Môi của Hoắc Kiến Phong càng cười sâu hơn, trong ngực tràn ra hơi ẩm nhẹ nhõm. Anh nghiêng người hôn nhẹ lên vầng trán trắng nõn và mịn màng của Tiêu Nhi: "Em đừng lo lắng, anh sẽ không cần em nói, anh sẽ tự giác chứ."

Anh giả vờ ôm cánh tay cô một cách đáng thương: "Bây giờ anh không còn một xu dính túi, cả đời này anh chỉ có thể dựa vào em."

Tiêu Nhi nhìn nghiêng ra vẻ nghiêm túc rồi nói: "Cà đời này chỉ là của em sao?"

Hoắc Kiến Phong ánh mắt thật sâu không do dự đáo lại: "Đúng vậy, ba kiếp hay tám kiếp sau cũng đều như thể." Tiêu Nhi chớp mắt, tự đắc nâng cằm lên: "Chà chà, nói như vậy mà sao em không cảm thấy có chút thành ý nào nhi?"

Hoắc Kiến Phong ngây ngốc cười một tiếng, cam lấy eo của cô rồi khế vươn người qua: "Vậy thì anh sẽ trà cho em một chút thành ý trước." “Này, tài xế vẫn ở phía trước đó." Tiêu Nhi hai má ửng hồng, nhanh chóng đẩy anh ra, nhìn về phía hàng ghế đầu như gợi ý.

Hoắc Kiến Phong kim nén muốn bật cười, chi có thể rút tay. Anh chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, vừa rối ai bảo cô lại dễ thương như vậy chứ?..

Gia đình nhà họ Hoắc.

Mặt trời ló ra sau những đám mây, đầy tan đi làm sương mù ẩm ướt.

Hoắc Kiến Phong cầm điện thoại đứng trước cửa sổ phòng khách kiểu Pháp.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói đẩy kinh trọng và tội lỗi của Cục trưong Liêu: "Xin lỗi. Mặc dù chúng tôi đã dựa vào những thông tin mà cậu cung cấp nhưng vẫn chưa thể tìm ra vị trí hiện tại của hai nghi phạm. Chúng tôi đã xin hỗ trợ mở rộng phạm vi tìm kiếm và sẽ sớm có kết quả. "

Về mặt của Hoắc Kiến Phong không thay đổi, nhưng giọng điệu lại có chút dồn dập: "Cục trưởng Liêu, hiệu quả công việc hiện tại của ông thật sự càng ngày càng thấp."

Vừa dứt lời anh đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu trắng đậu bên ngoài biệt thự. Ngô Đức Cường và EGO

Luc Thiên Bào nhày xuống xe, bước nhanh vào nhà. "Phiến ông có có tin tức thì báo cho tôi biết ngay nhé." Hoắc Kiến Phong nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, Ngô Đức Cường và Lục Thiên Bảo đang đầy cửa đi vào.

Vừa bước vào cửa, Lục Thiên Bảo đã hét lên: "Kiến Phong, khen mình! Mau khen minh!"

Hoắc Kiến Phong nhíu mày, làm ra vẻ hãy im lặng: "Yên lặng đi, đừng đánh thức Tiêu Nhi, cô ấy thức cà đêm để châm cứu và đang nghỉ ngơi."

Lục Thiên Bảo vội vàng che miệng, lầm bẩm nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Tất cả mọi người đều biết Tiêu Nhi bây giờ chính là tâm can của Hoắc Kiến Phong, không ai dám động đến cái người phụ nữ tên Tiêu Nhi này.

Hoắc Kiến Phong bình tĩnh lại, ra hiệu bọn họ ngồi xuống rồi nói: "Làm sao vậy?"

Ngay khi Hoắc Kiến Phong ngồi xuống ghế số pha, Lục Thiên Bảo lập tức dính chặt lấy anh như nam châm: "Chúng minh đã tìm ra tài xế gây tai nạn."

Anh ấy ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt đầy tự hào như chờ một lời khen ngợi. Ngô Đức Cường đứng sang một bên, mím môi nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong lại nhin xuống Luc Thiên Bảo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Quả nhiên đáng khen. Vậy người đâu?"

Lục Thiên Bảo vui vẻ: "Vậy thì cậu làm sao để tỏ ra là đang hài lòng với minh đi."

Hoắc Kiến Phong nhíu mày: "Cậu vẫn là một đứa trẻ 3 tuổi ư? Có cần mình thường cho một cái kẹo hồ lô hay không?" "Hừ! Hiện tại trong lòng cậu chỉ có Tiêu Nhi mà thôi!" Lục Thiên Bảo khoanh tay ôm ngực, ngôi sang một bên như cô vo nho đang bực bội: "Minh thật sự rất lợi hại đây, cậu thử đoán mà xem.!"

Hoắc Kiến Phong lưoi để ý tới anh ấy, ngẩng đầu nhìn Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường lập tức cung kính nói: "Người đó đang bị nhốt ở biệt thự ngoại ô của anh Lục, việc quan trọng nên anh ấy không muốn nói chuyện qua điện thoại mà phải đích thân tới nói chuyện với anh cho an toàn." "Tôi nghĩ chắc cậu ta cũng không nhiệt tình với mức ấy đâu." Hoắc Kiến Phong lười biếng liếc nhìn Lục Thiên Bào: "Được roi, kinh phí nghiên cứu trong phòng thí nghiệm năm sau sẽ cho cậu thêm 20%."

Lục Thiên Bảo lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn anh Hoắc, anh Hoắc thật hào phóng."

Nhưng chưa kịp vui vẻ ba giây đã nghe thấy Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt nói: "Tuy nhiên hiện tại tất cả tài sàn cùa tôi đểu giao cho Tiêu Nhi. Cậu muốn lấy tien thì nhớ hòi qua cô ấy nhé."

Tiêu Nhi là ai? Tiền của cô ấy mà dễ lấy như vậy sao?

Lục Thiên Bảo dường như đã bị đánh cho một cú bất ngờ mà gục xuống ghế sô pha, ôm chặt lấy ngực: "Tội nghiệp cho cái thân này. Khi mình đọc được tin nhắn của cậu đã Ngô Đức Cường ra ngoài tìm người từ lúc sáng tinh md. Thật tội lỗi! Thật tội lỗi!"

Tiêu Nhi đi ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng khóc lóc của Lục Thiên Bảo, cô đứng ở hành lang lầu hai thăm dò: "Sao vậy?"

Cô vốn di Mẫn tắm rửa thoải mái bước ra chào hỏi Hoắc Kiến Phong rồi mới đi nghi ngơi.

Bộ quần áo ở nhà rộng rãi làm nổi lên thân hình gầy gò, mái tóc đen dài buộc thành một buộc sau gáy, sảng khoái mà gọn gàng. Làn da trắng hồng hào, đoi mắt sáng long lanh và nét mặt pha chút vui tươi khiến cô như một sinh viên đại học vừa mới ra trường. Tất cả mọi người ở dưới lầu đếu sững sờ, đây là bộ mặt thần tiên gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play