Bà cụ và đám người Cổ Thần đã nhận được một cuộc điện thoại và đợi ở phòng khách từ sớm.
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, Tiêu Nhi và tất cả mọi người cùng trở về nhà, trong mắt bà cụ lập tức dâng lên dòng lệ mừng rỡ.
“Tốt, tốt, trở về là tốt rồi."
Bà cụ kéo cánh tay của Hoắc Kiến Phong lại, quan sát một lượt từ trên xuống dưới: "Mặt mày chân tay không có một vết thương nào cả, tốt lắm, tốt lắm!" Ông cụ Tiêu ngồi xuống chiếc ghế sô pha chủ vị, dẫn lời hỏi ra nghi ngờ của tất cả mọi người: “A Phong, bây giờ đã về đến nhà rồi, cháu có thể nói cho chúng ta nghe rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra không?" "Đúng đó, đúng đó!" Mọi người lập tức nhốn nháo phu hoa theo.
Hoặc Kiến Phong cười nhạt, ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống, sau đó anh nói: “Đương nhiên rồi aỞ bệnh viện nhiều người, lời ra lời vào hỗn tạp, còn chúng ta ở đây đều là người một nhà”
Anh hít sâu một hơi, sắp xếp lại từ ngữ một chút, sau đó kể lại tóm tắt những gì đã xảy ra sau ngày hôm đó và mối quan hệ giữa anh với Vân Thiên và nước Phần Trại: "Bố mẹ của cháu đều đã không còn ở nhân thể, bây giờ cháu chỉ còn giữ liên lạc với một mình bà nội ở bên kia thôi, bà hy vọng cháu sẽ trở về thừa kế gia sản.
Vừa nãy mọi người nghe hai người kia gọi cháu là Thiếu chủ cũng là vì lí do này!" Mọi người nghe xong, sau một hồi lâu mới hoàn hồn lại được, trên gương mặt của tất cả mọi người đều lộ ra nét kinh ngạc không thôi."
Lục Thiên Bảo đưa tay ra đếm đếm mối quan hệ rồi nói một cách cảm khái: “Trời má ơi, thân thể của cậu cũng quá mức rối rắm rồi đó! Đến tiểu thuyết não tàn cũng không dám viết như vậy luôn á Tiêu Nhi nắm lấy bàn tay của Hoắc Kiến Phong, đau lòng nói: "Thảo nào ngày đó cứ cảm thấy anh nói chuyện rất vô lý, đúng là đến tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy đâu.
Tiểu Thất khẽ nhíu mày: “Này ngài Phong, tôi vẫn có chút không hiểu, nếu anh đã người nhà của bọn họ vậy thì tại sao bọn họ lại còn muốn hạ độc mẹ nuôi củaanh? Đã thế lại còn dùng loại độc trong cuốn sách bí truyền của nhà họ Tiêu nữa?" Ảnh mặt Hoắc Kiến Phong bằng chìm xuống, về mặt bình tĩnh nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi.
Ban đầu bà nội cho rằng bố mẹ nuôi bắt tôi đi cho nên bà muốn cảnh cáo hai người bọn họ một chút, sau đó mới hạ độc.
Về phần Vân Thiên bị trúng độc, cái đó đáng ra là độc cho bố nuôi của tôi, dùng để phơi bày sự thật rằng tôi không phải là con ruột của ông ấy.
Nhưng không ngờ tới trời xui đất khiến thế nào mà ông ấy lại đưa thẻ kẹp sách cho Vân Thiên.
Thực sự là Vân Thiên bị thương là chuyện ngoài ý muốn."
Còn mối quan hệ giữa tổ tiên nhà họ Phi và sự tổ nhà họ Tiêu trong lời nói của bà cụ, anh trực tiếp lược bớt.
Chuyện đã qua rất lâu rồi, có nói ra lại cũng chỉ khiến cho đội bên có thêm phiền não mà thôi.
Mọi người bừng tỉnh gật gật đầu.
Điều ông cụ Tiêu lo lắng nhất chính là quyển sách kia, ông không yên tâm mà truy hỏi đến cùng: “Nhưng mà bọn họ cũng không biết hết toàn bộ nội dung trong cuốn sách đó đúng không?" Biểu cảm trên mặt của Hoắc Kiến Phong hơi du dự “Hán là vậy a.
Bằng không thì chất độc mà Hồng Nhưng hạ cho mẹ nuôi cháu sẽ nằm trong quyển sáchđó rồi.
Nhưng ngược lại loại độc mà mẹ cháu trúng ông ngoại cũng chưa từng gặp qua, đúng không ạ? Ông cụ Tiêu xoa cầm, gật đầu: "Ừ, nghe cũng có lý đó."
"Không còn vấn đề gì quan trọng nữa, chỉ bằng hôm nay mọi người nghỉ ngơi trước đi, giờ cũng đã trễ lắm rồi."
Hoắc Kiến Phong đúng lúc chuyển đề tài nói chuyện: "Chờ mọi người nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta lại bàn đến việc đi đón Vân Thiên sau.
"Cậu không nói thì không sao chứ nhắc tới mình lại cảm thấy buồn ngủ."
Lục Thiên Bảo ngáp một cái rõ to: "Thức liền mấy đêm trong phòng thí nghiệm, ngày nào cũng hốt hoàng lo lắng cho cậu, mình mệt chết đi được rồi đây.
Đi ngủ, đi ngủ nào, mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi đi!”
Thấy Lục Thiên Bảo ngáp ngắn ngáp dài như vậy, mọi người cũng không kịp được mà ngáp theo, rối rít đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi lên lầu nghỉ ngơi.
Lúc mọi người đang nổi đuôi nhau đi lên lầu, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đỉnh đoong, đỉnh đoong...
Mọi người đồng loạt dừng chân lại, khuông mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bây giờ đã là hơn nữa đêm rồi, còn ai timcửa nhà người khác bấm chuông cơ chứ? “A Phong, là anh!" Ngoài cửa vang lên giọng nói sang sáng của Hoắc Tuấn Nghĩa.
“Rõ là anh ấy đã biết tôi trở lại rồi nên đặc biệt tới thăm hỏi một chút, mọi người lên lầu nghỉ ngơi trước di."
Ông cụ Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng được, anh em hai đứa ở lại dưới này trò chuyện với nhau đi."
Bây giờ quan hệ của nhà họ Hoắc vốn rất là “vi diệu”
, nếu có mặt người ngoài ở đó, e rằng có những lời khó mà nói ra được.
Mọi người thấy ông cụ Tiêu đã lên tiếng như vậy rồi nên cũng thuận theo đi lên lầu.
Tiêu Nhi kéo kéo ống tay áo của Hoắc Kiến Phong: “Em ở lại với anh nhé?" "Ừ" Hoắc Kiến Phong khẽ cong môi, bàn tay của hai người đan lấy nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý nở nụ cười, tay trong tay đi xuống lầu mở cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT