Rất nhanh đã tới giờ máy bay cất cánh. Tiêu Nhi dựa vào cửa sổ, nhìn xem phong cảnh phía dưới càng ngày càng nhỏ, thành thị càng mơ hồ, cô chậm rãi an ổn trái tim mình rồi nhắm mắt lại.
Phong, bây giờ đang là thời buổi rối loạn, em mong anh đừng trách em đã bỏ đi, bỏ lại một mình anh giải quyết những chuyện rắc rối này. Em tin với năng lực của anh thì anh sẽ xử lý ổn thỏa những chuyện này. Anh hãy chung sống hòa thuận với con trai chúng mình, yên ổn chờ em, em nhất định sẽ trở về sớm. Lúc đó thì một nhà chúng ta sẽ sống một cuộc sống tự do tự tại, sinh hoạt yên bình. "Cô Tiêu, tôi đã sửa sang hoàn tất tài liệu của hạng mục rồi, bây giờ cô muốn nhìn không?"
Giọng nói của Lâm Tương cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Nhi, cô thu hồi lại tầm mắt rồi nhìn về phía tài liệu trong tay Lâm Tương: "Năng suất làm việc của cô cũng rất nhanh đó chứ." "Đương nhiên." Lâm Tương cười yếu ớt: "Hôm qua tôi đã nói với cô rồi, phía trên rất coi trọng hạng mục lần này nên đãi ngộ sẽ rất tốt, điều đó cũng đồng nghĩa với lượng công việc sẽ rất nhiều." "Tôi biết rồi. Tất nhiên tôi đã ký hợp đồng thì bây giờ tôi sẽ tiến vào trạng thái làm việc."
Tiêu Nhi cười nói, tiếp nhận tài liệu trong tay của cô ta rồi cẩn thận lật xem.
Tiêu Nhi chỉ lật vài tờ, lông mày liền nhíu lại. Càng nhìn về sau thì lông mày càng nhíu chặt hơn: "Các người không phải nghiên cứu thuốc bảo vệ sức khỏe mà là thuốc trường sinh bất lão sao?"
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của cô, Lâm Tương bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiêu Nhi tự giễu nở nụ cười khổ sở: "Các người muốn lưu tôi lại công ty các người cả một đời đúng hay không? Làm sao có thể chứ?" "Co Tiêu, dù sao thì chuyện do người làm. Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật ngày càng tân tiến, trên thế giới này cũng không có gì là không thể." Lâm Tương nói, cô lật tài liệu trong tay rồi nói tiếp: "Cô nhìn xem, kỳ thực nghiên cứu của chúng tôi đã có sự tiến triển rõ rệt. Những người sử dụng thuốc của công ty chúng tôi, sau một khoảng thời gian chẳng những trì hoãn lại già yếu mà còn xuất hiện dấu hiệu càng ngày càng trẻ ra. Những tấm hình này là hình của bọn họ trước và sau khi dùng thuốc." Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Tiêu Nhi cau mày, lật xem từng hình kia.
Dưới mỗi một tấm hình đều ghi chép tuổi tác người thí nghiệm và thời gian chụp.
Phần lớn người trong hình cũng không có xảy ra quá nhiều thay đổi. Đương nhiên cũng có một bộ phận có vẻ trẻ tuổi hơn so với trước khi dùng thuốc. Nhưng khi chưa nhìn thấy tận mắt quá trình này thì cô cũng sẽ không tin tưởng. "Sao rồi? Có phải cô rất dao động hay không?" Giọng nói Lâm Tương tràn đầy kiêu ngạo.
Tiêu Nhi nhàn nhạt nói: "Nếu thật sự có loại thần dược tạo phúc cho nhân loại như thế này thì tất nhiên tôi muốn xem tận mắt, nếu như tôi có thể tự mình tham dự trong đó thì tốt hơn." "Cô cứ yên tâm, chúng tôi bỏ ra rất nhiều công sức để làm chuyện này tất nhiên sẽ không làm cô thất vọng." Lâm Tương cười nói: "Hơn nữa ông chủ của chúng tôi là người đặc biệt tốt, ông ta vô cùng kính trọng với tất cả bác sĩ, tôi không nói quá đâu, nói chung thì cần gì sẽ được thứ đó, chúng tôi chắc chắn sẽ đối xử với cô như khách quý."
Tiêu Nhi nháy mắt mấy cái: "Phải vậy không? Cho dù là tôi có liên quan với Phần Trại sao?"
Lâm Tương sắc mặt hơi ngượng ngùng: "Đương nhiên, cô là cô, Phấn Trại là Phấn Trại, thù hận giữa chúng tôi và Phấn Trại sẽ không ảnh hưởng gì đến hạng mục lần này của cô, cô cứ yên tâm."
Hoắc Kiến Phong vừa đi vào cửa, tin tức này giống như chim bay vậy, truyền khắp toàn bộ lâu đài cổ.
Khi anh dừng xe phía trước lâu đài, Lục Thiên Bảo cũng đã không kịp chờ đợi chạy nhanh tới. "Kiến Phong, tôi đã sắp nghiên cứu ra thuốc giải rồi này."
Mặt mày anh ta rất hớn hở, tràn đầy vẻ đắc ý.
Hoắc Kiến Phong ghét bỏ mà xì một tiếng, anh tiện tay ném một bình chứa bột màu trắng cho anh ta: "Đây là thuốc giải, cậu cầm nó nhanh chóng đi xét nghiệm xem sao, nếu không có vấn đề gì thì đưa cho bà cụ." "Ơ?" Hai tay Lục Thiên Bảo đang nâng một cái bình nhỏ bằng ngón tay cái, sắc mặt buồn bực: "Làm sao cậu lại cầm tới thuốc giải nhanh như vậy chứ?"
Anh ta còn chưa kịp thể hiện thực lực mạnh mẽ của anh trước người đẹp cô cô đâu. "Còn không mau đi xét nghiệm đi!” Trong lòng Hoắc Kiến Phong còn đang tức giận, sắc mặt lạnh lùng trừng mắt anh ta.
Được rồi, vẫn là mạng người quan trọng hơn!
Nghĩ đến đây, Lục Thiên Bảo cẩn thận từng li từng tí giữ chặt cái bình nhỏ, nhanh chân co cẳng chạy tới phòng thí nghiệm.
Thẳng nói nhiều vừa đi, Hoắc Kiến Phong đã thấy Vân Thiên và Lucy đứng tại cửa lâu đài.
Vân Thiên nhìn một vòng bên trong xe rồi mới chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Kiến Phong: "Mẹ đâu? Mẹ không trở về chung với ông sao?"
Hoắc Kiến Phong ngồi xổm người xuống, ôn nhu sở lên đầu Vân Thiên, đưa tin nhắn của Tiêu Nhi cho cậu bé: "Khi bố phát hiện thì mẹ đã rời đi rồi, xin lỗi con."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT