Trong phòng bệnh, các bác sĩ y tá đã rời đi hết.

Trên màn hình của thiết bị theo dõi, ánh sáng như hạt đậu xanh dao động đều đặn, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, hơi thở đều đều yếu ớt.

Tiêu Nhi xuống trước giường, nhẹ nhàng cầm tay người đàn ông: Phong, vừa rồi bà ngoại đã đến đây mang cho em rất nhiều món ngon. Có phải anh rất hâm mộ đúng không? Hi hi, giờ nói ra mới nhớ, mấy năm nay em vẫn chưa có cơ hội dẫn anh đi nếm thử tay nghề nấu nướng của bà ngoại. Anh đừng ngủ nữa, mau dậy đi thôi, dậy đi rồi em anh đi nếm thử nha?"

Đôi mắt người đàn bệnh vẫn nhằm chặt, không hề phản ứng. Tiêu Nhi không tức giận, cười túm tim tiếp tục nói: "Độc tố trong người con trai đã được bài trừ rồi, các cơ năng đều đang hồi phục, tình huống đã ổn định rồi. Ông ngoại nói thằng bé sẽ không sao đâu, anh yên tâm nhé!" Lời vừa nói xong, cô bỗng cảm thấy đầu ngón tay của Hoắc Kiến Phong hơi giật giật.

Tiêu Nhi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, đầu ngón tay trỏ của Hoắc Kiến Phong thật sự đang run run. Ánh mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: "Kiến Phong, anh nghe thấy tiếng của em đúng không? Anh có thể nghe thấy em nói chuyện, đúng không? Có phải anh sắp tỉnh lại không? Anh cũng muốn đi thăm con trai cùng với em đúng không?"

Cô vươn tay nhẹ nhàng gạt tóc mai của anh: "Vậy em không nói nữa, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Em sẽ ngồi đây yên lặng đợi anh, anh mau mau tỉnh lại nhé, có được không?"

Ngón tay người đàn ông lại run rẩy giống như đáp lại lời của cô.

Tiêu Nhi hơi nhướn mày, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Cô nấm chặt tay anh, nhìn xương ngón tay gây guộc cùng những nếp gấp mờ nhạt trên đó. Cơ thể anh đã lành lặn, làn da không còn giống như vỏ cây khô cắn cỗi như khi anh bị trúng độc.

Bọn họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ngay cả khi bị trúng kịch độc vẫn có thể vượt qua được. Thân thể của anh chỉ là hơi suy yếu đi một chút, sẽ sớm khôi phục bộ dạng khỏe mạnh, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi...

Tiêu Nhi nhìn anh, nhớ lại, mong chờ, bất tri bất giác cảm thấy buồn ngủ. Cô ngáp dài, nắm tay anh, cả người mơ màng dựa vào giường...

Trên giường bệnh, mí mắt của người đàn ông giật giật, đồi mắt sâu thẳm từ từ mở ra.

Hoắc Kiến Phong nhìn thấy bức tường trắng tinh, giường bệnh trắng toát, ngơ ngẩn một lát mới nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi ngất đi.

Hơi ấm trong lòng bàn tay không ngừng truyền đến, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn người con gái đang ngủ ghé vào bên giường. Khuôn mặt xinh đẹp, đổi môi mềm mọng, trên gương mặt xinh xắn của cô còn mang theo ý cười nhàn nhạt, đang yên lặng ngủ say.

Lông mày của Hoắc Kiến Phong vô thức cong lên, anh chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, cẩn thận rút tay về, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô,

Xúc cảm quen thuộc, ấm áp mềm mại, trái tim trống rỗng trong nháy mắt được lấp đầy khoảng trống.

Phòng làm việc của bác sĩ.

Nhìn thấy số liệu trên máy theo dõi Hoắc Kiến Phong phản hồi lại, bác sĩ Hồ lập tức dẫn các nhân viên y tế chạy qua đó.

Khi bọn họ vừa đẩy cửa vào, vừa hay chứng kiến một màn ấm áp này.

Tiếng động đột ngột vang lên, Hoắc Kiến Phong vội vàng nhấc tay làm động tác im lặng.

Bác sĩ Hồ vừa nhìn đã hiểu, anh đang muốn để Tiêu Nhi nghỉ ngơi thêm một chút.

Bác sĩ Hồ nhanh chóng ngăn các nhân viên của mình lại, phất tay ý bảo bọn họ lui ra ngoài. Thấy tình huống này, mọi người nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra toàn bộ đều bụm miệng nhẹ nhàng lùi ra bên ngoài.

Nhưng khi cửa phòng lại bị đóng lại một lần nữa, Tiêu Nhi đã mơ mơ màng màng mở mắt.

Đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên, khẽ dụi đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, ngơ ngác nhìn về phía cửa, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong nằm trên giường.

Hoắc Kiến Phong hơi nghiêng đầu, nhìn cô nửa cười nửa không, ánh mắt đen láy sáng như sao.

Tiêu Nhi đột nhiên bật thắng dây, cô còn nghĩ mình đã nhìn nhầm, ra sức dụi mắt, khuôn mặt lập tức tràn đầy vẻ tươi cười: "Kiến Phong, anh tinh rồi! Anh thật sự tỉnh lại rồi!" Hoắc Kiến Phong cười nhẹ gật đầu, trong mắt ngập tràn vẻ dịu dàng,

Tiêu Nhi vội kiểm tra số liệu trên máy theo dõi, săn sóc hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Hoắc Kiến Phong lắc đầu, khàn giọng nói: "Anh rất ổn, chỉ là hơi buồn ngủ thôi." "Buồn ngủ là đúng rồi, đây là biểu hiện của suy nhược. Anh vừa mới thay máu một lần, ít nhất anh phải ngủ hai tháng mới có thể khôi phục được." Tiêu Nhi giải thích: "Giai đoạn đầu cần phải tiêm và uống thuốc để bảo đảm sự cân bằng năng lượng trong cơ thể anh. Giai đoạn sau, cần phải dùng thực phẩm chức năng để duy trì. Cho dù là giai đoạn trước hay sau, điểm quan trọng nhất chính là anh cần phải bảo đảm cho giấc ngủ nghi đầy đủ." "Được, đều nghe theo lời bác sĩ Tiêu Nhi." Hoắc Kiến Phong nghe lời gật đầu: "Vừa nãy lúc anh nửa tỉnh nửa mơ, hình như anh nghe được tiếng em nói về tình trạng của con trai, thằng bé thật sự đã ổn rồi à?"

Tiêu Nhi nhướn mày cười nhẹ: "Quá nhiên anh nghe được em nói chuyện. Anh yên tâm, bây giờ con rất ổn, có ông ngoại ở bên chăm sóc, nhất định sẽ khỏe lên nhanh thôi." "Vậy thì tốt rồi, anh có thể yên tâm ngủ bù rồi." Lông mày Hoắc Kiến Phong giãn ra, khuôn mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, suy yếu nói với cô: "Tiêu Nhi, anh muốn ngủ tiếp một lát, em ở đây với anh có được không?" "Em á? Bây giờ luôn à?" Tiêu Nhi kinh ngạc chỉ vào mình. Hoắc Kiến Phong nháy mắt mấy cái: "Ừ"

Tiêu Nhi vén ống tay áo của anh lên: "Được, để em bắt mạch cho anh trước đã."

Vừa mới tỉnh lại, nhanh như vậy đã buồn ngủ, tuy kết quả trên máy theo dõi đều bình thường nhưng cô vẫn muốn tự mình xác định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play