"Nó quan trọng không phải vì nó đáng giá", Diệp Tống câu môi cười: "Có thứ này, về sau chúng ta có thể tùy ý ra vào vương phủ, hắn sẽ không bao giờ can thiệp."
Phái Thanh phản ứng cũng coi là nhanh nhạy: "Tiểu thư chính là vì bắt Vương gia giao ra cái này mới bị Vương gia...đánh thành như vậy sao?"
Phái Thanh quay đầu, mặt bánh bao tức giận có chút đáng yêu, nói: "Nô tỳ đi tìm Đại tướng quân, Đại tướng quân nhất định sẽ không mặc kệ tiểu thư bị khi dễ, tiểu thư từ nhỏ đã được Đại tướng quân cùng vệ tướng quân cưng chiều, không dám đánh không dám mắng một câu, nô tỳ liền đi nói cho Đại tướng quân cùng vệ tướng quân."
Diệp Tống nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
Phái Thanh nắm chặt bàn tay đến trắng bệch: "Sau đó Đại tướng quân cùng vệ tướng quân sẽ đưa tiểu thư về nhà, tiểu thư sẽ không bao giờ phải chịu khổ như thế này nữa."
"Về nhà?" Diệp Tống cười hai tiếng, nói: "Sau đó hết thảy khổ sở ta chịu ở đây liền bỏ qua?"
Phái Thanh buồn buồn, bổ sung nói: "Đại tướng quân cùng vệ tướng quân sẽ thu thập Vương gia!"
"Phái Thanh, tuy ta không nhớ bộ dáng trước kia của ta như thế nào, bất quá đã gả vào Ninh vương phủ hai năm, chịu nhiều ủy khuất lại không hề trở về, ta cũng thấy bản thân thực kiên trì. Lúc trước là ta nhất quyết phải gả cho Tô Thần, hiện tại gặp nạn lại muốn chạy về tướng quân phủ, không phải sẽ làm cho người ta chế giễu sao, huống hồ đấy cũng không phải tác phong của ta.
"Chính là tiểu thư..."
Diệp Tống suy tư, nói: "Ta cũng không phải dễ dàng bị người ta khi dễ, chờ ta dưỡng thương tốt sẽ hảo hảo tính toán."
Mấy nha hoàn lần trước bị tịch thu thoại bản, thông qua Phái Thanh, còn mang tới cho Diệp Tống một ít sách hay để nàng đọc trong lúc dưỡng thương.
Diệp Tống nhìn mấy quyển thoại bản, cười như không cười nhướng mày nhìn Phái Thanh nói: "Sao trước nay ta không phát hiện mấy nha đầu đó lại có lương tâm như vậy?"
Mặt mày Phái Thanh cũng hòa hoãn không ít, nói: "Là do thường ngày tiểu thư đều đối xử tốt với các nàng."
Diệp Tống ước chừng đã chịu ảnh hưởng của thoại bản, liền cùng Phái Thanh nhàn thoại lên: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nói mới nhớ, ta còn không biết Nam thị xuất thân thế nào, có thể được Tô tiện nhân ưu ái, hẳn là phải có thủ đoạn. Phái Thanh muội có biết địa vị của nàng ta ra sao không?"
Phái Thanh vẻ mặt khinh thường bĩu môi: "Có thể có địa vị gì chứ, còn không phải là vì có bộ dáng hồ ly tinh câu dẫn người. Lúc trước nàng là vũ cơ giỏi nhất của Tố Hương lâu, Vương gia xem nàng nhảy một điệu liền bị câu mất hồn phách. Nói cho cùng còn không phải là nữ nhân thanh lâu, đúng là đê tiện."