tối nay không thu hoạch được gì, liền xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nháy mắt một cái lại xoay trở về, ánh mắt dừng ở bụi cỏ rậm rạp. Mới vừa rồi lồng đèn chiếu qua phản chiếu một cái gì đấy rất nhỏ chợt lóe rồi biến mất. Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, lần mò trong bụi, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng lấy ra được một thứ.
Hắn đặt trong lòng bàn tay nhìn thật kỹ, đó là một chiếc kẹp tóc nhỏ màu bạc mà nữ tử hay đeo.
Quy Dĩ bất động thanh sắc thu hồi lại kẹp, an bài nhân thủ tuần tra ban đêm, tuần tra kĩ lưỡng trong hoàng cung.
Nhận ra thời cơ đã đến, hắc y nhân chạy như bay tới ngự thư phòng. Bên trong ngự thư phòng đã tắt đèn, nhìn còn không rõ năm ngón tay, hắn đeo trên lưng một chiếc tay nải, lén lút không tiếng động tới gần án thư. Nhưng còn chưa đợi hắn đi đến án thư, bỗng nhiên hắc y nhân rùng mình, lập tức quay đầu chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng nếu hắn đã tới rồi, sao có thể để hắn chạy thoát được.
Ám dạ dùng chưởng phong vô cùng sắc bén xông thẳng tới hắc y nhân. Hắc y nhân cố gắng tránh né, đối phương đã khống chế đường ra, khiến cho hắn muốn chạy trốn cũng vô vọng. Hắc y nhân thấy đối phương rất đông, trong lòng trầm xuống, không rảnh lo nhiều nữa, chỉ cần đánh bại đối thủ mới có thể đào tẩu.
Bỗng nhiên, bốn phía đột nhiên sáng trưng, chiếu vào mắt hắn có chút lóa. Quy Dĩ không biết ẩn nấp ở chỗ nào xuất hiện ở ngự thư phòng bắt đạo tặc, bốn phía đều là cao thủ đại nội. Tô Nhược Thanh mặt vô biểu tình đứng ở một bên quan sát.
Hắc y nhân kia không phải đối thủ của thống lĩnh thị vệ đại nội Quy Dĩ, hơn mười chiêu liền bại. Quy Dĩ đá vào bụng hắc y nhân khiến hắn bay xa mấy trượng, sau đó phóng tới điểm huyệt hắc y nhân, khiến hắn không thể tự sát, sau đó kéo khăn che mặt của hắn xuống.
Quy Dĩ liền thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Sau khi kéo khăn che mặt xuống lộ ra khuôn mặt trắng nõn không tì vết, khóe miệng còn lưu lại vết máu, nhưng gương mặt kia vẫn là gương mặt Diệp Tống, chẳng qua nhìn vào hầu kết liền biết hắn là nam nhân, thoạt nhìn lại thấy anh khí bức người. Gương mặt này vô cùng tinh xảo, so với nữ nhân còn mềm mại hơn.
Hắc y nhân chết đến nơi còn làm bộ cà lơ phất phơ nói:"Các ngươi đừng khẩn trương, ta không phải tới làm chuyện xấu, ta chỉ là tới trả vật về cho nguyên chủ mà thôi." Nói xong liền liếc về phía tay nải màu đen đang đeo trên lưng.