Hoắc Vân Hào đảo mắt, chậm rãi ngồi xuống cạnh bên cô. ai vậy? Chủ của cô sao?"

Tổng Phi Phi không hề sợ mất lòng đối phương, trực tiếp sang một bên. "Đúng là tôi có năng lực, nếu không ngày trước tôi đã chẳng theo ông ấy làm gì. Tuy nhiên hiện tại ông ta đang ở tù, bản thân còn bảo vệ chưa xong thì sức lực mà làm ra những chuyện này chứ."

Hoắc Vân Hào vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục gặng hỏi, thậm chí còn muốn dính sát cả người vào Tổng Phi Phi. rốt cuộc là ai?"

Một tia ghét bỏ thoáng qua ánh mắt Tổng Phi Cô thong thả đứng dậy, thanh âm chậm rãi khẽ khàng đáp lời. "Anh gấp gáp cái gì, đến thời điểm thích hợp, tự nhiên sẽ biết thôi. Dù sao, anh chỉ cần nhớ rằng đây chỉ là khai vị trước buổi tiệc mà thôi. Tiếp theo, chính là thời điểm khiến Kiến Phong và Tiêu Nhi rơi vào cảnh suy sụp, nát tan chân chính!"

Nghĩ đến biểu cảm khốn đôi mắt bất lực cùng tuyệt vọng của hai người kia, Tổng Phi Phi không thể nhịn được, lớn tiếng bật cười.

Tiêu Nhi, Hoắc Kiến Phong, cả đám người nhà họ Hoắc nữa, những thứ mà bọn họ đã làm với cô, cô nhất định sẽ bọn họ trả lại từng chút một!

Thấy dáng vẻ thỏa mãn của Tổng Phi Phi, Hoắc Vân Hạo nhếch môi cười vậy hiện tại chắc tôi phải chuẩn bị một đôi giày mới toanh, chờ đến thời điểm thích hợp, giảm nát bọn chúng dưới chân mới được!"

Hån nâng ly rượu, vui vẻ nhìn Tổng Phi Phi. "Người ta thường nói, lòng dạ đàn bà thâm sâu khó dò, tôi đoán đẳng sau chuyện này nhất định có nguyên do. Có phải lúc trước cô điện cuồng yêu anh ba nhà tôi, vậy nên bây giờ mới hận đổi phương đến như vậy đi? Có phải không há?"

Tổng Phi Phi nở nụ cười duyên dáng nhưng đôi mắt lại ngập tràn sự mia mai, lạnh nhạt. "Anh vẫn còn non lắm. Sau này anh sẽ hiểu, ngoại tình cảm thì trên thế gian này có những điều còn tuyệt vời hơn cả như thế nữa. Và những điều đó sẽ khiến anh đạt được tất cả mọi thử mà anh mong muốn, bao gồm cả tình yêu."

Hiệu thuốc đông y Quốc Bảo nằm ở vùng ngoại ô.

Trong phòng làm việc, ông cụ Tiêu Thiên Đức, Cổ Thần và Tiêu Thất đang tập trung cao độ, xem xét cẩn thận bảng báo cáo và giám định hồ sơ vụ án của Vân Thiên mà Lục Thiên Bảo mang tới.

Cổ Thần vuốt chòm râu bạc trắng, khẽ lắc đầu. "Chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của ông rồi. Thành thật mà nói thì ông không chắc cho lắm nhưng dựa vào thành phần chủ yếu ở những hương liệu này, những biểu hiện của đứa trẻ kia sẽ không phải chỉ có vậy thôi đâu. Cái này, cũng có thể xem như một dạng kịch độc." "Đúng, cháu cũng nghĩ như vậy. Độc dược này thành phần vốn đĩ đã quái lạ, hiện tại đặc điểm biểu hiện lại càng thêm khác thường. Có thể thấy, tỉ lệ trong công thức trộn lẫn này hoàn toàn không thể xác định được. Mười loại quý hiểm, độc tính cực mạnh, có thể giết người trong chớp mắt. Tuy nhiên, năm loại còn lại được thêm vào thi chỉ để lộ ra biểu hiện giống như Vân Thiên đã gặp phải. Cháu hoàn toàn không biết nó là gì cả"

Tiểu Thất cản ngón tay, rụt rè đưa ra ý kiến. "Vậy thì...có khi nào đây là một trò đùa thôi không? Bọn họ muốn hù dọa anh Kiến Phong và chị Tiêu Nhi chẳng hạn?" "Không thể nào."

Lục Thiên Bảo và Cổ Thần đồng thanh trả lời. "Cái gì mà không thể chứ? Chẳng lẽ mọi người không muốn đứa nhỏ nhanh chóng khỏe lại hay sao? Nếu cứ suy nghĩ theo hướng tiêu cực thì đây chắc chắn là chuyện cực kì xui xẻo với vận rủi lớn đó." "Tiểu Thất, vậy là em không hiểu rồi. Gia tộc nhà họ Hoắc quyền lực như thế nào? Con trai nhỏ của cậu ba, là người có thể tùy tiện động đến đùa giỡn hay sao?" "Cháu nghĩ quá đơn giản rồi cháu gái ạ. Không biết thật ra mới là thứ đáng sợ nhất. Chúng ta không biết mục đích đối phương muốn làm gì, càng khó phỏng đoán thực lực bên kia nông sâu như thế nào. Nếu không thể nghiên cứu rõ ràng từng loại thành phần có trong độc dược, như vậy đồng nghĩa với việc quyền kiểm soát hoàn toàn rơi vào tay người khác. Trong trường hợp này, chúng ta tuyệt đối không được để đối phương có cơ hội giành quyền chủ "Anh Thiên Bảo, ông Cổ Thần, chuyện hai người nói ra đáng sợ quá đi mất. Có phải anh Kiến Phong và chị Tiêu Nhi đang gặp nguy hiểm, đúng chứ?”

Lục Thiên Bảo và Cổ Thần nhìn nhau, buông tiếng thở dài. Lông mày tiểu Thất cau chặt, cô luống cuống nhìn về phía ông mình. "Không! Chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra! Ông ơi, ông nhất định không được để chị Tiêu xảy ra chuyện, chúng ta phải giúp chị

Ba người đầu lại tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về trường hợp của Vân Thiên cũng như thành phần chất độc. Đáng tiếc, sau khi tiến hành thảo luận hồi lâu, chẳng có bất kì ai trong số ba người đưa ra được ý kiến xây dựng tích cực nào.

Mất hồi lâu, Cổ Thần mới nhận ra kể từ khi đọc những tài liệu này, ông cụ Tiểu đứng ngây ra như một bức tượng, hoàn toàn không hé răng nói thêm lời nào. "Này, ông làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện, bị dọa sợ rồi à? Đùng lo, ở đây nhiều người tài giỏi như vậy, chắc chắn sẽ không để cháu ông chịu thiệt thòi

Cổ Thần vỗ vai ông cụ Tiêu Thiên Đức. Nhưng đối phương chỉ cau mày, gương mặt đầy vẻ ngưng trọng, nhìn rất kinh khủng. Lục Thiên Bảo thoáng nhìn sang. “Ông ơi, ông có phát hiện gì sao? Chẳng qua từ nãy đến giờ ông vẫn chưa biết phải mở miệng nói như thế nào chẳng hạn?"

Môi ông cụ mấy máy, nhưng vẫn không thể nói thành lời. Lục Thiên Bảo thấy vậy liên trực tiếp động viên cổ vũ, "Ông cứ nói đi, mọi người đều đang lắng nghe đây ạ. Có nói thì chúng ta mới tiếp tục thảo luận và đưa ra ý kiến được chứ, đúng không ạ? Dfu sao tình cảnh hiện tại đã như thế này rồi, không thể nào có kết quả đáng sợ hơn được nữa. Ông cứ mạnh dạn nói ra, chúng cháu đều chuẩn bị tinh thần cả rồi."

Ông cụ Tiêu Thiên Đức nhìn Cổ Thần, sau đó nhìn sang Lục Thiên Bảo, nặng nề thở dài. Ông quay người kéo ghế, chậm rãi đứng lên đó run rẩy lấy xuống một chiếc hộp vuông vức, trông như là hộp đựng bánh, được đặt trên nóc giá sách.

Chiếc hộp không chỉ bám đầy bụi mà còn hoen gi khắp nơi, dường như đã vài năm trôi qua mà chẳng có ai động tay vào. Ông cụ lắc lắc vài lần, tầng bụi vương trên đó liền mịt mù bay xung quanh, khiến mọi người phải bịt mũi tránh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play