Tiêu Nhi dùng ảnh mặt sắc bén nhìn về phía Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như không biết bên cạnh mình đã xảy ra chuyện gì. Như nghe thấy tiếng mở cửa, anh mới có phản ứng, chậm rãi quay đầu lại, dịu dàng nói: "Chủ nhiệm Vương tìm em có chuyện gì sao?"
Hai bố con các người định theo con đường diễn xuất à?
Tiêu Nhi biết rõ nhưng không vạch trần, chỉ khẽ mỉm cười: "Bên bác trai đã có phương án điều trị mới rồi. Chủ nhiệm Vương bảo em qua đó dặn dò một chút. Em sẽ về sớm thôi, mấy người ngoan ngoãn nằm yên cho em, đừng có động đậy." "Được, không thành vấn đề" Hoắc Kiến Phong rất biết nghe lời, sảng khoái đồng ý.
Tiêu Nhi quay lại nhìn Vân Thiên.
Vân Thiên đã kim nén được chút hoảng hốt trong lòng khi suýt bị bắt gặp, và nói với vẻ vâng lời: "Mẹ, mẹ yên tâm mà đi đi! Con hứa sẽ ngoan ngoãn năm yên, tuyệt đối không cử động lung tung." "Ngoan!" Tiêu Nhi tiến lên, xoa xoa quả đầu nhỏ của cậu ấy, tiện tay bưng đĩa hoa quả ra khói bàn.
Khóe môi Vân Thiên giật giật, gương mặt cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: "Tạm biệt mẹ." "Tạm biệt." Tiêu Nhi cười với cậu ấy, bưng theo mâm đựng trái cây rồi rời đi cùng với chủ nhiệm Vương.
Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, Vân Thiên lập tức bẹp miệng.
Hoắc Kiến Phong hång giọng, nhàn nhạt nói: "Tự theo kỷ luật mới có thể được tự do. Mẹ con cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi. Hiện tại cơ thể chúng ta vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, đổi với lượng đường trong hoa quả ăn vào mỗi ngày cần phải có yêu cầu nhất định, không thể vượt quá tiêu chuẩn."
Cậu bé phồng má, nhướng mày: "Con không tiếc đĩa trái cây đó, con chỉ không nỡ rời xa mẹ thôi."
Hoắc Kiến Phong nghiêng mãt liec cậu ấy một cái, đang định mở miệng thì cánh cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra một cái "cạch".
Hoắc Tuấn Nghĩa dẫn theo cục trưởng Liêu và hai người của Cục Cảnh sát đến. "Bé Vân Thiên, cháu thấy thế nào rồi? Hôm nay có cảm thấy khỏe hơn chưa?" Hoắc Tuấn Nghĩa vừa bước vào cửa thì hai mắt đã dán vào người Vân Thiên như cái ra-đa, thân thiết hỏi thăm: "Sao cháu lại bĩu môi vậy? Ai bắt nạt cháu vậy? Là bổ cháu hay me cháu? Nói cho bác hai biết đi, bác hai sẽ giúp cháu dạy dỗ bọn họ..."
Không thể đỡ nổi việc anh ta cứ nhiệt tình lải nhải bên tai, Vân Thiên bất đắc dĩ trở mình liếc mắt một cái, nghiêng người sang một bên.
Cục trưởng Liêu lịch sự gật đầu với Hoắc Kiến Phong: "Cậu ba, cuộc điều tra của chúng tôi đến nay đã có chút tiến triển. Nhưng trước đó lo lắng cho tình hình sức khỏe của mọi người nên không dám tới làm phiền. Hôm nay tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói có thể trao đổi một số chuyện đơn giản với mọi người nhưng không thể quá lâu. Vậy thì tôi đây không vòng vo nữa, chúng tôi có mấy vấn đề muốn hỏi mọi người."
Hoắc Kiến Phong gật đầu, giơ tay làm động tác mời.
Cục trưởng Liêu lập tức nhận lấy báo cáo điều tra từ viên cảnh sát đi cùng và nói: "Bây giờ chúng tôi đã xác định được vấn đề không nằm ở quyến sách mà là thẻ đánh dấu trang được kẹp trong quyển sách xảy ra vấn đề." Ông ta nói xong thì rút ra hai tấm ảnh chụp từ các góc độ khác nhau trong báo cáo đưa cho Hoắc Kiến Phong: "Cậu Kiến Phong, không biết cậu có ấn tượng gì với thẻ đảnh dấu trang sách này hay không?"
Hoắc Kiến Phong giơ tay cầm lấy ảnh chụp. Đó là một tấm thẻ hơi dày một chút với hoa văn mang phong cách đơn giản và cổ xưa, trên đó có in hình lá phong đỏ rực, thoạt nhìn có vẻ vô cùng bình thường.
Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy không có ẩn tượng gì cả nên quay đầu ngắt lời Nghĩa: "Anh hai, anh im miệng đi. Vân Thiên rất khỏe, chuyện chính quan trọng hon." "Tôi..." Tuấn Nghĩa đang muốn giải thích nhưng khi bắt gặp ánh nghiêm túc của Hoắc Kiến Phong thì đành phải nuốt những lời cứng rắn định nói trở vào, miễn cưỡng cách ra xa Vân Thiên: "Nói đi nói đi, mấy người nói đi."
Hoắc Kiến Phong giơ tay đưa bức ảnh cho Vân Thiên, nhẹ giọng nói: "Con xem xem cái thẻ đánh dấu trang này ở đâu ra?"
Cuối cùng hai tai của Vân Thiên cũng được yên tĩnh lại. Cậu ấy giơ tay cầm lấy tấm thẻ, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra được: "Thẻ đánh dấu trang sách này... là do ông nội tặng cho con."
Hoắc Kiến Phong và Hoắc Tuấn Nghĩa đồng thanh kinh ngạc: "Bố?"
Vân Thiên gật đầu, rồi nghiêm túc nhớ lại: "Đó là trước khi chúng ta đến nước Thanh Bạch. Có lần, con đang đọc sách trong phòng sách, ông nội thấy con lật sách không tiện nên liền lấy thẻ đánh dấu trang này trong ngăn kéo ra đưa cho con, nói là cầm theo nó thì không cần tốn sức như vậy nữa." "Ngăn kéo nào?" Hoắc Tuấn Nghĩa truy hỏi: "Ngăn tủ, ngăn kéo trong phòng sách đều bị cảnh sát dùng dụng cụ quét qua hết rồi, hoàn toàn không phát hiện có chất độc sót lại nào cả."
Cục trưởng Liêu gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, sau khi xác nhận được nguồn gốc độc tố, chúng tôi đã đến phòng sách tiến hành kiểm tra toàn diện, thật sự không phát hiện được gì."
Hoắc Kiến Phong khẽ nhíu mày và nhìn về phía Vân Thiên: "Con thử nghĩ kỹ lại lần nữa xem, là trực tiếp lấy ra từ ngăn kéo đúng không? Hay là trong ngăn kéo có thứ gì khác nữa không?" "Thử gì khác?" Vân Thiên cau mày, trong đầu chợt lỏe lên một tia sáng: "A, con nhớ ra rồi, một cái hộp, trong ngăn kéo còn có một cái hộp. Con nhìn thoáng qua thì thấy hình như ông nội lấy nó từ trong cái hop đó ra đưa cho con."
Hoắc Tuấn Nghĩa và cục trưởng Liêu đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cả hai đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT