Phòng ICU.

Tiêu Nhi giở xem bản ghi chép bệnh án, kiểm tra với dữ liệu lịch sử trên màn hình, rồi lại bắt mạch cho Hoắc Phương Nam, cẩn thận kiểm tra tình hình lại một lần nữa.

Ý thức ông ấy khá tỉnh táo, ngũ quan bình thường, mạch tượng bình ổn, nhưng môi lại run run, làm sao cũng không phát ra được âm thanh, giống như biểu hiện của đột quy.

Hoắc Phương Nam nằm ngửa trên giường bệnh. Đầu giường được điều chỉnh lên hơi cao khiến tầm nhìn của ông ấy rộng hơn trước.

Nhìn thấy Tiêu Nhi, ông ấy kích động muốn nói điều gì đó, nhưng sau một lúc lâu vẫn không phát ra được âm thanh nào, gấp đến mức trợn to mắt. Tiêu Nhi vỗ nhe vào tay ông ấy, mở miệng trấn an: "Bác trai, bác đừng sốt ruột. Việc hồi phục cần có thời gian, cứ từ từ thôi. Mọi chuyện trong nhà đều ổn cá, tình trạng của bác đang dần ổn định. Đừng quá lo lắng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

Hoắc Phương Nam nghe thấy lời nói của cô thì rõ ràng biểu cảm đã thả lỏng và đỡ hoảng sợ hơn. Đôi môi run rẩy của ông ấy mím chặt lại nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Nhi lại tràn ngập hy vọng tha thiết.

Tiêu Nhi đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của ông ấy: "Bác yên tâm, bất kể là cháu hay là các nhân viên y tế khác thì bọn cháu cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp bác nhanh chóng hồi phục. Bác đừng nghĩ nhiều, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được, sẽ sớm khỏe lại thôi."

Hoắc Phương Nam cảm kích gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, nhưng cuối cùng không cố mở miệng nói chuyện nữa.

Tiêu Nhi gật đầu khuyến khích động viên ông ấy rồi theo nhóm chủ nhiệm Vương rời khỏi phòng bệnh và đến phòng quan sát bên ngoài.

Chủ nhiệm Vương nhìn Hoắc Phương Nam nằm trên giường qua tầm kính, tiếc nuối nói: "Cô Tiêu Nhi, tôi thực sự xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn.". Đọc thêm nhiều truyện ở ++ TRU MTRUYEN.ne t ++

Tiêu Nhi mở miệng trấn an: "Thật ra cũng không tính là hoàn toàn không đạt tới mong đợi. Ông ấy có thể tính lại một cách thuận lợi, hơn nữa còn không gặp trở ngại nào về các chức năng trong cơ thể, đó đã là điều đáng kinh ngạc và vui mừng rồi. Với tình hình hiện tại của ông ấy, cho dù nguyên nhân gây ra chứng mất ngôn ngữ là do đột quy hay là nguyên nhân khác, thì so với người thực vật nằm yên trên giường trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Miễn là thị lực và thính giác không có vấn đề gì thì tôi sẽ có thể nghĩ ra biện pháp điều trị."

Chủ nhiệm Vương gật đầu: "Đúng, chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi sợ người nhà của cô sẽ lo lắng không yên." "Sao thế được?" Tiêu Nhi cười khẽ: "Tôi cũng là bác sĩ nên rất hiểu sự vất vả của mọi người. Chờ các chức năng trong cơ thể của ông ấy hồi phục lại một chút, về việc phẫu thuật và đào tạo phục hồi chức năng, tôi còn phải phiên mọi người hao tâm tổn trí thêm để thực hiện được các bước theo kế hoạch. "Đương nhiên rồi, ông ấy là bệnh nhân của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực. Chỉ cần gia đình của cô có thể thông cảm và không trách móc chúng tôi thì chúng tôi có thể mạnh dạn phát huy hết khả năng." Chủ nhiệm Vương thở phào như trút được gánh nặng: "Chúng tôi đã nghĩ ra phương án trị liệu cụ thể rồi. Nhưng về chi tiết tiến hành cụ thể thì chúng tôi cần phải hoàn thiện hơn nữa. Nếu chữa khỏi thì mọi thứ đều tốt, nhưng nếu không chữa hết thì mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân sẽ là một vấn đề lớn."

Tất cả nhân viên y tế hiểu được nên đều gật đầu đồng ý. Bọn họ không thể đắc tội với nhà họ Hoắc được đầu. Tiêu Nhi cười khích lệ: "Về điểm này thì mọi người đừng quá lo làng. Chỉ cần mọi người dốc hết sức, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, chúng tôi cũng sẽ vô cùng biết ơn mọi người."

Bác sĩ Thiện nhìn mọi người xung quanh và cười một cách thoải mái: "Cô Tiêu Nhi, lời cảm ơn thì chúng tôi không dám nhận. Nhưng có những lời này của cô, chúng tôi đã yên tâm rồi. Vậy giờ cô đi làm việc của mình trước đi, chúng tôi sẽ kiếm tra lại chi tiết của phương án trị liệu." "Được, mọi người vất vả rồi!" Tiêu Nhi khom mình củi chào với bọn họ rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang ngoài phòng bệnh, Hoắc Vân Hạo đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần. Nhìn thấy Tiêu Nhi đi ra, anh ta lập tức nghiêm mặt ra chào hỏi: "Thím ba, thím ba, ông hai của tôi thế nào rồi? Ông ấy tỉnh rồi à? Tôi cầu xin thím, xin thím nhất định phải giúp tôi chữa khỏi cho ông ấy, được không?" Tiêu Nhi dừng bước, giữ khoảng cách với anh ta, lạnh lùng nói: "Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của tôi. Cậu có cầu xin tôi hay không thì thái độ của tôi vẫn như vậy. Nếu cậu thật sự quan tâm đến ông hai của cậu, vậy thì cậu đừng đến đây quấy rầy ông ấy thêm nữa. Đây mới là sự quan tâm và hiếu thảo tốt nhất dành cho ông ấy. Điều ông ấy cần nhất bây giờ là tĩnh dưỡng."

Hoắc Vân Hạo gật đầu như giã tỏi, cười nịnh nọt: "Đúng đúng, thím ba dạy dỗ đúng lắm. Tôi, đây là tôi quan tâm quá nên bị loạn thôi. Vậy, vậy tôi muốn phiền thím ba nói cho tôi biết tình hình cụ thể của ông hai để cho tôi yên tâm hơn được không?" "Ông ấy không sao, không thấy cậu thì ông ấy càng ổn hơn." Giọng điệu của Tiêu Nhi không tốt chút nào, vẻ mặt lại lạnh lùng. Sau khi dứt lời, cô quay đầu lại nói với bảo vệ đang canh cửa: "Các người canh giữ chỗ này cho tốt. Ngoại trừ nhân viên y tế quen thuộc, không cho phép bất kỳ ai vào đây làm phiền, kế cả nhân viên y tế xa lạ và người nhà họ Hoắc khác. Nếu có người muốn vào thì báo cho tôi trước, sau khi tôi đồng ý thì mới được vào." "Đã hiểu" Mấy người bảo vệ đồng thanh đáp lại một cách cung kính,

Tiêu Nhi hài lòng gật đầu, sau đó xoay người rời đi mà không nhìn Hoắc Vân Hạo thêm một lần nào nữa.

Hoắc Vân Hạo nhìn bóng lưng duyên dáng thẳng tắp của cô mà thầm phỉ nhổ trong lòng. Cái gì mà người nhà họ Hoắc khác chứ, muốn nhằm vào tôi đúng không? Đồ khổn! Để tôi xem cô còn có thể kiêu ngạo được thêm bao lâu nữa. Ngày lành của cô sắp kết thúc rồi.

Anh ta nghiến răng, ánh sáng lạnh lẽo mang theo sự hung ác nham hiểm lóe lên trong đôi con ngươi của anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play