Diệp Tống đành phải nhịn xuống, dập đầu hành lễ. Chẳng qua tự nhiên phải quỳ trước một người xa lạ, thực sự làm nàng khó chịu.
Phía trên nói một câu "Chúng ái khanh bình thân", mọi người mới đứng dậy, ngồi lại vào vị trí. Sau đó, quần thần nâng chén kính rượu, chúc mừng sinh thần Hoàng Thượng. Diệp Tống cũng nâng chén theo, nghĩ thầm dựa theo động tác này tự nhiên mà nhìn dung nhan Hoàng Thượng, chắc không bị coi là thất lễ đâu.
Nhưng mà, thời điểm nàng ngửa đầu nâng chén rượu, động tác bỗng dưng dừng lại. Nàng không nghĩ tới sẽ lại là một màn như thế này.
Người đang ở vị trí cửu ngũ trí tôn, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, một thân hoàng bào, so với hắc y hắn mặc ngày thường càng thêm vẻ tôn quý không thể mạo phạm, mái tóc không còn xõa tùy ý trên vai mà là dùng kim ngọc quan buộc chặt lên, đôi mắt thanh thiển tràn đầy uy nghiêm, tay cầm chén rượu, lúc tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Tống cũng không thèm động một chút, giống như chỉ đang nhìn một người xa lạ.
Đương nhiên, trước mắt nhiều người như vậy, hắn đối với nàng không thể có bất luận dao động gì được. Nàng không chỉ là thần dân của hắn mà còn là thê tử của huynh đệ hắn.
Đây là Tô Nhược Thanh.
Diệp Tống không hề nghĩ tới, vậy mà lại là Tô Nhược Thanh.
Người đã từng cứu nàng 3 lần một ngày, ở Lê viên xem diễn cũng có thể gặp phải Tô Nhược Thanh, còn mang nàng đi chơi cờ, đi biệt trang câu bá, còn lúc ở hẽm nhỏ yên tĩnh ngăn cách với đường phố ồn ào kia, cùng nàng hôn sâu, cùng nàng lẩm bẩm nói nhỏ Tô Nhược Thanh...
Nàng ngây ngốc đứng đó, mọi người đều đã kính rượu xong ngồi xuống, nàng còn đứng trơ, nhìn Tô Nhược Thanh, sắc mặt trắng bệch. Trong lúc nhất thời biểu tình rắc rối phức tạp, thật lâu cũng chưa hồi phục lại.
Đều là họ Tô, sao nàng không sớm nghĩ tới. Thì ra bản thân bị huynh đệ bọn họ vờn quanh như vậy.
Tô Thần chú ý tới biểu tình Diệp Tống khi nhìn thấy Tô Nhược Thanh, hắn cầm tay nàng, hơi dùng lực kéo nàng ngồi xuống, lấy ly rượu trong tay nàng ra, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Ngươi không được uống rượu, để ta uống."
Diệp Tống nhanh tay đoạt lại ly rượu, ngửa đầu uống cạn nói: "Sinh thần Hoàng Thượng, rượu này sao có thể không uống."
Tô Tĩnh đã không còn yên lặng như lúc trước, thò đâu qua lắm lời hỏi một câu: "Tẩu tử cảm thấy tam ca hay đại ca lớn lên trông đẹp hơn?"
Diệp Tống nhanh chóng phản ứng lại, che giấu lại cảm xúc, ăn một miếng thịt to, uống thêm một chén rượu, trêu đùa: "Mỹ nhân Tố Hương lâu đẹp nhất."
Khai yến, có vũ cơ đi lên hiến vũ, tiếng nhạc lả lướt. Quần thần một bên ăn uống một bên thưởng thức, vô cùng hài lòng.
Toàn bộ quá trình Tô Thần đều thực an tĩnh, cùng Nam Xu săn sóc lẫn nhau. Nam Xu rót rượu cho hắn, hắn gắp đồ ăn cho Nam Xu, thoạt nhìn đúng là một đôi phu thê ân ái. Còn Diệp Tống hoàn toàn thoát ly ra khỏi quỹ đạo, uống có chút nhiều, chống tay nhìn về phía Tô Tĩnh, không thèm liếc mắt nhìn Tô Thần một cái, Tô Nhược Thanh ở phía trên có thể trông thấy nàng. Nàng chỉ cùng Tô Tĩnh uống rượu, hai người bắt đầu chơi oản tù tì, ai thua liền phải uống rượu, thi thoảng còn đấu khẩu một hai câu.
Diệp Tống cùng Tô Tĩnh ở bàn phía dưới không ngừng khoa tay múa chân, nàng có chút mơ màng, nàng cảm thấy nếu là cùng nhau tìm hoan mua vui, Hiền Vương vẫn là người không tồi. Diệp Tống khoe miệng nhếch lên cười, đối Tô Tĩnh nói: "Ngươi thua rồi, uống đi."
Tô Tĩnh rót một chén rượu: "Tiếp tục đi."
Sau đó lại bắt đầu khoa tay múa chân. Tô Tĩnh bỗng nhiên nở rộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Ngươi cũng thua rồi."
Diệp Tống một tay rót một chén rượu, chỉ là chưa đợi nàng uống xong, Tô Thần tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi nàng rốt cuộc nhịn không được, cướp lấy chén rượu trên tay nàng uống cạn, nhàn nhạt nói: "Uống ít một chút."
Diệp Tống lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, cũng chỉ là nhìn Tô Thần một cái, không quan quan hắn đang làm gì với ai, sau đó cười thực vui vẻ mà đối Tô Tĩnh giảng giải: "Ngươi xem, phu quân ta giúp ta uống kìa."
Một tiếng "Phu quân" kia, ngàn chuyển trăm hồi, uyển chuyển êm tai. Dư âm còn nhàn nhạt khàn khàn, rung động lòng người.
Tô Thần sợ Diệp Tống thật sự uống say, nàng chơi thua, hắn liền giúp nàng uống rượu, Nam Xu rót rượu cũng bất giác uống ít đi mấy chén.
Cứ như thế, tửu lượng Diệp Tống vốn đã chẳng ra gì, nhanh chóng có cảm giác say, gương mặt ửng đỏ, trong ánh đèn lưu li lại càng thêm nổi bật, đẹp không sao tả xiết. Lúc này, Hoàng Thường đang cùng đặc sứ Nam Thiến nói chuyện, Thái Tử Nam Thiến cũng không chút khách khí, nói lần này tới Bắc Hạ một mặt là chúc mừng sinh thần Hoàng Thượng, mặt khác muốn cùng Bắc Hạ vĩnh kết chi hảo.
Muốn để tiểu công chúa Nam Thiến cùng vương tộc Bắc Hạ kết thân.
Việc này đối với Bắc Hạ mà nói, không chút ảnh hưởng, kết thân đối với bang giao hai nước càng thêm hòa hảo. Nhưng tông tộc hoàng thất Bắc Hạ vô cùng đơn giản, ngoại trừ Hoàng Thượng, cũng chỉ có hai vị Vương gia, một vị là Ninh Vương, một vị là Hiền Vương. Các vị công chúa đã gả đi rồi mặc dù có thể tử nhưng cũng không còn thành niên nữa.
Hoàng Thượng bất động thanh sắc, nhẹ nhàng lay động chén rượu trong tay, hỏi: "Không biết Thái Tử vừa ý người nào?"
Thái Tử cười hai tiếng, nói: "Thật không dám giấu diếm, xá muội khi còn nhỏ liền nghe nói Bắc Hạ có chiến thần Hiền Vương vang danh lừng lẫy, vẫn luôn nhớ mãi không quên, lần này tới quý quốc liền muốn đi cùng."
Triều thần Bắc Hạ âm thầm khó chịu. Thái Tử này cố tình đề cập tới chiến thần, nhưng Hiền Vương hôm nay đã là một bộ ăn chơi trác táng, sớm không còn bộ dáng anh dũng như năm đó nữa, đây đâu phải muốn nói đến chiến thần, rõ ràng là cố ý châm chọc. Đồng thời trong lòng mỗi người đều có chút hận không thể rèn sắt thành thép, nếu Hiền Vương vẫn là chiến thần năm đó...nghĩ tới liền thở dài.
Nam Thiến quá phóng khoáng, không cần biết nam nữ, chỉ cần coi trọng đối phương đều có thể hào phóng nói ra, tựa như đây không phải chuyện gì mất mặt. Cho nên khi nói đến hôn sự của tiểu công chúa, cũng không thấy tiểu công chúa thẹn thùng một chút nào, đôi mắt dính chặt Hiền Vương không rời. Tuy nói nàng thoạt nhìn trong sáng giống búp bê sứ nhưng xét theo tuổi cũng đã tới lúc phải gả chồng.
Tiểu công chúa ngữ khí chắc chắn nói: "Ở Bắc Hạ các ngươi, ta chỉ coi trọng hắn." Nàng chỉ ngón tay ngọc của mình về phía Tô Tĩnh không chút chần chữ.
Tô Tĩnh khép hờ con ngươi hung ác nham hiểm chớp mắt, đảo mắt một cái liền cười lười biếng nhu mị, Diệp Tống nhìn thấy trong lòng tán thưởng. Dung nhan so với nữ tử còn kinh diễm hơn, giơ tay nhấc chân đều phong lưu, nhân vật như vậy lại là chiến thần năm đó, nếu đặt ở lịch sử Trung Quốc hẳn là một Lan Lăng Vương thứ hai.
Tô Tĩnh uống cạn một ly rượu, đuôi mắt nhẹ nâng, nói: "Hảo hán không nhắc lại chuyện năm xưa, bổn vương hiện giờ cũng chỉ là một người rảnh rỗi, không lo việc quân, chỉ cầu được tiêu dao tự tại."
Tiểu công chúa kiêu ngạo nói: "Ta cũng thích ngươi như vậy."
Tô Tĩnh không nhanh không chậm nói: "Vương phi của bổn vương đã qua đời, bổn vương đáp ứng vì nàng túc trực bảy năm bên linh cữu không cưới, hiện giờ mới qua bốn năm, ngươi có chấp nhận không?" Hắn nhìn tiểu công chúa, nghiền ngẫm cười nói, "Chẳng lẽ để ngươi phòng không gối chiếc ba năm? Bổn vương đâu thể quá nhẫn tâm như vậy."
Tiểu công chúa sắc mặt khẽ biến: "Ta không sợ."
Diệp Tống nghe xong ho nhẹ một chút, che giấu tâm tình muốn cười của mình, trường hợp này nếu cười ra tiếng hẳn là không thích hợp đi. Nàng nâng một chén rượu lên, nhẹ giọng nói: "Ngươi đúng là đủ tàn nhẫn, mỗi ngày đều dạo thanh lâu, hẳn là làm nhân gia phòng không gối chiếc."
Tô Tĩnh đánh giá tiểu công chúa, ánh mắt ở trên người nàng tùy ý di chuyển, tiểu công chúa ngồi thẳng lưng, thoải mái hào phóng để hắn nhìn. Hắn nhìn xong lại nói: "Ngoại trừ khuôn mặt bên ngoài trông tạm được, thân thể nhỏ như vậy, ngực không có mấy lạng thịt, ngoạn nhạc không đủ tận hứng, mông cũng không đủ lớn để sinh nhi tử, ngươi nói một bình hoa như ngươi, bổn vương cưới ngươi làm chi?"
Tiểu công chúa tức giận, gắt gao cắn môi. Thái Tử sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, Hoàng Thượng quạnh quẽ quát lớn một tiếng: "Hiền Vương không được vô lễ."
Tô Tĩnh lập tức hướng tiểu công chúa bồi tội: "Xin lỗi, bổn vương nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói nhiều rồi."
Diệp Tống cười, liếc mắt nhìn tiểu công chúa một cái, tiếp tục chống cằm, sau đó cầm lấy chén rượu từ tay Tô Thần chạm li cùng Tô Tĩnh, lười biếng nói: "Công chúa không cần tức giận, Hiền Vương người này lười nhác đã quen, sinh hoạt cá nhân không bị kiềm chế, lại còn là tang thê người góa vợ, cô nương khuê các như chúng ta trốn tránh còn không kịp, nghĩ tới đã không thấy có gì tình thú." Nàng đem Tô Tĩnh bỡn cợt không đáng một đồng, Tô Tĩnh nghe xong giật giật khóe miệng, tròng mắt Diệp Tống liền chuyển sang Tô Thần, Tô Thần lập tức đề cao cảnh giác, Diệp Tống lại nói: "Chi bằng ngươi tới Ninh Vương phủ chúng ta, thấy thế nào? Hiền Vương không cưới thì Vương gia nhà ta cưới ngươi qua cửa, ta rất hào phóng có thể nhường vị trí Ninh Vương phi này cho ngươi. Không biết nam nhân Nam Thiến cưới vợ thế nào, nam nhân Bắc Hạ ta ai cũng tam thê tứ thiếp, ngươi cũng không cần ghét bỏ, Ninh Vương yêu thương mỹ nhân, sẽ không bạc đãi ngươi."
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Diệp Tống, sắc mặt quan viên gia quyến ở đây đều htay đổi, có khó hiểu, có kinh ngạc, còn có bên cạnh bất mãn giận tái mặt, sắc mặt Nam Xu ngày càng tái nhợt.
Tô Nhược Thanh không nói một lời, nhìn nàng dưới đài thật sâu, nàng làm như không có việc gì mà rót rượu cho Tô Thần cùng Tô Tĩnh, sau đó đem ly của mình uống cạn như uống nước đường.
Diệp Tống nghiêng đầu cười như không cười mà nhìn Tô Thần: "Ý Ninh Vương như thế nào?"
Nếu Tô Thần nói mấy câu kiểu như không cưới, vậy sẽ làm mất mặt Nam Thiên quốc. Sắc mặt hắn căng chặt, không nói chuyện, nắm chặt chén rượu, chén rượu nhanh chóng hiện ra vết nứt.
Diệp Tống lại nhìn về phía Nam Xu sắc mặt đang tái nhợt, nói: "Ta biết Vương gia thương nhất là muội muội, mới vừa rồi muội lại cùng công chúa ở chung hòa thuận như vậy, chẳng lẽ muội muội lại không đồng ý?"
Nam Xu cố gắng bình ổn cảm xúc, nói: "Nếu tỷ tỷ thâm minh đại nghĩa như vậy, muội muội sao có thể không nói lý, hết thảy đều đề Hoàng Thượng cùng Vương gia làm chủ."
Còn không đợi Tô Thần cùng Tô Nhược Thanh trả lời, tiểu công chúa đột nhiên đập bàn đứng lên, bướng bỉnh nhìn Tô Tĩnh, ánh mắt kia hoàn toàn không phải ánh mắt mà một nữ hài tử mười bốn mười lăm tuổi nên có, có chút tàn nhẫn, có chút âm lệ, hơi ngẩng cằm khinh thường hết thảy nói: "Ngoại trừ hắn, ai ta cũng không gả."
"Vậy công chúa có thể trờ thêm vài cái hai ba năm nữa đi", Diệp Tống nghiền ngẫm nói, "Dù sao công chúa hiện nay cũng còn nhỏ, chờ Hiền Vương chúng ta hết thủ tang bảy năm, đến lúc đó công chúa song chín năm hoa, nói không chừng Hiền Vương sẽ có cái tâm tư kia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT